Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 127




Đỗ Lôi Ti khuôn mặt tái nhợt nhìn bà khẽ hỏi “Viện trưởng, sao bà nhìn ra?”

Viện trưởng nhìn cô, đưa khăn lông cho cô, cười nói “Ta là người từng trải, những thứ này đều có thể nhìn ra!”

Đỗ Lôi Ti xấu hổ cười, lấy khăn lau mặt nói “Cảm ơn viện trưởng!”

“Lôi Ti, nếu cháu không ngại thì cứ gọi ta là dì!” Viện trưởng nhìn cô nói.

“Vâng, dì!” Đỗ Lôi Ti vui mừng gật đầu nói.

“Đi thôi, Lôi Ti, cháu đi cả ngày mệt rồi, ra ngoài ăn chút gì đi!” Nói xong, hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đỗ Lôi Ti ngồi trên bàn, nhìn một bàn đầy món ăn, trong lòng cảm thấy uất ức, cảm giác giống như quay về nhà thật khổ sở......

Không biết cuộc sống của mẹ bây giờ thế nào, bây giờ cô rất muốn xà vào lòng mẹ......

Viện trưởng thấy cô chảy nước mắt, khẽ hỏi “Lôi Ti, có phải nghĩ tới chuyện gì không vui sao?”

Đỗ Lôi Ti hít mũi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khẽ trả lời “Chá......Cháu nhìn các món ăn trên bàn liền nghĩ tới mẹ, cháu rất nhớ mẹ......”

“Vậy sao cháu không về thăm?” Viện trưởng nhìn cô khẽ nói.

Đỗ Lôi Ti buông chiếc đĩa trong tay xuống nói “Bây giờ cháu không thể quay về, chỉ cần cháu về nhà người thân trong nhà sẽ không được yên......”

Cô lau nước mắt lại nói “Nhà cháu có mẹ cùng em trai, không thể cho bọn họ một cuộc sống tốt lại còn làm cho bọn họ lo lắng......”

Viện trưởng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi “Lôi Ti, nếu không muốn nói thì đừng nói, người nhà cháu sẽ hiểu!”

“Vâng, hy vọng vậy!” Đỗ Lôi Ti khẽ gật đầu!

“Được rồi!” Viện trưởng nhìn cô cười nói “Đừng nghĩ về những chuyện không vui, cảm xúc của cháu bây giờ cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng!”

Đỗ Lôi Ti hít mũi, khuôn mặt tươi cười, vui vẻ trả lời “Cảm ơn dì, sau này cháu sẽ chú ý, như vậy mới có thể chăm lo cho đứa bé!”

“Ăn cơm đi, đứa bé cần được cung cấp đủ dinh dưỡng!” Viện trưởng cười, gắp thức ăn cho cô.

Đỗ Lôi Ti cười, ăn cơm, cô muốn cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho con, như vậy đứa bé mới có thể phát triển được!

Bữa tối cứ như vậy kết thúc, Đỗ Lôi Ti đứng dậy giúp viện trưởng dọn dẹp bát đũa......

Đỗ Lôi Ti ngồi trên ghế nhìn các em nhỏ đang chơi trong sân, không tự chủ được khẽ mỉm cười......

“Lôi Ti, cháu thích nơi này không?” Viện trưởng đi tới cạnh cô hỏi.

Đỗ Lôi Ti quay lại, mỉm cười nói “Dì.......” Ha ha, sau đó lại nói “Vâng, dì!”

“Lôi Ti, cháu xem, mặc dù những đứa trẻ ở đây không có bố mẹ bên cạnh nhưng chúng cũng rất vui!” Viện trưởng nhìn những đứa bé đang chơi đùa vui vẻ nói.

“Vâng, cháu hy vọng con cháu cũng sẽ có cuộc sống vui vẻ như vậy!” Đỗ Lôi Ti nói xong sờ xuống bụng mình.

Bùi Vũ ở trong phòng mình một thời gian, nghĩ đi nghĩ lại có nên nói chuyện dì đưa mình về cho cô biết không?

Bây giờ cậu biết dì thật sự rất tốt, bởi vì một câu nói dối của cậu mà dì với ba mới tách ra, dường như cậu phải chịu trách nhiệm!

Mặc dù cậu chỉ ở nơi đó mấy ngày nhưng nơi đó không bằng nhà mình, bây giờ cậu thật sự hy vọng dì quay về.

Nhưng mà dì đã nói với cậu không được nói với mọi người trong nhà, bây giờ phải làm sao?

Không được, cậu không thể ích kỷ như vậy, làm sao có thể để dì ở nơi xa xôi đó, cậu xuống giường đi tới phòng cô, khẽ gõ cửa “Cốc cốc cốc......”

“Vào đi!” Bùi Mộng Na ở trên giường lướt web.

Bùi Vũ đi vào nói “Cô.......Cháu.......!”

Bùi Mộng Na nhìn cháu mình mỉm cười nói “Tiểu Vũ, tới đây!”

Bùi Vũ đi dép, từ từ đi tới......

“Tiểu Vũ, đã trễ thế này cháu tìm cô có chuyện gì không?” Bùi Mộng Na nhìn cháu hỏi.

Bùi Vũ nhìn cô, trong lòng vẫn còn do dự, có nên nói cho cô biết hay không, nhưng nghĩ đến bí mật của mình và dì, cậu lại không biết làm sao nói ra.

Nhưng nghĩ lại nếu không nói, trong lòng cậu sẽ rất khó chịu, cậu nghĩ muốn đền bù, hạ quyết tâm nói “Cô, người đưa cháu về......”

Bùi Mộng Na chờ cháu mình nói người đưa mình về là ai nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cháu nói, vì vậy gấp gáp hỏi “Tiểu Vũ, rốt cuộc là ai?”

“Là dì Lôi Ti!” Nói xong câu đó Bùi Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Bùi Mộng Na còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhíu mày hỏi lại “Tiểu Vũ, cháu mới nói người đưa cháu về là ai?”

Bùi Vũ nhìn vẻ mặt của cô nói “Cô, cháu nói thật, thật sự là dì Lôi Ti đưa cháu về, dì nói không được nói cho ai biết cho nên cháu......”

Thật sự không ngờ, Lôi Ti lại trốn đi “Dì Lôi Ti trốn ở đâu?” Bùi Mộng Na hỏi.

“Ở một nơi vắng vẻ tại Duyên Hải, nhưng mà cháu không biết vị trí cụ thể?” Bùi Vũ nhăn mặt nói.

“Tiểu Vũ, nếu cô đưa cháu đi, cháu có biết đường không?” Bùi Mộng Na vui vẻ hỏi.

Bùi Vũ gật đầu, không xác định nói “Không chắc lắm......”

Bùi Mộng Na thầm cười trong lòng, để cho chị chạy trốn, ngày mai em sẽ đi bắt chị về!

A?

Nếu bắt không được không phải là sẽ không gỡ bõ nút thắt cho anh trai được sao, cô phải mau chóng đi tìm.

Bây giờ Lôi Ti mang thai con cháu nhà họ Bùi nên chị đã là người nhà họ Bùi, nên cô muốn......

Thật là tốt quá, cô đúng là thiên tài......

Ha ha......

Chờ xem, bây giờ tất cả mọi chuyện đã trở lại vị trí ban đầu, kịch hay sắp bắt đầu!

Cô nhìn Bùi Vũ cười nói “Tiểu Vũ, ngày mai cháu cùng cô đi đến đó được không?”

“Cái này......Cháu......” Bùi Vũ nhìn cô như muốn nói gì đó......

“Đừng cái này cái kia nữa, cháu có muốn ba cùng dì ở cùng nhau không?” Bùi Mộng Na nhìn cậu hỏi.

Bùi Vũ nghe giọng cô, vội vàng nghiêm túc nói “Cô, bây giờ cháu thật sự muốn ba ở cùng dì, cháu biết lúc trước là cháu sai, cháu cũng đã hối hận, chất thật sự rất muốn ba ở cùng dì!”

“Vậy được, sáng mai cháu đi cùng cô chứ?” Bùi Mộng Na nhìn cháu mình nói.

Bùi Vũ gật đầu nói “Cô, vậy bây giờ cháu đi nói với ba!”

Bùi Mộng Na vội vàng cười nói “Tiểu Vũ, cháu đừng nói với ba, đây là bí mật của cô và cháu, có được không?”

Bùi Vũ gật đầu, người lớn thật khó hiểu, thôi, bây giờ cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ hay là đi ngủ vậy!

Bùi Vũ xoay người đi vào phòng mình!

Bùi Mộng Na nhìn cửa phòng đóng lại, vui mừng nhảy trên giường......

Cô chợt nghĩ tới phải nói cho những người đó, bây giờ có thể tiếp tục phát triển.

Nghĩ tới đây cô cầm máy tính, nhanh chóng đang nhập QQ, tìm bạn chat.

Bùi Mộng Na “Hì hì, chào mọi người, đã lâu không gặp!”

Nhóm người A: “Bọn mình đều đang đợi cậu!”

Bùi Mộng Na “Yên tâm, lần này nhất định sẽ thành!”

Nhóm người A “Được, chờ kết quả thế nào!”

Bùi Mộng Na “Được, vậy mình out trước, mọi người từ từ nói chuyện!”

Nói xong cô đóng cửa sổ chat, nằm lên giường, bây giờ cô rất tò mò, nếu anh trai biết kế hoạch của cô, không biết vẻ mặt sẽ thế nào!

Nghĩ tới đây cô không nhịn được cười lớn......

“Mộng Na, ngày mai đến thăm nhà Lôi Ti!” Bùi Tuấn Vũ đẩy cửa đi vào nhìn em gái đang nằm trên giường nói.

Bùi Mộng Na thu hồi nụ cười, nhíu mày nhìn anh “Anh, sao anh vào mà không gõ cửa?”

“Anh ở hành lang đã nghe thấy tiếng cười kinh khủng của em, còn cần gõ cửa sao?” Bùi Tuấn Vũ nhìn em gái nói.

“Anh, sao anh có thể nói em gái mình như vậy chứ?” Bùi Mộng Na tức giận nói “Em là em gái anh đó?”

“Em còn biết em là em gái anh sao? Khách đều nghe thấy tiếng em cười rồi!”

Bùi Mộng Na vừa nghe thấy có khách, vội vàng hỏi “Khách đâu?” Nói xong nhìn ra ngoài cửa.

Mạnh Lạp từ sau lưng Bùi Tuấn Vũ đi ra, giơ tay chào “Hi......”

Bùi Mộng Na vừa nhìn thấy anh ta liền đổi giọng “Hi cái gì? Sao lúc nào anh cũng tới nhà tôi vậy? Chẳng lẽ anh không phải thiết kế thời tran nữa sao?”

“Mộng Na, sao em lại nói chuyện với khách như vậy?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày.

“Anh, anh ta là khách sao? Em thấy anh ta muốn biến nơi này thành nhà mình rồi, vài bữa lại chạy tới một lần!” Mộng Na liếc hai nguồi đàn ông ở cửa nói.

Bùi Tuấn Vũ nhìn biểu tình cùng giọng điệu của em gái, tức giận nói “Mộng Na, ngày mai đến thăm nhà Lôi Ti!”

“Em không đi!” Bùi Mộng Na từ chối.

Bùi Tuấn Vũ đứng ở cửa nhìn cô tò mò hỏi “Sao không đi, không phải em rất thích Lôi Ti sao? Sao bây giờ không thấy người đâu, em nên đến thăm một chút!”

“Anh, đó là vợ anh, anh mới cần phải đi chứ?” Bùi Mộng Na hỏi lại.

Bùi Tuấn Vũ không để những lời em gái nói vào tai “Nhiệm vụ ngày mai giao cho em!”

“Em không đi, ngày mai em còn có việc, anh tự mình đi đi!”

“Em muốn đi Châu Phi sao?” Bùi Tuấn Vũ uy hiếp.

Mạnh Lạp nghe hai anh em nói chuyện, thật buồn cười, đứng bên cạnh không nhịn được cười lớn!

“Anh cười cái gì?” Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta nói.

“Mộng Na, sáng ngày mai em phải đi!” Nói xong không cho cô cơ hội nói chuyện, đóng cửa đi ra ngoài!

Bùi Mộng Na nhìn cửa phòng đóng lại, tức giận cầm gối ném về hướng cửa......

Tên đàn ông ẻo lả chết tiệt kia dám đến đây, nếu lần sau còn để cho cô thấy, cô nhất định sẽ cho anh ta đẹp mặt!

Cô tức giận chửi, sau đó đi xuống giường nhặt gối, xem ra sáng mai cô phải cùng Tiểu Vũ sớm trốn ra ngoài!

Bùi Tuấn Vũ cùng Mạnh Lạp đi vào phòng làm việc, anh ngồi lên ghế trước bàn, ngước đầu nhìn lên......

“Tuấn Vũ, xem ra cậu thật sự yêu cô ấy!” Mạnh Lạp khẳng định.

“Bây giờ yêu cũng đã muộn, người đã không còn!” Bùi Tuấn Vũ nói.

Mạnh Lạp nhìn anh nghi hoặc “Cậu thật sự khẳng định Lôi Ti đã chết sao?”

“Vâng!” Bùi Tuấn Vũ gật đầu “Đường Vũ điều tra được thật sự có người nhìn thấy cô ấy nhảy xuống biển!”

“Xem như nhảy xuống biển cũng phải có thi thể chứ? Cậu chưa nhìn thấy người sao đã khẳng định là đã chết?” Mạnh Lạp nhìn anh nói.

Bùi Tuấn Vũ bị hỏi liền im lặng, bây giờ trong lòng anh rất phức tạp, anh thật sự hy vọng cô còn sống nhưng mà......

“Tuấn Vũ, cậu đừng như vậy, chỉ cần cố gắng nhất định có thể tìm được người!” Mạnh Lạp nhìn anh nói.

Anh thật sự muốn tìm thấy cô nhưng bây giờ một chút tin tức cũng không có, làm sao anh có thể tìm chứ?

Nếu như cô thật sự còn sống, dù tìm được cô thì cô có thể tha thứ cho anh sao?

Hiểu lầm, oan uổng, anh nhìn thấy trong ánh mắt cô sự tuyệt vọng, khi còn sống cô cũng đã nói sẽ không yêu anh nữa......

Anh không còn hơi sức nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh nói “Mạnh Lạp, cậu nói xem người phụ nữ đã bị tổn thương còn có thể tha thứ cho người làm cô ấy tổn thương không?”

Mạnh Lạp nhìn bạn thân, cảm thấy cậu ấy thật sự yêu cô gái kia, anh ta không muốn trả lời câu hỏi của bạn, bởi vì anh ta căn bản chưa từng yêu ai, trong mắt anh ta phụ nữ chỉ là một món đồ chơi để giải trí mà thôi!

Bùi Tuấn Vũ thấy bạn không trả lời, trong lòng đã có đáp án, anh mất mát xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ......

Tiểu Ngọc sau khi tới nhà đường Vũ liền bắt đầu giống như lúc còn trong phủ tổng thống.

Đường Vũ đưa cô về nhà mình, nhìn cô nói “Cô sẽ ở trong phòng dành cho khách!” Nói xong dùng tay chỉ về phía căn phòng.

Tiểu Ngọc xách hành lý đi về phía căn phòng mà anh ta chỉ, nhẹ nhàng mở cửa đi vào......

Oa, căn phòng thật to, thật đẹp......

Cô thật sự không ngờ, một người đàn ông lại gọn gàng sạch sẽ như vậy!

Đường Vũ nhìn thấy cô ở trong phòng mãi không ra liền nói “Ra ngoài!”

Tiểu Ngọc đi ra nói “Thư ký Đường, có chuyện gì?”

“Cô ở đây phụ trách quét dọn và nấu cơm!”

“Vâng!”

Đường Vũ nhìn thấy cô trả lời rất nhanh, vì vậy lại nói “Nhớ, nếu có người phụ nữ nào đến đây cô không được mở cửa!”

Tiểu Ngọc nghe thấy anh ta nói vậy, trợn to hai mắt, không ngờ thư ký Đường bình thường lạnh lùng vẫn có người theo.

Vừa đến đây đã thu thập được tin nóng!

“Không cần nghĩ nhiều, đó chỉ là em họ của tôi!” Đường Vũ đứng bên cạnh nhìn cô lạnh lùng nói.

Chẳng lẽ thư ký Đường biết thuật đọc tâm sao?

Làm sao anh ta lại biết trong lòng cô đang nghĩ gì chứ?

Tiểu Ngọc cong môi, không nói chuyện nữa.

“Bây giờ sắp xếp hành lý một chút, chúng ta ra ngoài ăn cơm, lát nữa đi siêu thị!” Nói xong anh ta quay về phòng mình!

Tiểu Ngọc sững sờ đứng đó nhìn anh đi vào phòng ngủ, sao càng tiếp xúc với người đàn ông này càng thấy anh ta kỳ quái?

Thôi, không liên quan đến cô, cô vẫn nên làm tốt công việc của mình thì hơn, quay về phòng mình sắp xếp hành lý!

Sau khi sắp xếp xong Tiểu Ngọc đi ra khỏi phòng nhìn thấy thư ký Đường từ nhà tắm đi ra, kin ngạc há to miệng......

Đường Vũ quấn khăn tắm đi ra, lau tóc nhìn cô nói “Cô sắp xếp đồ xong chưa?”

Tiểu Ngọc sững sờ gật đầu, nhanh chóng xoay người lại đưa lưng về phía anh ta......

Đường Vũ quay về phòng mình thay quần áo đi ra nói “Cô không tắm sao?”

“Tôi......” Tiểu Ngọc cười “Tôi không cần!”

“Vậy đi thôi!” Đường Vũ nói xong đi ra ngoài!

Tiểu Ngọc nhìn theo bóng dáng anh ta, thư ký Đường thật kỳ quái, ban ngày bảo người khác tắm, nhất định là không có ý tốt!

“Cô còn ngẩn người ở đó làm gì?” Đường Vũ quay đầu nhíu mày nói.

Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt kia của anh ta liền đi theo anh ta ra ngoài.

Anh ta lái xe đến một quán ăn......

Tiểu Ngọc xuống xe cùng anh ta đi vào!

Nhân viên phục vụ đi tới lịch sự nói “Mời anh chị qua bên này!” Nói xong đi ở phía trước.

Hai người ngồi vào vị trí, phục vụ đưa thực đơn tới!

Đường Vũ cầm thực đơn, gọi mấy món!

Phục vụ ghi chép lại sau đó cầm thực dơn đi xuống!

Tiểu Ngọc nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, thật sự là keo kiệt, không hỏi xem cô muốn ăn gì......

Cô cảm thấy không khí quá im lặng, cô thử mở miệng tìm đề tài “Thư ký Đường, anh thường đến đây sao?”

“Không!”

“Vậy tại sao anh không nhìn thực đơn liền gọi món?” Tiểu Ngọc tiếp tục hỏi.

Đường Vũ nhìn cô trả lời “Bởi vì gọi điện thoại kêu đồ ăn nên thành thói quen!”

Toát mồ hôi!!!

Nói gì vậy chứ?

Thôi, nếu như tiếp tục nói có thể sẽ chết vì tức???

Chỉ lát sau nhân viên bê đồ ăn lên, Tiểu Ngọc nhìn thấy cả bàn đồ ăn một màu đỏ, bị dọa sợ lén nuốt nước bọt, choáng, đây mà muốn mời cô ăn cơm sao?

Rõ ràng là để cô nhìn anh ăn!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc nhìn thức ăn trên bàn......

“Sao vậy, có ý kiến gì không?” Đường Vũ nhìn cô hỏi.

Mẹ kiếp, dù cô có ý kiến cũng không dám nói!

Không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ cô ăn nhờ ở đậu nhà anh ta, chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười “Hì......Thích......”

“Thích còn không ăn đi?”

Tiểu Ngọc thầm sợ trong lòng, cô thật sự rất sợ cay, thôi, cũng không phải tiền của mình, chỉ có thể ăn, vì vậy cầm đũa gắp thức ăn đưa vào miệng!

Ăn một miếng cô vội vàng cầm ly nước uống một ngụm.

Đường Vũ đang chăm chú ăn cơm, căn bản không nhìn cô!

Tiểu Ngọc ăn vài miếng sau đó không ăn nữa, ngồi đó nhìn người đàn ông đối diện ăn!

Đường Vũ ăn xong dùng giấy nhẹ nhàng lau miệng nói “Bữa cơm này chúng ta chia đôi!”

“Cái gì?” Tiểu Ngọc không dám tin nhìn anh ta, một lần nữa mở miệng “Chia đôi?”

Đường Vũ gật đầu “Có vấn đề gì sao?”

Mẹ kiếp, người đàn ông này sao lại có thể có bộ dáng này chứ?

Rõ ràng cô chỉ ăn mấy miếng, tại sao lại phải chia tiền?

Hơn nữa rõ ràng là an ta đề nghị ra ngoài ăn cơm!

“Thế nào, có ý kiến gì không?” Đường Vũ nhìn cô hỏi.

Tiểu Ngọc tức giận “Bây giờ tôi rất có ý kiến!”

“Nhỏ giọng một chút, đây là nhà hàng, cô phải chú ý hình tượng người phụ nữ dịu dàng!” Đường Vũ nhìn cô nói.

Mẹ kiếp, bây giờ ai còn biết phải chú ý hình tượng phụ nữ dịu dàng?

Bây giờ túi cô trống rỗng làm gì có tiền trả tiền cơm?

Đường Vũ nhíu mày nhìn cô hỏi “Cô không có tiền?”

“Thật sự bị anh nói trúng rồi, bây giờ một cắc tôi cũng không có!”

Đường Vũ không ngờ cô lại trả lời thẳng như vậy, nhìn xem, đây cũng là một người phụ nữ hám tiền!

Trong phũ tổng thống tiền lương không ít, bây giờ lại nói một cắc cũng không có, anh ta thật sự nhìn nhầm cô rồi, vì vậy nói “Tôi sẽ trả tiền, trừ vào tiền lương của cô!” Nói xong từ trên ghế đứng dậy, đi tới quầy thanh toán tiền!

Tiểu Ngọc giống như quả bóng xì hơi, đi theo phía sau anh ta, được lắm, còn chưa kiếm được tiền đã bị trừ tiền, không phải là bức ép một người giúp việc như cô sao???