Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 103-8: Nhà (8)




Ngày hôm sau, bởi vì Nhiếp Nghiêu nói trước với Hà Quyên, cô liền thật sớm chờ Nhiếp Nghiêu.

Không lâu sau , Nhiếp Nghiêu ở bên ngoài nhấn chuông cửa.

Hà Quyên mở cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì vậy, còn thần thần bí bí như vậy."

"Chị dâu, chị cùng tôi đến nơi này giúp một chuyện, nếu không, tự tôi cũng không có cách nào lấy được." Mặt Nhiếp Nghiêu đau khổ, làm Hà Quyên cũng không biết nói cái gì cho phải, vội vàng gật đầu, mang theo túi xách ra cửa với Nhiếp Nghiêu.

Bởi vì là bạn của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa đã nói trong điện thoại với Chu Duệ Trạch, anh hiển nhiên cũng biết chuyện này.

Lên xe, Nhiếp Nghiêu trực tiếp chạy đến một ngôi biệt thự ngoài thành phố, Hà Quyên còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra liền bị đẩy vào một căn phòng, thợ trang điểm quen thuộc ở bên trong nhìn cô cười híp mắt, còn có người thanh niên chuyên thiết kế trang phục cho cô cũng ở đây.

"Mọi người. . . . . ." Lời nói của Hà Quyên vẫn chưa nói hết, người thanh niên nhìn về phía Hà Quyên cười nói, "Chu phu nhân, mẫu thiết kế áo cưới lần này hi vọng cô có thể thích."

Áo cưới?

Áo cưới.

Nghe như vậy nếu Hà Quyên còn không biết chuyện gì thì cô thật sự là đồ ngốc.

Chuyện thứ nhất, Hà Quyên trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch: "Chu Duệ Trạch!"

Nêu danh điểm tính như vậy, khiến Chu Duệ Trạch liền căng thẳng trong lòng, vội vàng cười làm lành: "Bà xã, trước khi kết hôn một ngày không phải người ta đã nói không thể gặp mặt sao, anh không phải cố ý."

"Anh lên kế hoạch tốt quá nha." Hà Quyên nũng nịu một tiếng, "Anh chờ đó cho em, sau này sẽ tính sổ với anh."

"Được, từ từ tính." khuôn mặt Chu Duệ Trạch tươi cười, hoàn toàn không để ý.

Hà Quyên vừa bực mình vừa buồn cười cúp điện thoại, mặc cho thợ trang điểm trang điểm cho mình.

Nói với Chu Duệ Trạch như vậy, nhưng thật ra trong nội tâm lại là ngọt ngào không thôi.

Lần trước bọn họ chỉ là lãnh giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí, khi đó hoàn toàn cũng không có tình cảm.

Được rồi, là cô không có tình cảm với Chu Duệ Trạch, nhưng người kia tình cảm nồng nàn như vậy, làm sao không yêu anh được chứ?

Bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, anh vẫn nghĩ tới một hôn lễ.

Nếu nói không cảm động, thì chỉ có quỷ mới tin.

Đợi đến lúc thay áo cưới được thiết kế riêng cho mình, Hà Quyên thật muốn nói một câu, người phụ nữ trong kiếng kia thật đẹp.

Không phải bởi vì dung mạo, không phải bởi vì áo cưới, mà là vì nụ cười của cô.

Thì ra nụ cười hạnh phúc đẹp như vậy.

"Đã đến lúc rồi, chúng ta đi xuống đi." Dâu phụ nói bên tai Hà Quyên.

"Được." Hà Quyên cười gật đầu, đi theo dâu phụ xuống lầu.

Đi ra đến bên ngoài mới phát hiện, trên đất đã trải thảm đỏ thật dầy, hai bên bày đầy hoa tươi, tất cả ghế cũng được quấn băng gấm phấn hồng, đã có đầy người.

Đầu thảm bên kia, Chu Duệ Trạch mặc toàn thân mặc lễ phục nhìn cô cười, lúc Hà Quyên còn chưa cất bước tới, Chu Duệ Trạch liền di chuyển.

Ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, một mạch đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Bà xã, em vĩnh viễn không cần đi về phía anh, hãy để anh đi về phía em, cho dù em có ở nơi nào đi nữa."

"Quyên, ý nghĩa là tốt đẹp, anh nghĩ ba mẹ em chính là hi vọng em cả đời không phải lo âu. Anh sẽ thay thế bọn họ làm tất cả cho em." Chu Duệ Trạch cúi xuống nhẹ nhàng nói bên tai Hà Quyên xong, "Tốt đẹp ở đây rồi, bà xã, em chính là tốt đẹp mà anh muốn tìm, là phúc tinh của anh."

Hà Quyên cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Chu Duệ Trạch, cái gì cũng không cần nói nữa.