Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Chương 94-2: Bí mật (2)




Editor: VinJR

Beta: Trần Thu Lệ

"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Nghiêu, "Toàn bộ công việc buổi chiều tôi đã xử lý xong, cùng đấu một trận với tôi."

Nhiếp Nghiêu ném pizza đã ăn được một nửa qua một bên, cười cười đứng dậy: "Trận đấu này rất có lời nha."

Trực tiếp đi đến phòng bên cạnh.

Tầng lầu này vốn là khu vực riêng của Chu Duệ Trạch, người không phận sự cũng không được đến.

Cũng bố trí một phòng làm việc ở đây cho Nhiếp Nghiêu, coi như là bây giờ Hà Quyên đã tới đây làm việc, nhưng có rất nhiều căn phòng đều bị khóa.

Lý do để giải thích cho Hà Quyên cũng là đây là khu vực riêng của tổng giám đốc.

Hà quyên là một người hiểu chuyện, những chuyện cô ấy không cần biết, cô ấy cũng sẽ tuyệt đối không tò mò, vẫn luôn ở trong phòng làm việc của Chu Duệ Trạch làm việc.

Cho nên, cô hoàn toàn không biết trong tầng lầu này còn có một phòng hiệu quả cách âm rất tốt chính là phòng tập thể thao.

Sau khi Chu Duệ Trạch đi vào, tới phòng thay quần áo, khi ra ngoài, Nhiếp Nghiêu đã chuẩn bị xong, hai người nhanh chóng triển khai võ thuật, liền trở thành một trận đấu.

Động tác lưu loát, ánh mắt tóe lửa, cho dù máy vi tính có kỹ năng đặc biệt mấy cũng không thể tạo ra được cảm giác như thế.

Nơi này đã không còn giống như hai người đang đánh nhau nữa, mà hoàn toàn trở thành mãnh thú đang chém giết lẫn nhau.

Cái loại tàn nhẫn đó, cái loại ra tay mạnh bạo đó, làm cho người xem phải kinh hồn bạt vía.

Hai người đã hoàn toàn cởi bỏ vẻ ôn hòa cùng khôn khéo như ngày thường, hóa thân thành ác ma khát máu, ra tay không chút nể nang gì.

Nếu là người có chút hiểu biết về kỹ xảo đánh võ, khi nhìn thấy nhất định sẽ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, l.q.d hai người kia làm sao gọi là so tài, hoàn toàn chính là đang đánh nhau đến chết thì có.

Tất cả động tác kia, nếu không né tránh được, tuyệt đối có thể bị lấy mạng.

Đã lâu rồi, Nhiếp Nghiêu và Chu Duệ Trạch chưa đánh nhau như vậy, tuy nói ngày thường cũng có tập luyện như cũ, nhưng cảm giác vui vẻ kích thích như vậy đã rất lâu rồi chưa trải nghiệm qua.

Hai người đánh khoảng hơn một giờ, mới dừng tay lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không nói gì, ánh mắt nhìn nhau giống như muốn xé nát đối phương.

Đột nhiên, hai người cùng nở nụ cười.

Chu Duệ Trạch dựa người ra sau, ngồi trên mặt đất, Nhiếp Nghiêu lại há hốc nằm xuống, vuốt bụng của mình, bất đắc dĩ cười mắng: "Thật là một chút thể diện cũng không để lại cho tôi."

Hiện tại cảm thấy bụng vẫn đang còn cảm giác đau đớn âm ỷ, may mà nhờ lúc mới vừa rồi anh phản ứng nhanh, nếu không, l.q.d chớp mắt một cái liền có thể đưa anh vào phòng săn sóc đặc biệt rồi.

"Cậu cũng đâu có nể nang gì." Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, ý tứ chính là nói cậu ta, bây giờ toàn thân anh cũng toàn là vết thương.

"Tôi nói này, gần đây bản lĩnh của cậu bị thục lùi rồi hả?” Nhiếp Nghiêu cười ha hả nói, "Thế nào? Cuộc sống sau khi cưới quá hạnh phúc, nên thư giãn?"

Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Đương nhiên là muốn tốn thêm một ít thời gian chơi với vợ tôi."

Sau khi đánh một trận, tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, nhất là khi nghĩ tới Hà Quyên, càng thêm nhẹ nhõm.

Cuộc điện thoại làm cho anh phiền não sớm đã bị quăng lên chín tầng mây, cả người mới dễ chịu.

"Tôi đi tắm." Chu Duệ Trạch không thích cảm giác toàn thân mình đầy mồ hôi, có thể do năm đó phải chịu một trận lỡ loét nghiêm trọng, nên đã tạo cho anh thói quen thích sạch sẽ.

Nhìn Chu Duệ Trạch đi phòng tắm, đôi con ngươi của Nhiếp Nghiêu tối lại, rốt cuộc cha mẹ của Chu Duệ Trạch muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ còn muốn kéo cậu ta về nhà sao?

Mặc dù Chu Duệ Trạch từng nói chuyện của nhà đó cậu sẽ không thèm để ý, nhưng mà, dù sao cũng là cha mẹ của mình, có thể nói mặc kệ thì sẽ mặc kệ sao?

Nhìn Chu Duệ Trạch lạnh lùng như vậy, lại làm việc tàn nhẫn, nhưng thật ra, cậu ta là một người rất trọng tình cảm.

Nếu không phải như lời nói, bọn họ làm sao có thể làm bạn tốt nhiều năm như vậy, Chu Duệ Trạch như thế nào lại đợi Hà Quyên nhiều năm như vậy?

Hi vọng không có việc gì, phải cho người điều tra xem chỗ bọn họ có chuyện gì không, tránh cho Chu Duệ Trạch rướt lấy phiền toái mới được.

Suy nghĩ trong chốc lát, Chu Duệ Trạch đã thay quần áo xong ra ngoài, nhìn Nhiếp Nghiêu cười cười ra khỏi cửa, trở lại phòng làm việc của cậu ấy.

Sau khi Nhiếp Nghiêu tắm xong, gọi điện thoại bảo mọi người đi ra ngoài, vừa cúp điện thoại, l.q.d đi vào phòng làm việc. Mới vừa ngồi lên ghế, điện thoại nội tuyến vang lên, là điện thoại từ thư ký của anh: "Chuyện gì?"

"Nhiếp tổng, đồ ăn mà anh đặt bên ngoài đã được đưa đến." Thư ký thận trọng hỏi, "Em đã đưa đến ngoài thang máy."

"Ừ, tốt." Nhiếp Nghiêu hơi sững sờ, ngay sau đó liền hiểu đồ ăn đặt mua bên ngoài là chuyện gì.

Đi thang máy xuống, cửa thang máy mở ra, nhận lấy đồ ăn thư ký đưa tới.

Vào phòng làm việc, mở đồ ăn ra, đều là mấy món anh thích ăn, nghĩ cũng biết là lúc đi khỏi Chu Duệ Trạch đặt cho anh.

Một bên là pizza đã lạnh, một bên là thức ăn nóng hổi mới mua về, hoàn toàn không cần lựa chọn cũng biết nên ăn cái gì rồi.

Nhiếp Nghiêu là người sẽ không bạc đãi bản thân mình, há miệng thật to ăn cơm, nhanh chống lấp đầy dạ dày trống không.

Đừng nói cái gì mà trước khi ăn cơm hay sau khi ăn xong không nên vận động kịch liệt với anh, đối với bọn anh mà nói, đã sớm quen cuộc sống như thế.

Lúc trước khi bôn ba chạy trốn cũng tranh thủ thời gian ăn vài miếng qua loa, vì bảo vệ tánh mạng, ai còn quan tâm sau khi vận động không thể ăn này nọ?

Có thể tranh thủ thời gian ăn được vài miếng cũng đã rất tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn hy vọng vào kẻ thù dừng lại, để cho bọn họ ăn no nê trước, nghỉ ngơi tiêu hóa đủ rồi sau đó mới đuổi giết bọn họ sao?

Thấy sau khi Chu Duệ Trạch trở về, vẻ mặt rất tốt, Hà Quyên khẽ mỉm cười, biết anh đã giải quyết được phiền não, sau đó mới ngồi trước máy vi tính vùi đầu tiếp tục công việc.

Theo thói quen mỗi ngày, mở hộp thư điện tử ra, bên trong có mấy phong thư không có tiêu đề, liền dọn vào thư rác, còn dư lại một phong thư, tựa đề làm cho chân mày cô hơi nhíu lại.

Tựa đề chỉ có ba chữ “Chu Duệ Trạch.”

Đây là cái gì?

Hà Quyên mở thư điện tử ra, nhanh chóng xem, nội dung bên trong làm cho trái tim Hà Quyên đột nhiên co rút lại, l.q.d giống như toàn bộ dòng máu đều bị đè ép đi ra ngoài, làm toàn thân cô cảm thấy vô lực cứng ngắc.

Hà Quyên bình tĩnh xem, đã không chú ý đến chuyện bên ngoài, tất cả hình ảnh bên trong đều ùa vào đầu óc của cô, làm cho cô hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa.

Tại sao có thể như vậy?

Hà Quyên không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Chu Duệ Trạch cách đây không xa, cô sợ sắc mặt của mình không bình thường, sẽ làm cho anh cảm nhận được cái gì đó.

Nhưng mà, những điều trong bưu kiện viết đều là thật sao?

Cô có nên đi gặp người kia hay không?

Vừa lúc đó, điện thoại của Hà Quyên vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Hà Quyên mở ra vừa xem, phía trên chỉ có đơn giản mấy chữ: "Bây giờ ra gặp tôi." Bên dưới là địa điểm, cũng không xa chỗ này lắm.

Hà Quyên cũng không trả lời, vẫn ngồi trước máy vi tính làm việc bận rộn như cũ, qua gần ba mươi phút, mới đứng dậy.

Chu Duệ Trạch cũng không để ý, cho là cô muốn đi vệ sinh, vẫn vùi đầu vào trong công việc.

Hà Quyên ra khỏi công ty, lửng thững đi ra ngoài, thời gian đang là buổi chiều, người đi trên đường cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đang làm việc.

Bây giờ trong lòng cô có chút rối loạn, rất loạn, rất loạn. . . . . .

Cái phong thư này, giống như mở ra một cánh cửa, một cánh cửa mà cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tiếp xúc qua, là thế giới mà cô chưa từng đặt chân đến.

Điện thoại di động trong túi lại vang lên, Hà Quyên mở ra xem, bên trong vẫn là một tin nhắn được gởi từ một dãy số xa lạ: "Như thế nào còn chưa đến? Chẳng lẽ cô không muốn biết được sự thật sao?"

Hà Quyên cầm điện thoại di động nhìn tin nhắn kia một hồi lâu, cuối cùng từ từ viết ra từng chữ từng chữ: "Tôi sẽ không đến."

Nói xong, tắt điện thoại.

Cô muốn đến một nơi yên tĩnh.

Hướng mà Hà Quyên đi hoàn toàn ngược lại với địa điểm của người kia gởi, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với người núp trong chỗ tối kia.

Bên trong phòng làm việc, Chu Duệ Trạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười phút rồi, thế nào Quyên Tử còn chưa trở lại?

Lại đợi thêm một lát, hơn 20 phút, như thế nào Chu Duệ Trạch cũng đợi không nổi nữa, vụt một cái đi ra ngoài, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

Cũng không gõ cửa một cái, trực tiếp đi vào, bên trong không có bất kỳ ai.

Chu Duệ Trạch nhướng mày, xoay người đi vào phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu: "Có thấy Quyên Tử không?"

"Không có, làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu vừa thấy sắc mặt của Chu Duệ Trạch cũng biết có chuyện gì không đúng.

"Cô ấy đến phòng vệ sinh, hơn hai mươi phút rồi, vẫn chưa trở lại, trong phòng vệ sinh cũng không có ai." Chu Duệ Trạch nhanh chóng nói xong, cũng lập tức bấm số điện thoại của Hà Quyên, giọng nói lạnh lẽo nhắc nhở anh tắt máy, "Điện thoại không liên lạc được."

"Tôi cùng đi tìm với cậu." Nhiếp Nghiêu đẩy Chu Duệ Trạch, "Mau cầm lấy áo khoác."

Chu Duệ Trạch cầm áo khoác lên, vừa muốn thúc giục Nhiếp Nghiêu nhanh lên, lại bị Nhiếp Nghiêu gọi lại: "Cậu có xem qua cái này chưa?"

Chu Duệ Trạch kỳ quái đi đến bên cạnh Nhiếp Nghiêu, nhìn cậu ta bấm mấy cái vào máy vi tính của Hà Quyên, nhìn thấy phong thư làm cho anh khiếp sợ, trong nháy mắt gương mặt liền mất hết huyết sắc.