Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 122: Giải thoát lẫn nhau




Lãnh Ngạn vẻ mặt u ám từ ngoài cửa xông vào, đoạt lấy Duy Nhất ở trong ngực Cầu Chí Dương, ôm trong lồng ngực mình, khuôn mặt vốn trắng nõn phủ một tầng xanh đen.

“Ai cho phép tay cậu đụng vào bà xã của tôi! Vợ bạn không thể bắt nạt, Cầu Chí Dương, ngay cả điểm này mà cậu cũng không hiểu sao?” Nét mặt Lãnh Ngạn quả thật có thể nuốt người.

Cầu Chí Dương khẽ cau mày, đáy lòng không phục, vốn là bà xã của tôi rồi… Chỉ chậm một bước mà thôi…

Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, trong miệng không dám nói thế, dù sao cũng là anh em nhiều năm với Lãnh Ngạn, ôi, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc, ai bảo Lãnh Ngạn tiền nhiều, cậu ta và Doãn Tiêu Trác đều là lão đại đấy…

“Còn em nữa!” Lãnh Ngạn nhắm thẳng tức giận vào Duy Nhất, “Lá gan càng lúc càng lớn! Lại dám cả đêm không về ngủ! Có hiểu tuân thủ nữ tắc là thế nào không!”

Duy Nhất bối rối, chính anh hồng hạnh xuất tường, không! Đại thụ vượt tường, còn có mặt mũi chỉ trích cô hư thân mất nết?

Lập tức giận dữ, rời khỏi ngực anh, đứng ra xa, lớn tiếng đáp lễ, “Chú họ Lãnh! Làm phiền chú làm rõ dienđanleequuydonn bây giờ là thời đại nào! Còn tuân thủ nữ tắc? Chú có thể chơi ở bên ngoài thì tôi cũng có thể như thế! Ai biết là người nào!”

Chú họ Lãnh? Cầu Chí Dương nghe thấy xưng hô này không nhịn được phì cười, âm thanh ngắn ngủn đột nhiên dừng lại bởi vì ánh mắt vô cùng lạnh lẽo của Lãnh Ngạn.

“Cút ra ngoài!” Lãnh Ngạn ra lệnh khí lạnh áp bức.

Cầu Chí Dương sợ run cả người, trong miệng lại thì thầm, “Rõ ràng là địa bàn của người ta…”

Câu kế tiếp còn chưa nói ra đã nhanh chân bỏ chạy, trễ nữa không biết có hậu quả gì không, anh không dám khiêu chiến với ánh mắt của Lãnh Ngạn…

Trong nháy mắt phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lãnh Ngạn nhìn thẳng về phía cô, Duy Nhất cảm thấy không gian phòng nghỉ to như vậy đột nhiên nhỏ đi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.

Lãnh Ngạn đi từng bước một về phía cô, vũ trụ nhỏ sắp thiêu đốt cô, cô hốt hoảng lui lại, khi không còn đường lui kêu to, “Lãnh Ngạn! Nếu anh sử dụng bạo lực với tôi, tôi… Tôi sẽ… Sẽ ly hôn với anh! Tôi tái giá!”

“Chết tiệt! Em còn dám nói tái giá!” Anh lửa giận ngút trời, “Buổi sáng khi anh về không tìm được em đã sắp phát điên, rốt cuộc em có lương tâm không?”

“Buổi sáng trở lại? Anh và hồ ly tinh kia lêu lổng cả một buổi tối, còn có mặt mũi trở lại gây gỗ với tôi? Anh mới không có lương tâm!” Duy Nhất kể khổ một trận, đồng thời cảm thấy may mắn, may mà không ở nhà, nếu không lại một đêm khổ sở.

“Em nói mò cái gì? Hồ ly tinh gì?” Lãnh Ngạn nhìn cô chằm chằm, không hiểu.

“Anh còn muốn ngụy biện! Tôi đã nhìn thấy tất cả!” Nước mặt uất ức tràn đầy trong hốc mắt, Duy Nhất cố gắng nhịn không để cho chúng rớt xuống.

“Em nhìn thấy cái gì?” Lãnh Ngạn không còn tức giận, giọng nói hơi run.

“Ngày hôm qua tôi và Mỹ Mỹ đi dạo phố, nhìn thấy anh tới Cầu Thế mua đồ, tại sao anh nói dối! Nói cái gì mà đang họp! Nói cái gì mà gọi điện thoại cho tôi! Chắc tới sáng nay mới nhớ ra gọi điện thoại dlqd tôi chứ gì! Lãnh Ngạn, anh là người xấu! Anh là tên lừa gạt!” Duy Nhất xoay người không để ý đến anh nữa.

Lãnh Ngạn thở nhẹ ra một hơi, “Duy Nhất, em hiểu nhầm! Không sai, đúng là anh tới Cầu Thế mua đồ, nhưng mua vật kỷ niệm cho hội nghị!”

“Vật kỷ niệm? Buồn cười quá đi? Vật kỷ niệm toàn là đồ phụ nữ, còn bao gồm đồ lót phụ nữ? Anh thật săn sóc khách hàng chu đáo nhỉ! Ngay cả cô ta mặc size bao nhiêu cũng biết?” Duy Nhất đột nhiên cảm thấy không nhìn rõ người đàn ông này rồi, khi không cách nào phân biệt lời một người nói là thật hay giả, thật đáng sợ…

Lãnh Ngạn đột nhiên ôm lấy cô, ôm thật chặt, “Duy Nhất, đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, nhìn thấy mà lòng anh hoang mang…”

“Buông tôi ra! Tôi mới hoang mang về anh!” Duy Nhất bị anh ôm chặt vào ngực, hô hấp ngột ngạt.

“Duy Nhất, tin tưởng anh! Anh thật sự không làm chuyện có lỗi với em, đồ đúng là mua cho khách hàng, người nữ khách hàng kia mới tới đây, tới lại vội vàng, cho nên không mang đồ theo, cho nên mới nhờ anh đi mua!” Lãnh Ngạn chỉ sợ Duy Nhất chạy ra khỏi lồng ngực của anh, bàn tay giữ chặt đầu cô.

Duy Nhất khẽ cắn ngực anh, mới tránh khỏi giam cầm, “Anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba, dễ lừa gạt sao? Đồ khách hàng sao không để thư ký đi mua? Đâu cần tổng giám đốc anh tự ra tay, như vậy có thể thấy được quan hệ của anh với khách hàng này không phải tầm thường! Lãnh Ngạn, anh nói láo khi nào mới kết thúc? Lần trước là chuyện tóc, lần này là đồ lót, vậy lần sau là cái gì? Có phải đứa bé không? Đến lúc đó đã quá muộn với tôi!”

“Có ý gì? Cái gì gọi là quá muộn?” Sắc mặt của Lãnh Ngạn trở nên khó coi lạ thường.

Duy Nhất hít sâu một hơi, “Lãnh Ngạn! Dù sao giữa chúng ta cũng chỉ là quan hệ thay thế, hoặc là tôi mang thai đứa bé nhanh lên một chút, hoặc người phụ nữ bên ngoài của anh sớm mang thai, chỉ cần có đứa bé, chúng ta sẽ giải thoát lẫn nhau!”

Nói xong lời này, Duy Nhất chỉ cảm thấy giống như cõi lòng tan nát, đau đớn khó tả, người đàn ông trước mắt chơi trò chơi thay thế, cô vẫn còn mất trái tim, cô không hiểu, đã có một người phụ nữ tồn tại, sao anh ta còn muốn cưới cô?

Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên gầm lên một tiếng, “Anh không cho phép!” Sau đó vẻ mặt buồn bã, lẩm bẩm nói nhỏ, “Anh không hề có lỗi với em…”

“Vậy anh cho tôi một giải thích hợp lý!” Duy Nhất xoay người, cuối cùng nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi.

Đau lòng, nhức đầu, khắp nơi đều đau, rượu cồn hòa quyện với hỗn hợp mùi vị trộn lẫn trong dịch dạ dày, ngay cả dạ dày cũng đau đến xoắn lại, cô không nhịn được mở to miệng nôn liên tục.

Ngày hôm qua gần như không ăn gì, nôn ra ngoài đều là nước, hơn nữa càng nôn càng kịch liệt, có một cảm giác hận không thể nôn cả ruột ra ngoài mới sảng khoái…

“Duy Nhất, Duy Nhất, em làm sao vậy? Ăn thứ gì? Chúng ta lập tức đi bệnh viện!” Lãnh Ngạn luống cuống, ôm lấy cô đi ra ngoài.

“Anh buông tôi ra! Không được dùng bàn tay bẩn đã chạm vào người khác đụng đến tôi!” Duy Nhất mềm nhũn nằm trong ngực anh nức nở nghẹn ngào.

“Không được!” Anh kiên định ôm chặt, “Chuyện khác em cáu gắt, tùy hứng không sao, nhưng thân thể khỏe mạnh là vấn đề, không cho phép nóng nảy!”

Duy Nhất không ngăn nước mắt rơi không ngừng, đã đến mức này, sao anh còn đối xử tốt với cô như vậy? Cô tình nguyện để cho anh đối xử tồi tệ với cô một chút, có lẽ, bi thương của cô sẽ ít đi…