Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 160: Sống lại




Lãnh Ngạn mới phát hiện là cô, kinh ngạc không thôi, “Duy Nhất? Tại sao lại là em?”

Duy Nhất nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, còn quần áo xốc xếch không chịu nổi, quả thật không thể liên hệ tới Lãnh Ngạn tinh xảo hoàn mỹ ban ngày.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô lệ rơi đầy mặt, gào to với Lãnh Ngạn, “Anh dứt khoát giết em đi! Anh như vậy bảo em phải làm sao?”

Lãnh Ngạn cúi đầu, chỉ nhỏ giọng nói, “Xin lỗi!”

“Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Anh định nói bao nhiêu lần xin lỗi? Em không muốn nghe anh nói xin lỗi! Dáng vẻ này của anh không phải là Lãnh Ngạn trong lòng em! Anh làm em quá thất vọng!” Duy Nhất đứng trước mặt anh kêu gào, liều mạng lau nước mắt.

Lãnh Ngạn giơ tay định ôm chân cô, cánh tay dừng lại giữa không trung hồi lâu, cuối cùng để xuống.

“Nói mau! Tại sao anh lại tiêm pethidine? Người nào tiêm cho anh? Anh không biết thứ đó sẽ nghiện diee.ndanle,equuydonn giống như ma túy sao?” Duy Nhất than thở khóc lóc chất vấn anh.

Lãnh Ngạn chỉ cúi gằm mặt nhìn đất, trầm mặc không nói.

“Có phải anh định làm em sốt ruột đến chết không?” Duy Nhất đứng trước anh, lay anh, “Anh nói chuyện đi! Là ai nói, cho dù xảy ra chuyện gì đều phải yêu quý bản thân, không để cho em khinh bỉ anh, Lãnh Ngạn!”

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn nhìn cô, “Duy Nhất, anh muốn xử lý tốt chuyện này, anh thường nghĩ nên làm gì mới phải, thường nghĩ đến ngủ không yên, anh vốn mất ngủ, vẫn uống thuốc ngủ, sau lại có em, không biết vì sao ngủ rất yên ổn, lần đầu tiên em rời đi, tật xấu thao thức của anh lại tái phát, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn ngày thường, uống thuốc cũng không làm nên chuyện gì, nhắm mắt lại sẽ nghĩ rất nhiều việc, thỉnh thoảng mơ hồ giống như cơn ác mộng, anh bắt đầu suốt đêm trợn tròn mắt không ngủ, nhưng không ngủ thì càng nghĩ đến, càng nghĩ càng không ngủ được, thành ác tính tuần hoàn, hơnnữa còn thường nghĩ đến nhức đầu khó chịu, anh cảm thấy mình sắp điên rồi, anh thật sự sợ thành kẻ điên giống như Tĩnh Lam.”

“Cho nên anh tiêm pethidine?” Duy Nhất nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, đáy lòng cũng quặn lại.

Lãnh Ngạn gật đầu, “Mới đầu bác sỹ Trần đề nghị anh thử tiêm, nhưng cảnh cáo anh không được dùng thường xuyên, nhưng sau khi tiêm xong anh cảm thấy rất thoải mái, đầu không đau, ngủ rất nhanh, cảm giác này khiến cho anh không muốn xa rời nó.”

Duy Nhất gật đầu, “Em hiểu, cho nên, sau khi em về nhà anh không để cho em mang thai, cũng bởi vì dùng nó?”

“Đúng vậy! Anh hết sức khống chế, chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ không thường lo âu mất ngủ, thỉnh thoảng khi thật sự lo âu mệt mỏi có thể thông qua yêu em để cho bản thân thật mỏi mệt, cũng sẽ ngủ, nhưng em vừa đi…”

“Được! Em biết rồi!” Cô đứng lên, cũng không quan tâm lúc này là ban đêm, tìm được số lập tức gọi điện thoại.

Tiếng chuông reo thật lâu, bên kia mới có người nhận, lười biếng một tiếng, “Alo!”

Giọng Duy Nhất cứng rắn mà lạnh lẽo, “Bác sỹ Trần sao? Tôi là Lãnh thiếu phu nhân, bắt đầu từ bây giờ ông bị sa thải, tiền lương của ông và tiền nhà họ Lãnh vi phạm hợp đồng, mời ngày mai tự mình đến công ty tìm Lãnh tiên sinh thanh toán, ngủ ngon.” Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, một giây phút cũng không để lại cho bác sỹ Trần.

“Tại sao phải đuổi việc ông ấy?” Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất quả quyết lạnh lùng trước mặt, quả thật không thể tin ánh mắt của mình, đồng thời cũng bỏ quên tự xưng của Duy Nhất – “Lãnh thiếu phu nhân”.

Duy Nhất hừ một tiếng, “Ông ta làm bác sỹ, biết rõ ràng tính ỷ lại vào pethidine giống như thuốc phiện, lại còn dám cho anh dùng, đã không phải là bác sỹ đúng tiêu chuẩn! Đuổi việc ông ta đã là nhân từ lắm rồi!”

“Còn anh nữa, đứng lên cho em!” Duy Nhất lạnh lùng ra lệnh cho anh.

Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn cô, trong ánh mắt vẫn mờ mịt, nhưng không tức giận.

Duy Nhất tức giận trong lòng, níu lấy cổ áo anh, cố gắng kéo dậy, vừa hầm hừ ra lệnh, “Anh đứng lên cho em, như dáng vẻ đàn ông!”

Thân hình cao lớn của Lãnh Ngạn bị cô kéo khẽ động, Duy Nhất lại bởi vì quán tính mà ngã nhào die3nda`nleq'uydon trên đất, té ngã trên đống chai rượu vừa bị ném bể, cùi chỏ, toàn bộ lưng bị mảnh thủy tinh cắm vào, Duy Nhất đau đến kêu to.

Lãnh Ngạn nhảy lên từ trên mặt đất, đỡ cô dậy, chỉ thấy bộ công sở màu xanh nhạt đã bị máu nhuộm đỏ.

Anh sợ đến mặt biến sắc, “Duy Nhất, đừng lộn xộn, anh gọi điện thoại cho bác sỹ Lục.”

Anh vừa lấy điện thoại di động ra nhìn, phát hiện điện thoại đã hết pin rồi…

Duy Nhất không chú ý đến vết thương trên người, đẩy anh đánh anh, “Anh đừng kêu bác sỹ nữa! Để cho em chết đi coi như xong! Em chết một lần như vậy anh có đau lòng không? Dáng vẻ của anh bây giờ, kể cả em không bị thủy tinh đâm chết cũng sẽ bị anh làm tức chết!”

“Đưa di động cho anh! Không được phép náo loạn!”

Lãnh Ngạn đột nhiên khôi phục khí phách thường ngày, ánh sáng trong ánh mắt khiến Duy Nhất ấm áp trong lòng, vẫn thích anh như vậy, chỉ mong anh như vậy thật sự trở lại…

Cô ngoan ngoãn đưa di động cho anh, nếu cô bị thương có thể khiến lòng anh sống lại, có thể làm cho ánh mắt của anh lóe sáng lần nữa, đó cũng đáng giá…

“… Mười phút, lập tức chạy tới! Duy Nhất bị thương!"

Mệnh lệnh của anh đơn giản mà ngắn gọn, hình như Lãnh Ngạn lại biến trở về như cũ khiến cho trái tim cô đập nhanh…

Cô không nói thêm gì nữa, để anh ôm mình xuống tầng dưới, trở lại phòng ngủ, cởi bỏ áo của cô, trên lưng nhiều chỗ đầm đìa máu tươi.

Đến phút thứ chín, tiếng gõ cửa của bác sỹ Lục vang lên.

Duy Nhất nằm lỳ trên giường, dù thế nào cũng không cho Lãnh Ngạn mở cửa.

“Đừng mở cửa! Bác sỹ Lục ông ấy là nam! Em… Em không mặc quần áo!” Cô gấp gáp đến đỏ bừng cả mặt.

Lãnh Ngạn cau mày, “Anh còn tưởng là chuyện gì! Anh cũng không ngại, em để ý cái gì! Người ta là bác sỹ!”

“Có liên quan gì đến anh? Anh không ngại, em chính là không để cho ông ấy nhìn!” Duy Nhất đưa tay kéo chăn đắp lên người, lại bởi vì đụng phải vết thương mà đau chảy nước mắt.

Lãnh Ngạn im lặng, đáy lòng cũng dâng lên cảm xúc vui mừng, dù sao, cho dù bây giờ Duy Nhất còn thuộc về anh hay không, ít nhất trong lòng anh, thân thể của cô chỉ có anh mới có thể nhìn thấy…