Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 161




Cuối cùng vẫn không để cho bác sỹ Lục đi vào, mười phút sau, một nữ bác sỹ ngoại khoa xuất hiện tại “Xuân về hoa nở”, Duy Nhất mới ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ.

Trong quá trình lấy mảnh thủy tinh, Duy Nhất ngủ thiếp đi bởi vì thuốc tê, mà Lãnh Ngạn vẫn nhìn thẳng chằm chằm cho đến nửa đêm.

Cuối cùng khi anh mệt mỏi ngã xuống bên giường, nằm xuống ngủ thì ý thức được hôm nay mình không cần pethidine, có lẽ Duy Nhất chính là thuốc độc của anh, cũng chính là thuốc giải…

Khi anh tỉnh lại, trên người nhiều thêm một tấm thảm, mà Duy Nhất không thấy, anh chán nản, cô đúng là vẫn không muốn lưu lại…

Xuống tầng dưới, trứng chiên hình trái tim trên bàn ăn dễ dàng cho thấy đây là do Duy Nhất tự tay làm, trong lòng anh vừa động, chạy vào phòng bếp, chỉ có người làm bận rộn.

“Thiếu phu nhân đâu?” Anh hỏi chị Phương đầu bếp.

“Thiếu phu nhân đi ra ngoài, muốn thiếu gia ăn xong điểm tâm sáng mới có thể đi.” Chị Phương kính cẩn lễ phép trả lời, thời gian này tính tình thiếu gia nóng nảy, cô vẫn nên cẩn thận.

“Cô ấy… Có nói khi nào trở lại không?” Anh lấy dũng khí hỏi.

Chị Phương lắc đầu, “Không có.”

Anh thoáng gật đầu, cúi gằm mặt đi ra ngoài, đi thẳng ra cửa chính.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói ngài phải ăn bữa sáng, nếu không khi cô ấy trở lại sẽ cho ngài đẹp mắt!” Chị Phương đuổi theo nói.

Lãnh Ngạn mừng rỡ không thôi, cô sẽ trở lại? Cô sẽ trở lại sao?

Lập tức ngồi bên bàn ăn, xơi tái sạch bữa ăn sáng đầy bàn.

Ngày này anh đều hưng phấn, ngay cả trong lúc họp ở công ty, anh cũng sẽ nhìn ra phía khác mà ngơ ngác dieendaanleequuydon mất hồn, sau đó không hiểu sao cười dịu dàng một tiếng, không biết hướng anh nhìn chính là chỗ ngồi của một nữ nhân viên dưới quyền, nữ nhân viên kia hoàn toàn bị nụ cười của anh đầu độc, dáng vẻ thẹn thùng, được sủng mà run sợ.

Sau khi ta việc, anh lái ô tô nhanh chóng trở lại “Xuân về hoa nở”, tình hình trong nhà khiến anh hoảng hốt, phòng khách phòng ăn, nhiều chỗ hẻo lánh đều bày cây chân vịt *, lá vàng xanh hình chân vịt xinh đẹp xanh um tươi tốt, khiến cho cả nhà nhìn có vẻ nhiều sinh khí hơn.

(*) Cây chân vịt có họ Quyển bá (Selaginellaceae). Tên gọi khác của cây chân vịt là quyết bá trường sinh hay trường sinh thảo, hồi sinh thảo, hoàn dưỡng thảo hay cải tử hoàn hồn thảo. Móng lưng rồng, rong Nha Trang hay vạn niên tùng cũng chính là nó. Cây mọc ở các vùng núi đá hoặc đất sỏi sạn khô cằn trên núi cao hoặc núi đá gần biển. Quyển bá chịu được điều kiện khô hạn, kho diễn biến thời tiết bất lợi chúng co cuộn cành lá vào trong để duy trì sự sống, khi thời tiết ẩm ướt thuật lợi cành lá lại vươn xòe ra ngoài phát triến. Trên thế giới Quyển bá phân bố tại khu vực Đông Siberi (lưu vực sông Amur – sông Ussuri), Nhật Bản (bao gồm cả quần đảo Lưu Cầu (Ryukyu), quần đảo Bonin (đảo Chichi-jima), Đài Loan, Triều Tiên, Mông Cổ, Trung Quốc (bao gồm cả Nội Mông Cổ và Mãn Châu), Ấn Độ, Myanma, Philippines,bán đảo Mã Lai (Perak), bắc Thái Lan, Indonesia (Sulawesi, Java, Lombok), Việt Nam (miền bắc và miền trung). (nguồn: wikipedia)

Trên bàn ăn, bữa tối đang bốc hơi nóng. Cá hoa cúc sốt chao đơn giản, rau xanh xào ngó sen, canh hoa hiên, rau diếp, đều là món ăn thanh đạm.

Khi anh còn đang sững sờ, Duy Nhất dã bưng một nồi cháo nhỏ ra ngoài, thấy anh, từ tốn nói một câu, “Đã trở lại, ăn bữa tối đi!”

“Buổi tối… Húp cháo sao?” Anh tiện tay ném chìa khóa sang bên cạnh, tìm một đề tài nói chuyện với cô.

“Em chỉ nấu cháo, thích uống không!” Duy Nhất xoay người vào phòng bếp, trong tay nhiều thêm một khay bánh mì, “Chưa ăn no thì ăn bánh mỳ lúa mạch!”

Anh nhẹ nhàng ho một tiếng, ngồi cạnh bàn ăn, cẩn thận dò xét giọng điệu của cô, “Em… Tự mình làm bữa tối?”

“Đúng vậy!” Duy Nhất xé một miếng bánh mỳ bỏ vào miệng, “Tay nghề em không được tốt với anh, chấp nhận ăn đi! Không phải không thể ăn!”

“Sao có thể? Chỉ cần em làm, cái gì anh cũng thích ăn! Chỉ có điều…” Anh nhìn chằm chằm vào băng gạc ở khuỷu tay cô, “Em bị thương, làm việc không đau sao? Còn có lưng, quần áo chạm tới cũng sẽ đau!”

Nói đến đây, anh đột nhiên phát hiện Duy Nhất mặc một cái áo phông rộng thùng thình, mặc dù mùa thu, nhưng nhiệt độ trong nhà khá cao, cô lại không mặc áo khoác, trước ngực rõ ràng lộ ra hai điểm nhỏ, trong lòng anh có thứ gì đó đang rục rịch.

Duy Nhất chú ý tới ánh mắt của anh, cúi đầu xem xét, mặt đỏ bừng, “Anh nhìn chỗ nào? Trên lưng có băng gạc, không thể mặc bra!”

Anh cười cười, “Cái gì anh cũng không nói!”

“Lãnh Ngạn em nói cho anh biết! Anh đừng có ý nghĩ xấu! Em chỉ… Em chỉ nghe bác sỹ Lục nói anh đáng thương như vậy, mới trở về nhìn anh, dù là bạn bè bình thường em cũng di.enda`nleq'uydo0n sẽ làm vậy! Cho nên, anh xóa sạch ý sắc trong đầu!” Duy Nhất hung ác cắn một miếng bánh mỳ cảnh cáo anh.

“Sao em biết anh có ý sắc? Tự mình nghĩ nhiều chứ gì?” Anh nhìn cô cười cười, chỉ có cô xuất hiện trong sinh hoạt của anh, anh mới cười được, nhất là dáng vẻ vừa thẹn vừa cáu của cô, nói bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.

Duy Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, cúi đầu dồn sức uống canh cá, Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, tình cảm dịu dàng dâng lên từ trong đáy lòng.

Sau bữa cơm tối, Duy Nhất ngồi trên ghế sa lon cầm một xấp tài liệu ghi chép, Lãnh Ngạn đi tới giành lấy vào trong tay, “Thứ gì, anh xem một chút!”

“Lấy ra, trả lại cho em!” Duy Nhất vội vàng tới giành lại, không cẩn thận động tới vết thương, đau đến nhếch miệng.

“Tự tìm! Còn không ngoan ngoãn về ngồi!” Lãnh Ngạn cầm tài liệu liếc nhìn, cảm động đến trong ngực ấm áp, tất cả trong tài liệu đều là phương pháp làm thế nào mới có thể cải thiện mất ngủ và thần kinh suy nhược, bao gồm cháo anh vừa ăn, ba món ăn một món canh đơn giản và trong nhà bày cây chân vịt, trong tài liệu đều có nhắc tới.

Anh đưa trả lại cho Duy Nhất, trong miệng lại nói, “Đừng gánh vác, có gì tốt mà gánh vác, những thứ này có ích thì còn cần bác sỹ và thuốc ngủ làm gì.”

“Lãnh Ngạn!” Duy Nhất quát to, “Anh còn dám nói thuốc ngủ? Từ nay về sau nếu anh còn nhắc đến thuốc ngủ và pethidine, em giết chết anh!”

Lãnh Ngạn nhướng nhướng mày, “Vậy em liên tục trông chừng anh, không để cho anh rời khỏi tầm mắt của em nửa bước!”

Duy Nhất ngẩn ngơ, lẩm bẩm một câu, “Tại sao? Em là gì của anh? Anh là gì của em?” Nói xong quay đầu lên tầng trên.

Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt rơi lên tập tài liệu thật dày trên bàn tràm anh hiểu Duy Nhất quan tâm anh, chỉ có điều, giữa bọn họ mãi vẫn còn một Tĩnh Lam, muốn làm thế nào mới có thể không làm tổn thương cả hai?

Anh cũng đi theo Duy Nhất vào phòng ngủ, cảnh tượng trong phòng ngủ càng khiến anh giật mình, chỉ trong một ngày, phòng ngủ đã đổi lại phông nền mới, màu xanh dương nhàn nhạt, rèm cửa sổ cũng màu xanh dương, trong không khítỏa ra mùi hoa cúc dại thơm ngát nhàn nhạt.

Lãnh Ngạn nhắm mắt lại, hítmột hơi thật sâu, cảm giác mới mẻ mà thoải mái.

“Hôm nay em không đi làm sao? Làm một ngày? Nhất định mệt muốn chết rồi!” Anh rất cảm ơn cô.

“Đi tắm! Sau đó nằm xuống! “ Duy Nhất không trả lời vấn đề của anh, chỉ vào phòng tắm.