Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 167: Từ khi nào




Duy Nhất lập tức cảm thấy thân thể nặng nề của Lãnh Ngạn đè lên mình.

“Lãnh Ngạn! Anh không giữ chữ tín! Anh bội ước!” Nói trước khi anh ly hôn chúng ta chỉ làm bạn bè!” Duy Nhất cong môi liều mạng giãy giụa thân thể.

“Em cảm thấy chúng ta thật sự chỉ làm bạn bè sao?” Đầu lưỡi ẩm nóng của anh liếm qua gương mặt cô.

Đáy lòng Duy Nhất cũng bắt đầu run rẩy, sợ mình trầm luân trong sức nóng của anh, hai tay chống lên ngực cứng rắn, rụt cổ lại né tránh, “Đừng liếm! Giống như Only vậy!”

Lãnh Ngạn biết chỗ mẫn cảm nhất của cô chính là ở vành tai, ngược lại ngậm lấy vàng tai cô mút rồi khẽ cắn, nóng ướt dieendaanleequuydonn mút vào khiến cô tê dại từng cơn, lan ra bốn phía, hàm răng thỉnh thoảng thổi hơi mạnh vào làn da hơi đau khiến Duy Nhất không ngừng run rẩy, thở gấp liên tục.

“Ưmh ưmh…. Không cần… Lãnh Ngạn…” Thân thể và tư tưởng của Duy Nhất đều chống lại Lãnh Ngạn.

Anh là người đàn ông cô yêu sâu đậm, giữa bọn họ đã sớm có da thịt thân thiết, cô cũng khát vọng được anh yêu nhiệt liệt, nhưng về mặt hình thức anh vẫn là chồng của người khác, trước kia không biết thì thôi, nhưng bây giờ một khi đã biết, tại sao có thể yên tâm thoải mái yêu cùng người yêu mới?

Cô cự tuyệt yêu kiều biếng nhác cũng không thể ngăn cản nhiệt tình bành trướng của Lãnh Ngạn, môi từ bên tai cô chuyển lên môi, ngọn lửa rốt cuộc đốt trong miệng.

Duy Nhất biết, miễn dịch của mình với anh gần như bằng không, cô hoàn toàn không thể chống lại anh, nhưng mà, tại sao khi nhắm mắt hưởng thụ vuốt ve của anh, đồng thời mây đen không cách nào nói rõ sẽ bao phủ cô thật chặt? Cùng lúc đó, trên lông mi không giải thích được lăn giọt nước mắt?

Khi Lãnh Ngạn say mê cho cô triền miên, chất lỏng mặn mặn tràn vào cánh môi anh, anh kinh động, dừng động tác lại, ôm chặt Duy Nhất, mút lệ trên mặt cô.

“Xin lỗi, anh không suy nghĩ đến cảm nhận của em… Anh quá ích kỷ!” Gò má của anh dán lên khuôn mặt vẫn còn nước mắt của cô, chỉ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo…

Duy Nhất “Oa” một tiếng khóc lên. Nói thật, cô cực khổ, không chỉ thân thể cực khổ, gánh nặng trên tư tưởng còn nặng hơn, kể từ sau khi bởi vì sự kiện pethidine chủ động trở lại bên Lãnh Ngạn, cô đã chuẩn bị gánh chịu tất cả khổ cực mệt mỏi, chăm sóc Lãnh Ngạn rất vất vả, không sao, cô có thể nhịn, hơn nữa, có thể chăm sóc người mình yêu là một hưởng thụ, nhưng mà, khổ sở trong lòng cô cũng khó có thể nói nên lời.

Ở trước mặt cô, cô hoàn toàn không nhận ra một tia hy vọng, ít nhất, theo ý cô, khả năng Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam li dị gần như không có, như vậy thì cảm giữa cô và Lãnh Ngạn làm sao bây giờ?

Có lúc, cô thật sự nghĩ, nếu cô không yêu Lãnh Ngạn thì tốt bao nhiêu, như vậy, lúc này rời khỏi anh, cô sẽ không cảm thấy khổ sở, càng sẽ không không nỡ, nhưng khả năng cô không yêu anh lại gần như bằng không. Chẳng lẽ ông trời thật sự trêu người sao?

Cô không thể rời bỏ anh, anh không thể rời bỏ cô, nhưng giữa bọn họ vẫn tồn tại cô ta… Lúc anh không ở bên cạnh cô, nhớ đến anh muốn khóc, nhưng anh ở bên cạnh cô rồi lại không thuộc về cô, ai có thể trải nghiệm nỗi đau đớn này?

Mà cô lại không thể nói cho bất kỳ ai về tất cả, không ai chia sẻ với cô, hơn nữa, cô còn gạt Lãnh Ngạn, không để cho anh nhìn ra chút đầu mối nào, nhưng người này, rốt cuộc có bao nhiêu nhẫn nại?

Rất nhiều rất nhiều lần, cô muốn hỏi, Lãnh Ngạn, rốt cuộc tương lai của em là gì?

Nhưng mỗi một lần, lời nói đến khóe miệng lại thu về, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, cô đau lòng, cô không đành lòng, cô không muốn ép buộc anh…

Cô vẫn luôn không đồng ý đòi hỏi của Lãnh Ngạn, cô không biết mình làm như vậy có phải gọi là già mồm cãi láo không, rõ ràng đã sớm là người của anh, lúc này còn giả bộ thanh cao cái gì?

Nhưng cô thật sự không cách nào thuyết phục mình, vào thời điểm như vậy, để cho bản thân rơi vào mê loạn, khiến quan hệ vốn hỗn loạn càng thêm rối rắm không rõ ràng.

Bởi vì tiếng khóc của cô mà Lãnh Ngạn đau lòng, nhưng chỉ ra sức lau nước mắt cho cô, “Duy Nhất, tha thứ cho anh, sau này sẽ không, đảm bảo sẽ không.”

Duy Nhất giống như phát tiết die enda nleeq uuydonn tất cả uất ức và âm thầm chịu đựng của quãng thời gian này ra ngoài, không khóc thì thôi, vừa khóc đã không cách nào kiềm hãm. Cô là phụ nữ, một người phụ nữ mới hai mươi tuổi, muốn bả vai cô phải gánh vác bao nhiêu đây?

Cô hy vọng dường nào có thể nũng nịu một chút giống như các cô gái khác, đòi chút thương yêu, nhưng cô không thể, người đàn ông trước mắt càng dễ dàng bị thương hơn cô…

Có lẽ mình lựa chọn sai rồi? Cô tự hỏi trong lòng, nhưng mà, ai tới nói cho cô biết tình yêu đúng sai? Oán hận lúc trước lại cố tình gặp người này…

Giống như lần đầu tiên cô khóc trước mặt Lãnh Ngạn, cô khóc đến không có hơi sức khóc lên, mới thút thít dừng lại, tiếng khóc trầm thấp vang vọng trong ngực Lãnh Ngạn.

“Lãnh Ngạn, em có thể hỏi anh một chuyện không?” Cô thử hỏi.

Lãnh Ngạn nhìn ánh mắt ray rứt trong mắt cô mà đau lòng, anh hiểu băn khoăn của Duy Nhất, trong khoảng thời gian này, cô chưa bao giờ nói tới chuyện của Tĩnh Lam, nhưng không nói lên cô không để ý, chỉ sợ ép anh.

“Bé ngốc! Anh hy vọng em biết, anh và em là hai người cùng chung nhịp thở, tất cả lo lắng của em cũng nên nói cho anh biết! Anh là người đàn ông của em! Em không dựa vào thì còn dựa vào ai?” Anh nắm lấy bả vai bé nhỏ của cô, nghĩ đến cô gái trẻ hai mươi tuổi, vì anh gánh vác đau khổ của anh, giúp anh bước ra khỏi lo lắng, còn chưa từng oán giận, mà lúc này anh đang ở giai đoạn không thể cho cô yên ổn, bảo anh sao không đau lòng?

Anh và cô là hai người cùng chung nhịp thở sao?

Duy Nhất nghe giọng nói trầm thấp cuốn hút của anh, nghĩ đến ban đầu mình bị giọng nói này của anh làm rung động, nghĩ đến áp lực công việc của anh, sinh hoạt khó khăn, cũng không nhẫn tâm hỏi ra lời, cuối cùng lắc đầu, rớt nước mắt nói, “Không có, không có gì, ngủ đi, em mệt rồi…”

Lãnh Ngạn hô hấp nặng nề, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô, “Cô bé ngốc, anh biết em muốn hỏi gì, có phải muốn hỏi anh, lúc nào mới có thể khôi phục tự do, lúc nào mới có thể cưới em?”

Thì ra không phải anh không biết nỗi sầu lo của cô!

Duy Nhất níu áo sơ mi của anh, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô là một người phụ nữ bình thường, người phụ nữ nào lại không muốn cam kết?

“Anh sẽ tăng tốc độ! Tuần này bác sỹ Lục mang Tĩnh Lam đi kiểm tra tình huống cũng không tệ lắm, các hạng mục chỉ tiêu tương đối bình thường, đợi sau khi cô ấy ổn định thêm chút nữa, anh sẽ nói chuyện này ra, em không cần cảm thấy băn khoăn, anh sẽ tìm người bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy tự làm mình bị thương…”

Lời cam kết của Lãnh Ngạn ở bên tai, cô nén lệ mỉm cười với anh, tin tưởng chứ?

Cô tin tưởng…