Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 178: Nhân vật dư thừa




Trung tâm thương mại, Tĩnh Lam đứng trước gương to thử từng bộ quần áo, từ trung tâm thương mại này đến trung tâm thương mại khác, cô đã giằng co gần một ngày.

Hai người Duy Nhất và Lãnh Ngạn nghiêm mặt ngồi bên cạnh nhìn cô vòng tới vòng lui, đối mặt với cô đầy nhiệt tình hỏi thăm từng lần, “Xem được không? Xem được không?”

Duy Nhất chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp đẹp mắt.

“Duy Nhất, em cũng tới thử một bộ đi, đừng chỉ ngồi!” Tĩnh Lam đã chạy tới kéo Duy Nhất.

Duy Nhất không cưỡng được, bị cô ta kéo lên, lại bị giọng nói lạnh lẽo kêu ngừng của Lãnh Ngạn, “Có cái gì hay mà thử? Vóc người như vậy, ăn mặc đều vô dụng!”

“Ngạn! Sao anh nói vậy?” Tĩnh Lam vẫn còn bất bình dùm Duy Nhất.

“Không nói như vậy thì nói thế nào? Còn có khó nghe hơn có muốn nghe không?” Lãnh Ngạn cứng rắn ném lại một câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Duy Nhất uất ức đến nước mắt đảo quanh hốc mắt, rõ ràng là bà xã của anh, tại sao để cho cô là nơi trút giận?

Cô giận dỗi, cũng chạy ra ngoài, lưu lại Tĩnh Lam nhìn theo bóng lưng hai người, trên mặt lộ ra nụ cười không dễ dàng phát hiện.

Lãnh Ngạn đã lên xe, Duy Nhất dieendaânleequuydonn đứng một lát bên ngoài, thấy anh không có phản ứng, mở cửa ngồi vào chỗ ngồi phía sau, sẽ không tiếp tục ngồi ghế trước với anh, mặt của Lãnh Ngạn sa sầm càng khó coi.

Tĩnh Lam xách túi lớn túi nhỏ từ trung tâm thương mại ra, thấy Duy Nhất ngồi ghế sau, không chút nghĩ ngợi ngồi luôn ghế trước cạnh Lãnh Ngạn, rút ra một cái hộp đưa cho Lãnh Ngạn, “Ngạn, em mua áo sơ mi cho anh, áo trên người anh đã cổ lỗ sĩ rồi! Kiểu dáng năm ngoái! Ném đi!”

“Cám ơn!” Lãnh Ngạn không hề biến sắc nhận lấy, đưa cho Duy Nhất, “Em cầm cho anh.”

Miệng Duy Nhất bẹp ra, thiếu chút nữa nước mắt lăn xuống, áo sơ mi màu xanh lam trên người Lãnh Ngạn chính là món đồ cô mua cho, mặc dù đã mặc nhiều lần, nhưng Lãnh Ngạn thích, vẫn thường mặc.

Cô ép nước mắt mình nuốt trở về, tuyệt đối không có khả năng rơi lệ trước mặt bọn họ, tuyệt đối không có khả năng!

Giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nhận lấy hộp áo sơ mi, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ một đôi tình nhân nhỏ đang anh một miếng em một miếng ăn chung một cây kem, khóe miệng hai người dính đầy bơ sữa.

Cô cười chua sót, trước mắt hiện lên hình ảnh cùng ăn chung đậu hũ thúi với Lãnh Ngạn, chỉ có điều, hình như đã là chuyện trước đây quá lâu, lâu như vậy đến nay, cô và anh đều không vui…

Đột nhiên trong lúc đó, cô hoài nghi có phải mình lựa chọn sai không, một người đàn ông có quá nhiều kinh nghiệm, cô yêu không nổi…

“Đến rồi, Duy Nhất, xuống xe đi!” Giọng nói hưng phấn của Tĩnh Lam kéo mạch suy nghĩ của cô lại.

“Ồ! Đến rồi!” Duy Nhất mở cửa nhảy xuống xe, Lãnh Ngạn cũng không đợi cô, đi tới cổng nhà hàng.

Co cắn cắn môi, trong nháy mắt cô muốn bỏ đi cho xong, cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì buộc cô đi về phía trước, đuổi theo bước anh.

Tĩnh Lam rất quen thuộc nơi này, một hơi gọi rất nhiều món ăn, nhưng đáng tiếc chính là, Duy Nhất dị ứng với hải sản, cô nhìn thức ăn đầy bàn, không thể nào hạ đũa.

“Ngạn! Ăn món này đi, món này thật ngon, còn có món này, món ngày trước anh thích ăn nhất!” Tĩnh Lam gắp một đống lớn món ăn vào chén Lãnh Ngạn, mà Lãnh Ngạn lạ có thể ăn sạch.

Duy Nhất bưng ly nước, đây là ly nước thứ năm cô uống rồi, không biết nước này vào trong cơ thể cô có biến thành nước mắt không…

Lãnh Ngạn và Tĩnh Lam dường như quên mất cô, hai người nhắc tới câu chuyện khi còn bé, thỉnh thoảng còn cười to một trận, Duy Nhất nhìn Lãnh Ngạn xa lạ ngồi đối diện bàn ăn, cảm giác mình ở chỗ này thật sự rất dư thừa…

Sắc trời tối dần, cuối cùng ai cũng không còn để ý đến Duy Nhất vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng…

“Hai người ra bên ngoài đợi anh, anh đi tính tiền!” Lãnh Ngạn đứng dậy.

“Tại sao không gọi nhân viên phục vụ tới đây tính?” Tĩnh Lam kỳ quái hỏi.

Lãnh Ngạn không trả lời, trầm mặc die3nda`nle3qu'ydo0n đi qua bên cạnh Duy Nhất, lúc đi qua áo khoác tạo ra chút gió nhẹ, mang theo hơi thở đặc biệt của anh, khiến đáy lòng Duy Nhất đau nhức.

“Duy Nhất, đi thôi! Thức ăn hôm nay có ngon không?” Tĩnh Lam cười với cô.

Duy Nhất hít mũi, cố nặn ra nụ cười, “Ăn ngon! Thật sự rất ngon!”

Trong lòng lại hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắt Lãnh Ngạn thành tám khúc.

“Vậy thì tốt! Chị còn sợ em không thích ăn hải sản!” Khóe môi Tĩnh Lam lộ ra ý cười, dần dần thay đổi thành âm u lạnh lùng.

Nhân viên nhà hàng đã sớm lái xe từ bãi đậu xe qua, Duy Nhất vẫn ngồi ở ghế sau, Tĩnh Lam không chút khách khí ngồi ở ghế lái phụ.

Sau đó, Lãnh Ngạn cầm một gói to ra, không nói lời nào, khởi động xe.

Đến ngã tư đường, một bên là đường đến khu nhà cao cấp lưng chừng núi, một bên là đường đến nhà Dung Tư Lam, Duy Nhất không nhịn được lạnh lùng nói, “Để em xuống xe ở đây đi, em đi xem Đóa Nhi.”

Lãnh Ngạn không để ý đến cô, chỉ nói một câu, “Tĩnh Lam, anh đưa em về nhà trước.”

Ngay trước mắt Tĩnh Lam, Duy Nhất không muốn cãi vã với anh, nên ngồi lẳng lặng, không muốn nói thêm gì, trong lòng lạnh buốt, giống như ngoài cửa sổ là đêm thu…

Đến vườn hoa nhà họ Lãnh, Lãnh Ngạn tự mình xuống xe mở cửa xe cho Tĩnh Lam, giúp cô ta mang túi lớn túi nhỏ đồ vào, Duy Nhất lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người bọn họ, trong lòng dần làm một quyết định.

Cười khổ một tiếng, cái này chẳng ai oán trách được ai, là cô tự mình cam tâm tình nguyện đảm trách nhân vật em gái, chỉ mong bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn!

Đảo mắt, Lãnh Ngạn đã đưa xong đồ trở lại, lên xe, lái xe, một câu cũng không nói.

Cuối cùng Duy Nhất không cách nào nhẫn nại được nữa, nước mắt ào ào chảy xuống, cắn răng nói một câu, “Dừng xe!”

Lãnh Ngạn vẫn không để ý đến cô, lái xe ra khỏi cửa sắt lớn nhà họ Lãnh, Duy Nhất thấy yêu cầu của mình luôn bị xem nhẹ, tức giận trong lòng, kéo cửa xe uy hiếp, “Lãnh Ngạn, anh không dừng xe, tôi sẽ nhảy xuống!”

Lãnh Ngạn thắng gấp xe “Két” một tiếng, Duy Nhất bật ngã nặng nề xuống ghế xe.

“Tối lửa tắt đèn em xuống xe làm gì?” Lãnh Ngạn thản nhiên hỏi.

“Không cần anh quan tâm! Trông nom bà xã của anh cho tốt!” Duy Nhất mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe.