Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 182: Trí nhớ tuyệt vời




Cảm xúc mãnh liệt đi qua, Duy Nhất vẫn thở dốc không đều, trên mặt ửng hồng sau tận tình, mềm mại dựa vào trong ngực Lãnh Ngạn.

“Bảo bối, đi xuống ăn cơm tối!” Lãnh Ngạn vuốt lưng lấm tấm mồ hôi của cô.

Duy Nhất uốn éo người, nói biếng nhác, “Không đi được, anh mang lên cho em!”

“Được!” Lãnh Ngạn hôn nhẹ lên trán cô, rời giường mặc quần áo xuống tầng dưới.

Sau đó, Lãnh Ngạn bưng cái mâm đi vào theo sau lưng anh còn có Only, nó lại ngậm chén nhỏ của nó, muốn hưởng thụ bữa tối của nó trong phòng ngủ.

Lãnh Ngạn bất đắc dĩ lắc đầu, “Đây đều do em dạy hư đấy!”

Duy Nhất mặc đồ ngủ, le lưỡi, “Anh còn chưa ăn hả?”

“Dĩ nhiên! Anh cũng bị em làm hư!” Lãnh Ngạn đặt một chén sữa tươi xuống đất, nói với Only, “Only, cơm nước xong đừng quên uống sữa tươi!”

Duy Nhất cười to, “Only, cha em thật thương em!”

Lần này Lãnh Ngạn không tức giận, ngẩn ngơ nhìn Duy Nhất, “Duy Nhất, đều do anh không tốt, nếu không bé cưng có thể sắp sinh rồi.”

Duy Nhất ngẩn ngơ, nhớ tới sinh mệnh nhỏ dừng lại ngắn ngủi trong bụng cô, khẽ mỉm cười, “Sao có thể trách anh? Là em không tốt, quá tùy hứng, quá không cẩn thận.”

“Không phải, lúc ấy anh quá ích kỷ, không dám nói chuyện Tĩnh Lam ra cho em biết, anh sợ sau khi biết em dieendaanleequuydonn sẽ rời khỏi anh, chỉ muốn lặng lẽ ly hôn, sau đó sẽ kết hôn với em, tất cả làm không chê vào đâu được…”

“Không cho nói nữa!” Duy Nhất bịt kín miệng anh, “Đừng nói tới những chuyện quá khứ không vui nữa, không phải ngày mai sẽ ly hôn sao? Tất cả đều sẽ đi qua!”

Lãnh Ngạn gật đầu, “Đúng! Tất cả đều sẽ đi qua! Cũng may chúng ta còn trẻ, ăn cơm nhanh đi, ăn xong nắm chặt thời gian tạo người!”

Duy Nhất trợn to hai mắt, không khí này cũng biến thành quá nhanh đi?

Mới vừa rồi còn rất đau xót…

“Không phải chứ? Còn nữa? Em không muốn rồi!” Duy Nhất lẩm bẩm kháng cự.

“Muốn, muốn, anh muốn làm cha, phải cố gắng lên!” Lãnh Ngạn đút một muỗng cơm lớn vào trong miệng cô.

Cơm nước xong, Lãnh Ngạn quả nhiên đuổi Only đáng thương ra khỏi phòng, Duy Nhất đáng thương dưới sự bức bách cường thế của anh lại đắm chìm lần nữa…

Sau khi kiệt sức Lãnh Ngạn ngủ rất yên ổn, khó có lúc nào ngủ được sâu như vậy, nhưng Duy Nhất làm thế nào cũng không ngủ được, nhớ tới ngày mai Lãnh Ngạn có thể triệt để chào tạm biệt cuộc sống quá khứ của anh, trong lòng vừa mong đợi, lại lo lắng khó hiểu, tất cả mọi chuyện tới quá thuận lợi, thật sao? Cô không khỏi cười mình đa nghi, chẳng lẽ còn mong đợi chuyện không thuận lợi sao?

Có lẽ Tĩnh Lam hết bệnh rồi, dĩ nhiên cũng có thể dùng suy nghĩ của người bình thường để suy xét vấn đề, nếu là cô, cô cũng nguyện ý thành toàn cho người mình yêu được hạnh phúc…

Nhất định là như vậy!

Cô thử nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nhưng vẫn không cách nào ngủ được, nhớ tới đồ mình mang từ nhà cũ tới còn chưa sắp xếp xong, định lặng lẽ rời giường.

Lấy cặp búp bê đã từng treo trước cửa sổ nhà cũ trong túi xách, trong lòng ngọt ngào, quá khứ thoáng qua trong óc như một cuốn phim, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, giao dịch tiền bạc này sẽ mang đến cho một một đoạn hạnh phúc chân thật…

Vẫn treo búp bê lên cửa sổ, gió đêm mang theo hơi mặn thổi qua, chuông gió thanh thanh thúy thúy vang lên, Duy Nhất vội vàng đóng cửa sổ, e sợ sẽ đánh thức người đang ngủ yên ổn trên giường…

Ngồi trước bàn đọc sách, móc một xấp giấy dày trong túi xách, những thứ kia đều là thư tình búp bê gỗ lưu luyến giữa cô và Lãnh Ngạn, đối với cô mà nói, là một trong những ký ức quan trọng nhất của đời người.

Sau khi Lãnh Ngạn ly hôn, tất cả nhà cũ sẽ thuộc về Tĩnh Lam, cô không muốn những thứ này sẽ bị Tĩnh Lam đốt sạch, cho nên mang toàn bộ về.

Mỗi một tờ giấy đều được cô đánh dấu mốc thời gian, cô sắp xếp lại từng tờ một, lật xem từng tờ một, ôn lại cảm động lúc đó từng lần một, bất tri bất giác, lệ ướt hai mắt, đây là nước mắt vui sướng, nước mắt hạnh phúc…

Chẳng biết từ lúc nào, một đôi cánh tay ấm áp ôm lấy cô, ngoái đầu lại, đối diện với tròng mắt lấp lánh của Lãnh Ngạn.

“Anh nói sao trong tay trống không, thì ra em len lén ở đây nhớ anh! Bé ngốc, người thật nằm đó không nhớ, ôm tờ giấy nhỏ nhớ được cái gì!” Lãnh Ngạn dịu dàng nói bên tai cô.

Duy Nhất cho anh một cái liếc mắt, “Anh biết cái gì? Đây đều rất quan trọng với em!”

“Còn quan trọng hơn bản thân anh?” Lãnh Ngạn lật những tờ giấy kia.

“Dĩ nhiên!” Duy Nhất không cần nghĩ ngợi mà đáp, “Coi như ngày nào đó anh xa cách em, nhưng những tờ giấy này sẽ vĩnh viễn ở lại với em, đó là thời gian tốt đẹp nhất trong sinh mệnh của em!”

Nói xong Duy Nhất cảm thấy lỗ tai đau xót dữ dội, chắc Lãnh Ngạn cắn cô một cái rõ mạnh, cô căm tức quay đầu, “Anh làm gì đấy? Đau chết em rồi!”

“Em còn biết đau?” Lãnh Ngạn die end aanle equu ydonn căm tức nhìn cô, “Có biết lời em vừa nói khiến anh đau nhiều không? Sao anh sẽ rời khỏi em? Em không cần anh sao? Sẽ để cho những tờ giấy này ở cùng với em?”

Duy Nhất ngây ngẩn cả người, sao mình sẽ nói lời như thế? Điềm báo trước không tốt lắm…

“Xin lỗi, em không phải ý này…” Duy Nhất ngập ngừng giải thích, lại bị bờ môi mềm mại của Lãnh Ngạn hôn lên, hôn nhẹ nhàng, dịu dàng…

“Ngoan, đừng làm, anh sẽ cho em thời gian tốt đẹp nhiều hơn, từ nay về sau, mỗi ngày của chúng ta chính là một ngày tốt đẹp! Khuya lắm rồi, ngủ đi, ngày mai khi mặt trời lên chính là bắt đầu cuộc sống mới của chúng ta!” Lãnh Ngạn bế Duy Nhất lên.

“Đừng! Em muốn sắp xếp xong những thứ này rồi mới ngủ, anh ngủ trước đi!” Duy Nhất cố chấp trượt khỏi ngực anh.

“Vậy cũng được! Anh giúp em, chúng ta cùng nhau!” Lãnh Ngạn cười một tiếng, xoay người lấy ra một bọc đồ.

Duy Nhất mở ra xem, hoảng hốt, đây không phải là những tờ giấy cô đã viết cho Lãnh Ngạn sao?

“Thì ra anh cũng giữ những tờ giấy này lại?”

“Đúng vậy! Đây chính là chứng cứ!” Lãnh Ngạn cười đến quyến rũ mờ ám, “Anh muốn giữ lại đến lúc nào đấy cô nhóc em muốn chống chế thì chứng minh cho em xem, là em nói ba chữ ‘em yêu anh’ trước!”

“Nói bậy! Rõ ràng chính anh nói trước! Em tìm xem, em đều ghi chú rõ thời gian!” Duy Nhất chu miệng lên không chịu.

“Thật sao? Anh cũng ghi chú rõ thời gian, chúng ta tới tìm…”