Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 183




Duy Nhất lật người trong chăn ấm áp, theo thói quen tiến gần sang bên cạnh, bên cạnh lại trống không, bàn tay ấm áp bình thường cầm bàn tay cô cũng không có.

Nhớ ngày hôm qua cùng Lãnh Ngạn dọn dẹp lại tờ giấy nhỏ, cô không biết vùi trong ngực Lãnh Ngạn ngủ thiếp đi từ lúc nào…

Cô dụi mắt ngồi dậy, đồng hồ treo trên tường đã sắp chín giờ rồi.

Hỏng bét! Tới trễ! Sao Lãnh Ngạn rời giường lại không gọi cô!

Đang suy nghĩ, điện thoại của Lãnh Ngạn gọi tới.

“Bảo bối, rời giường sao?” Giọng của anh nghe rất sung sướng.

Duy Nhất lại nổi giận trong lòng, “Tại sao không gọi em! Biết rõ ràng hôm nay Mặc Toa mở hội đồng quản trị! Em thân danh nghĩa dieendaanleequudyonn tổng giám đốc không thể nào ngày đầu tiên đã tới trễ chứ!”

Lãnh Ngạn đã nhận lấy Mặc Toa từ trong tay Lôi Đình Ân, sang tên cho cô, mặc dù cô phủ nhận lần nữa mình không có năng lực quản lý tốt một công ty, nhưng Lãnh Ngạn lại kiên trì anh không nhìn nhầm, còn lập một thời khóabiểu, từ tuần này bắt đầu giúp cô bù lại kiến thức quản lý.

Lãnh Ngạn không nóng không lạnh, chậm rãi thậm chí lười biếng nói, “Bảo bối, anh đã nói với thư ký của em rồi, giúp em quyết định hội đồng quản trị lúc mười rưỡi, cho nên em có đầy đủ thời gian chuẩn bị.”

“Thư ký? Nam hay nữ vậy?” Sao cô lại không biết mình có một thư ký.

“Em còn muốn thư ký nam?” Giọng Lãnh Ngạn rõ ràng đã có mùi thuốc súng.

Duy Nhất phì cười ra tiếng, “Anh đã có thư ký nữ, tại sao em không thể có thư ký nam?”

“Đàn ông có thư ký nữ là bình thường, phụ nữ có thư ký nam chính là không bình thường!” Thái độ của Lãnh Ngạn rất vô sỉ.

Quả nhiên Duy Nhất bị chọc giận rồi, “Lãnh Ngạn! Anh có tin em mời năm mươi thư ký nam không?”

“Em dám! Anh đánh mông em!”

“Anh xem em có dám không?!”

Hai người nhanh chóng căng lên, cuối cùng chịu thua là Lãnh Ngạn, “OK, bảo bối, anh sai rồi, rời giường, ăn sáng xong đi họp phải cầm tài liệu ôn lại, đừng làm anh mất mặt!”

“Stop!” Duy Nhất xem thường mà chép miệng, “Tài liệu ở chỗ nào?”

“Ở trên bàn viết! Usb bên cạnh tài liệu, Laptop cũng ở trên bàn sách.” Lãnh Ngạn kiên nhẫn nói từng thứ một cho cô nghe.

“Nhìn thấy, dài dòng!” Duy Nhất đứng lên liếc nhìn bàn sách, “Vậy bây giờ anh ở đâu?”

“Anh? Anh đang trên đường đến công ty, giao lại một số việc rồi đi đón Tĩnh Lam.”

Duy Nhất nhớ tới hôm nay là ngày anh và Tĩnh Lam hẹn nhau đi làm thủ tục ly dị, “Nhưng mà, anh đi rồi, em đi công ty thế nào?”

Chỗ này đi vào dễ dàng, đi ra ngoài khó khăn, xe taxi quá ít, chẳng lẽ muốn cô bắt xe buýt? Cũng không phải không thể, chỉ là quá tốn thời gian rồi.

Lãnh Ngạn cười khẽ, “Bé ngốc, còn nói nhìn thấy nhìn thấy, trên bàn sách còn một chùm chìa khóa thấy không?”

Duy Nhất đi tới vừa nhìn, hình như là chìa khóa xe, “Anh để lại cho em chiếc xe?”

“Em đi ra xem một chút!” Lãnh Ngạn cười nói.

Duy Nhất phủ thêm áo khoác rồi xuống tầng dưới, một chiếc Ferrari màu đỏ rất chói mắt ở trong vườn hoa.

“Bé ngốc, nhìn thấy không?” Lãnh Ngạn hỏi.

“Nhìn thấy!” Duy Nhất cực kỳ hưng phấn mà nói, cô mới học xong lái xe, còn chưa lấy bằng, đã sớm nghĩ tới mình chạy xe khắp nơi, nhưng Lãnh Ngạn luôn không cho phép, bây giờ xem như ban ơn!

“Ừ, chủ tịch mới nhậm chức, dù sao anh cũng cần tặng quà, sáng sớm hôm nay mới đến.” Lãnh Ngạn nói tới đây đột nhiên chuyển ý, “Chỉ có điều, em không thể lái, lái xe tiểu Thôi hôm nay cũng đã tới, để cho cậu ấy lái xe cho em!”

“Tại sao! Em có thể lái! Có được không vậy, để em sung sướng, tự lái một lần, có được không?” Duy Nhất rất nhụt chí, chu môi làm nũng.

“Không được! Chuyện khác em nũng nịu một chút cũng có thể, đây không phải nói giỡn! Đe dọa tính mạng!” Lãnh Ngạn die.enda`nle.equ'ydon cự tuyệt như đinh chém sắt, “Lại nói, em đường đường là tổng giám đốc không bằng lái để cảnh sát bắt được thật mất mặt? Anh còn phải đến đồn cảnh sát đưa em ra, càng mất thể diện! Ngoan, thi được bằng lái đã…”

“Biết rồi! Cha dài dòng mà!” Không đợi anh nói hết lời, Duy Nhất đã tức giận cúp điện thoại, Lãnh Ngạn đối diện với di động bị ngắt lắc đầu mỉm cười.

Dọn dẹp ổn thỏa xong, Duy Nhất tức giận ném chìa khóa cho tiểu Thôi đứng bên cạnh xe, “Cầm đi!”

Tiểu Thôi khẽ mỉm cười, “Mời thiếu phu nhân lên xe.”

Thiếu phu nhân? Lãnh Ngạn còn chưa ly hôn! Xưng hô này nghe hơi chói tai, hơn nữa, bây giờ cô là tổng giám đốc, cô không muốn người công ty cũng gọi cô là phu nhân tổng giám đốc, cô muốn quản lý tốt Mặc Toa bằng năng lực của mình.

“Đừng gọi thiếu phu nhân!” Cô nói với tiểu Thôi.

“Dạ, Nhiễm tổng!” Tiểu Thôi rất thông minh.

Lái xe đến Mặc Toa đã là chín giờ bốn mươi lăm phút rồi, Duy Nhất vội vàng vào thang máy, cô không hy vọng ngày đầu tiên mình đã trễ.

Ở tầng cuối Mặc Toa vội vội vàng vàng đi ra thang máy, cô trực tiếp đi tới phòng họp, nhưng bị người ngăn cản ngoài phòng họp.

“Xin lỗi, cô tìm ai? Có hẹn trước không? Phòng họp sẽ lập tức họp, cô không thể đi vào.”

Đây là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc rất đúng mực, nghe giọng điệu, là thư ký.

“Nhưng mà tôi không đi vào, cuộc họp này mở thế nào?” Duy Nhất cũng không nói thẳng.

Cô gái quan sát cô một chút, nói, “Cô là nhân viên thư ký kia? Tới đưa tài liệu sao? Tôi mang vào giúp cô là được.”

Duy Nhất nhìn lại bản thân, quả thật hơi giống thư ký đưa tài liệu, khẽ mỉm cười hỏi, “Xin hỏi cô là thư ký của ai?”

Cô gái rất hả hê, “Tôi là thư ký của tổng giám đốc.”

Thì ra đây chính là thư ký trong miệng Lãnh Ngạn, cô cười thầm, nói nửa thật nửa giả, “Vậy tôi chính là tổng giám đốc!”

Cô gái lại tức giận đến đỏ bừng cả mặt, “Cô không tin tưởng tôi? Tôi chính là thư ký tổng giám đốc!”

“Tôi vốn chính là tổng giám đốc!” Duy Nhất ngừng cười.