Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 228: Chân tướng (1)




Duy Nhất lại cười ngẩng đầu lên, “Không! Dịch Hàn, em đã sớm muốn nói với anh rồi, nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng, hôm nay nói rõ thôi.”

Dịch Hàn mờ mờ ảo ảo cảm thấy có gì không ổn, nhưng vẫn cười nói, “Nói cái gì?”

Ánh mắt của Duy Nhất trở nên mông lung, “Dịch Hàn, cám ơn anh đã đối xử tốt với em lâu như vậy, nhưng em vẫn không hy vọng anh hiểu lầm, mặc dù em và Lãnh Ngạn không thể ở chung một chỗ, nhưng em lại không thể coi anh là vật hy sinh cho anh ấy, anh sẽ tìm được cô gái tốt hơn em, cô gái trong sạch, sau đó kết hôn với cô ấy, sinh đứa bé thuộc về mình.”

Sinh đứa bé thuộc về mình?

Những lời nói này khiến thù hận của Dịch Hàn lại nhen nhóm, vái tạ người nào đó ban tặng, anh đã không thể sinh con!

Lúc này Duy Nhất giống như trút được gánh nặng, tâm tình lại tuyệt vời, “Dịch Hàn, anh có rảnh rỗi có thể đưa em trở về không?”

Dịch Hàn không biến sắc, khẽ gật đầu, “Được! Anh vốn chính là tới đón em!”

“Anh biết em đang ở bệnh viện?” Duy Nhất rất kinh ngạc.

“Không phải hôm nay là ngày khám thai của em sao? Ai biết em lại đến để phá thai!” Dịch Hàn hơi trách cô.

Cô cười hì hì, le lưỡi một cái, lên xe, Dịch Hàn đưa cô trở về biệt thự.

Lại nói Dịch Hàn thật đúng là có lòng với cô, ngay cả thời gian khám thai của cô cũng nhớ rõ ràng như vậy...

Mà cô không cónhìn thấy, một cặp tròng mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn chằm chằm vào cô và Dịch Hàn ôm nhau, nhìn chằm chằm vào cô lên xe Dịch Hàn, mang theo nước đá rét lạn, lửa nóng bỏng...

“Buổi tối có thời gian không? Cùng nhau ăn cơm?” Trên xe, Dịch Hàn bật nhạc, tùy ý hỏi Duy Nhất.

“Dịch Hàn... Em vừa đã nói, giữa chúng ta...” Duy Nhất ngượng nghịu lại bắt đầu giải thích.

“Không cần giải thích!” Dịch Hàn die endaa nle equu ydonn cắt đứt cô, “Làm bạn bè có thể chứ? Anh mời em bữa cơm, chẳng lẽ em sẽ ít đi mấy cân thịt?”

“Nhưng mà, hôm nay em có hẹn rồi!” Duy Nhất quẫn bách từ chối.

“Ai?” Anh thật sự không muốn nghe tin tức Duy Nhất hẹn Lãnh Ngạn.

“Doãn Tử Nhiên!” Duy Nhất do dự liên tục, cuối cùng vẫn trả lời, trong lòng lại cẩn thận hỏi ý kiến Dịch Hàn.

Nói thật, Dịch Hàn thấy chuyện cho tới bây giờ, lại không thể đánh động Duy Nhất chút nào, trong lòng cũng hết sức nóng nảy, có lẽ, anh nên thay đổi phương pháp...

Buổi tối, Duy Nhất thay xong quần áo, chờ Doãn Tử Nhiên tới đón đi ăn cơm.

Nhìn mình áo rộng thùng thình trong gương, cô khẽ mỉm cười, về sau cũng không thể mặc quá chật, không tốt cho phát triển của cục cưng!

Nghĩ đến trong bụng mình đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ, tình mẹ dịu dàng từ trái tim lướt qua, không khỏi lấy tay vuốt ve bụng mình, “Bảo bối, xin lỗi, mẹ thiếu chút nữa làm việc ngu ngốc, tha thứ cho mẹ được không?”

Sau khi trải qua quá trình đi bệnh viện hôm nay, cô vừa hiểu ra chút chuyện, sinh mạng quý báu cỡ nào, trong bụng cô sẽ là một bảo bối nhỏ vui vẻ, tại sao cô có thể độc ác làm ra quyết định như vậy!?

Cho dù đứa bé có cha hay không, bây giờ không quan trọng với cô, quan trọng nhất chính là muốn bình an sinh đứa bé ra, để cho bé khỏe mạnh lớn lên.

Coi như không có cha, cô sẽ cố gắng hết sức chăm sóc bé!

Cô tin tưởng mình có thể làm được!

Chính cô cũng là đứa bé không có tình thương của cha, mặc dù quả thật rất khổ, nhưng mà, cô cũng cảm nhận được sinh mạng tốt đẹp, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hối hận đã đến cõi đời này lần nào, cho tới bây giờ cũng không hối hận đời này gặp mặt người...

“Mẹ! Con không có lỗi, đúng không? Cho dù cha đứa bé là ai, dù sao đứa bé cũng là cháu ngoại của mẹ! Hiền lành như mẹ, nhất định sẽ để con sinh bé ra, đúng không?” Cô nhìn lên thiên đường ngoài cửa sổ, cười, nhưng trong lòng giống như có thứ gì đó xé rách, đau từng cơn...

Đúng sáu giờ, Doãn Tử Nhiên đúng lúc tới đón cô, nhìn thấy cô lập tức cười, “A, đây chính xác là hình tượng người mẹ! Đứa nhỏ này có phần anh không?”ơ

“Nói mò cái gì?” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Lên xe đi, ăn ở đâu?”

Doãn Tử Nhiên lại giữ chặt vấn đề này không buông, “Tại sao không có phần của anh? Anh làm cha nuôi không được sao? Dù sao, em đã nói anh là anh trai em, vậy anh là cậu đứa bé hẳn không sai chứ?”

Duy Nhất cười, “Được! Cậu lớn như trời, được chưa! Sao hôm nay lại mời em ăn cơm?”

“Đã lâu không thấy em, nhớ em! Lý do này như thế nào?” Doãn Tử Nhiên nhướn mày, dáng vẻ cợt nhả.

Duy Nhất nhìn anh, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, vẫn là cảm giác này tốt!

Cô và Doãn Tử Nhiên đều chiếm phần lớn thời gian trong sinh mệnh của nhau, giống như người thân xuất hiện dieendaanleequuydonn bên cạnh nhau bất cứ khi nào cần, không, nói chính xác là bất cứ khi nào cô cần đều xuất hiện bên cạnh cô, hình như Doãn Tử Nhiên không cần cô.

Tình cảm này hoàn toàn khác biệt, chưa bao giờ lo được mất, chưa bao giờ tổn hao tinh thần, chỉ cần quay đầu lại, vĩnh viễn sẽ phát hiện Doãn Tử Nhiên mỉm cười đứng tại chỗ, quan tâm cô, yêu mến cô, giống như người thân không thể chia lìa...

Nhưng người nào đó cho cô cảm giác không giống vậy!

Cùng đại đa số thời điểm, mặt tối tăm lại hiện lên trước mặt Duy Nhất. Đứa nhỏ trong bụng lúc nào cũng nhắc nhở cô sự tồn tại của người này, nhưng chỉ cần nghĩ tới anh, trong lòng sẽ đau.

Cảm giác đó giống như ngọn lửa thiêu đốt lòng cô, nhưng cô vẫn như con chim nhỏ đi trong gió lạnh, biết rõ thiêu đốt đau, vẫn muốn đến sát ngọn lửa này, cứ khăng khăng muốn nhớ về quá khứ, nhớ lại đau, nhớ lại đau rồi khi vui vẻ sẽ khiển trách mình hết lần này đến lần khác không nên nhớ, không nên nhớ lại quá khứ...

Nội dung nhạc trong xe là “Chuyện tình biển Aegean”, cô giống như thấy lại trời xanh thẳm ở biển Aegean, biển xanh thẳm...

“Duy Nhất, đến rồi! Ở đây!” Doãn Tử Nhiên cắt đứt suy nghĩ của cô.

“Ồ!” Cô giật mình choàng tỉnh, tự mở cửa xe, theo Doãn Tử Nhiên vào nhà hàng.

Khi bọn họ tới chỗ đặt trước, lại có người khác ngồi.

Doãn Tử Nhiên vừa kinh vừa sợ, “Sao cha lại tới đây?”