Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 231: Vĩnh viễn là em (2)




Duy Nhất ngây ngô, thuận miệng nói xạo, “Anh ấy bận rộn công việc!”

“Bận rộn nữa cũng phải đi cùng cô! Bé cưng quan trọng hay công việc quan trọng?” Giọng nói của bác sỹ có ý trách cứ.

“Được rồi, tôi biết rồi, trở về sẽ nói với anh ấy!” Duy Nhất cố gắng để bản thân mình mỉm cười.

Đi ra bệnh viện, đáy lòng Duy Nhất hơi tối tăm, vốn tham vọng muốn làm mẹ đơn thân tốt, nhưng đây là một vấn đề nhạy cảm, chỉ cần hơi kích thích, cô sẽ nghĩ rất nhiều, xem ra cô cần luyện thêm dũng khí mới được!

Nghĩ thất thần, không có chú ý một chiếc xe phía trước dần chậm lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đàn ông che mặt.

“Duy Nhất, cẩn thận!” Sau khi hô to một tiếng, cô được người ôm lấy, một hơi thở quen thuộc phả vào mặt, rồi sau đó một tiếng súng vang “Đùng”, Duy Nhất mới nhìn rõ người ôm lấy cô là Lãnh Ngạn.

“Đuổi theo nhanh lên! Bắt anh ta lại!” Cầu Chí Dương theo sát mà đến, chỉ huy người dưới chính là vệ sỹ đuổi theo chiếc xe đã sớm chạy đi, mình cũng chạy tới đỡ Lãnh Ngạn.

Tay Duy Nhất ôm lưng Lãnh Ngạn dính vào một lớp sền sệt gì đó, cô dự cảm đến là cái gì, đau tê tâm liệt phế và sợ hãi đột nhiên bộc phát.

Khoảnh khắc đó, thù hận không quan trọng nữa, tất cả đều không quan trọng nữa quan trọng chỉ có người trước mắt này!

“Lãnh Ngạn! Sao anh ngốc vậy?!” Nước mắt chảy xuống như vỡ đê.

“Duy Nhất, em không sao chứ?” Câu mở miệng đầu tiên của Lãnh Ngạn là hỏi an nguy của cô, hơn nữa trên mặt còn nặn một nụ cười.

“Duy Nhất, đừng nói! Nhanh đưa cậu ấy die nda nle qu ydo n vào bệnh viện!” Cầu Chí Dương cõng Lãnh Ngạn lên rồi chạy vào phòng cấp cứu.

Bên ngoài phòng cấp cứu bệnh viện.

Duy Nhất vẫn luôn rơi lệ, trong đầu ngàn lời vạn chữ, hối tiếc, lo lắng, sợ hãi cái gì cũng có, chỉ không có thù hận.

Cô không biết, nếu Lãnh Ngạn vì vậy mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cô nên làm gì.

Lâu như vậy tới nay, mặc dù cô đều tự nói với mình chữ “Thù hận”, hoàn toàn không để ý lờ đi anh, thậm chí không muốn gặp anh, đó là bởi vì anh vẫn luôn ở đây, cho dù không ở cùng với nhau, nhưng trong tiềm thức của cô có thể cảm giác tình yêu và cưng chiều của anh với cô tồn tại vĩnh viễn, cho nên có thể trắng trợn hận anh, ghét anh, thậm chí làm tổn thương anh, dù thế nào đi nữa anh sẽ không rời khỏi cô!

Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới có ngày anh sẽ rời đi, mà nay, ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, suy nghĩ miên man đủ loại kết cục của anh, chỉ cần nghĩ tới không có anh, thịt trong lòng giống như bị người ta dùng dao khoét đi, thì ra anh và cô đã sớm thành một thể, chỉ cần mất đi đối phương, bên kia đồng nghĩa với việc thân thể mất đi một nửa, làm sao sống đây?

Không!

Anh không xảy ra chuyện gì!

Tuyệt đối không thể gặp chuyện không may!

Cô còn một tin tức tốt muốn nói cho anh biết!

Anh sẽ được làm cha!

Đây là chuyện anh tha thiết ước mơ!

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Cầu Chí Dương die enda anle equ uydo nn không ngừng đi tới đi lui trên hành lang, “Lãnh Ngạn có thể chết không? Có thể không?”

Lúc này, cô cũng không để ý mình ghét Cầu Chí Dương bao nhiêu.

Cầu Chí Dương không đứng trên hành lang mà đi tới đi lui, thấy dáng vẻ đau lòng muốn chết của cô, đột nhiên hỏi, “Duy Nhất, em còn hận Lãnh Ngạn sao?”

Hận?

Cô nghĩ đến chữ này, mới vừa rồi rất lâu cô không nghĩ tới chữ này, nhưng bây giờ trong lòng không tìm được chút xíu cảm giác hận nào, chỉ có đau, chỉ có thương yêu...

Cô lắc đầu, khóc không thành tiếng, “Em thật sự hối hận, là em hại anh ấy! Đều là em không tốt, em muốn nói xin lỗi anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho em sao?”

Cầu Chí Dương thở dài, “Em nói đi? Lãnh Ngạn trách em khi nào? Anh phát hiện đàn ông ngu nhất toàn thế giới là Lãnh Ngạn rồi, mỗi ngày đi theo em, lại không tiến lên nói chuyện với em, cũng chỉ từ xa nhìn em, còn nói cái gì mà chỉ cần em sống tốt là được rồi!”

Lời này càng quấy đảo lòng hối hận và đau dời sông lấp biển trong lòng Duy Nhất, che mặt gào khóc trong hành lang bệnh viện, “Em thật sự chính là đứa đại ngốc! Anh ấy cũng là đứa ngốc!”

Sao cô có thể quên, Lãnh Ngạn là người thương yêu cô nhất trên thế giới, bọn họ từng nói là duy nhất của đối phương, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn không oán giận không hối hận, mà cô sau khi thề đã lập tức hối hận!

Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng hành vi của mình tạ thành khổ sở sâu đậm với Lãnh Ngạn, có lẽ với Lãnh Ngạn mà nói, chết còn nhẹ nhõm hơn cái này nhiều.

Rốt cuộc cô yêu anh nhiều hơn? Hay hận anh nhiều hơn?

Thật ra đáp án đã hết sức rõ ràng sau khi cô lưỡng lự vô số lần ở đồn cảnh sát cuối cùng lại rời đi, cô yêu anh, yêu cắt da, cho nên mới oán mãnh liệt như vậy.

Anh là người của yêu nhất, cô hận, oán hận dieendaanleequuydonn của cô không chỗ nào giải tỏa, một cách tự nhiên rơi trên đầu anh, chúng ta thường tàn khốc nhất với những người thân nhất, bởi vì biết anh sẽ bao dung!

Chỉ có điều, chẳng ai nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy!

“Cầu Chí Dương, nói cho em biết, anh ấy sẽ không có việc gì! Anh nhìn thấy anh ấy bị thương ở đâu, nói cho em biết anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì!” Duy Nhất khóc cầu khẩn anh.

“Đúng! Cậu ấy không có chuyện gì, chỉ thương tổn bả vai! Nhưng hai người, đúng là hai kẻ đại ngốc!” Cầu Chí Dương nghiễm nhiên thành người đứng xem sáng suốt, “Duy Nhất, Lãnh Ngạn là người lạnh lùng, cậu ấy không quen thể hiện, chỉ biết lặng lẽ làm gì đó cho tình yêu của mình, yêu em càng thêm đã đến cực hạn. Anh không nghĩ ra, người yêu em như vậy mà em rõ ràng sống chết không chịu tha thứ cho cậu ấy đã giấu giếm sự thật.”

“Giấu giếm sự thật? Che dấu cái gì?” Duy Nhất nghe nói Lãnh Ngạn không có chuyện gì, tảng đá trong lòng cuối cùng để xuống.

Cầu Chí Dương rất kinh ngạc, “Giấu giếm chuyện mẹ em? Không phải em biết sao?”

Duy Nhất hơi mê man, “Mẹ em? Không phải Lãnh Ngạn và mẹ anh bắt tay đụng chết sao?”

“Ông trời ơi! Lãnh Ngạn cũng thật hồ đồ! Cậu ấy luôn nói em biết chân tướng, thì ra em cũng không biết!” Cầu Chí Dương vỗ gáy.

“Rốt cuộc chân tướng là gì? Anh nói cho em biết đi!” Duy Nhất nóng nảy.

Cầu Chí Dương gật đầu phất tay, “Được, được, anh cho em biết, giải bỏ hiểu lầm cho hai người ngu như heo tụi em. Mẹ em do mẹ anh kêu người lái xe đụng chết, em cũng đã biết đến, anh cũng vì thế mà rất khổ sở.”