Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

Chương 82: Anh ta không phải là người tốt




“Tớ không nói bừa! Nếu không tại sao cậu hai nhà họ Doãn của chúng ta lại quyết một lòng với cậu?” Mỹ Mỹ xoa xoa mặt cô.

“Cậu hai nhà họ Doãn? Doãn Tử Nhiên?” Dịch Hàn hỏi.

“Anh biết?” Mỹ Mỹ kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Dịch Hàn chớp chớp, “À, bất động sản tập đoàn Doãn thị tiếng tăm lừng lẫy, dĩ nhiên đã ngưỡng mộ từ lâu.”

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Từ xa Mỹ Mỹ đã thấy Doãn Tử Nhiên bưng một đĩa bánh ngọt hết nhìn đông tới nhìn tây trong đám người.

“Tử Nhiên!” Cô vẫy vẫy tay về phía anh ta, ở trong công ty gọi anh là Tổng giám đốc, nhưng bên ngoài vẫn gọi anh là Tử Nhiên.

Doãn Tử Nhiên liếc nhìn thấy Duy Nhất, chạy tới đưa bánh ngọt cho cô, “Sao lại chạy lung tung, hại anh đi tìm!”

Mỹ Mỹ không vui nhìn Doãn Tử Nhiên chằm chằm, “Tôi nói nè Tổng giám đốc, anh quá thiên vị đi? Cầm bánh ngọt chỉ đưa cho Duy Nhất đã đành, chạy ở chỗ của em lại thành chạy lung tung?”

“Mỹ Mỹ! Được rồi, anh đi lấy bánh ngọt cho em!” Địch Khắc vội vàng kéo Mỹ Mỹ, giống như sợ khó xử.

Mỹ Mỹ lại cười, “Địch Khắc, anh yên tâm đi, chúng em thường nói như vậy, đã thành quen!”

Lúc này Doãn Tử Nhiên mới chú ý tới sự tồn tại của hai người đàn ông này, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Doãn Tử Nhiên lqd có cảm giác mơ hồ khó nói ra với người đàn ông tên Dịch Hàn này, liền tìm một cái cớ, kéo Duy Nhất ra ngoài.

Duy Nhất không chú ý quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt Dịch Hàn, dưới ánh đèn, sáng chói như sao. Dịch Hàn vẫn chỉ khẽ nâng ly rượu, cười nhạt, chất lỏng màu hổ phách trong ly thủy tinh chập chờn.

Duy Nhất không được tự nhiên cười đáp lễ, hoãng hốt xoay người, theo Doãn Tử Nhiên ngồi vào trong góc vắng lặng.

“Duy Nhất, Dịch Hàn đó, em cách xa anh ta một chút.” Doãn Tử Nhiên nhìn về phía Dịch Hàn dặn dò.

“Sao vậy? Anh biết anh ta?” Thật ra Duy Nhất cũng cảm thấy ánh mắt Dịch Hàn hơi đặc biệt.

“Anh không biết! Cảm giác anh ta không phải người tốt!”

Duy Nhất không quan tâm, “Nếu chỉ cần nhìn có thể phân biệt người tốt người xấu, không phải thế giới sẽ thái bình? Anh nói anh ta không phải người tốt? Không phải anh ta biết anh sao?”

“Hả?” Doãn Tử Nhiên cau mày, “Vậy càng kỳ lạ! Không phải anh ta ở Mỹ sao? Sao lại biết anh?”

“Vậy thì có gì kỳ lạ? Nói rõ anh - cậu hai nhà họ Doãn có danh tiếng!” Duy Nhất cười to.

Tiếng nhạc bật lên, khiêu vũ bắt đầu. Doãn Tử Nhiên tao nhã cúi người, vươn tay đến trước mặt cô, “Duy Nhất, có thể không?”

Duy Nhất vừa định để tay vào lòng bàn tay anh, đột nhiên nhớ lại một cảnh, bữa tiệc ở tập đoàn Doãn thị, cô và Doãn Tử Nhiên mặc lễ phục tình nhân xuất hiện tại hội trường, Doãn Tử Nhiên cũng mời cô khiêu vũ như thế này, lại bị một ánh mắt lạnh lùng tóm lấy, sau đó Tần Nhiên đưa cô về nhà…

Lòng của cô đột nhiên hoảng loạn, lắc lắc đầu, “Tử Nhiên, chúng ta về đi, quá muộn!”

Doãn Tử Nhiên thu tay lại, hơi khó chịu, ngượng ngùng cười một tiếng, “Sợ Lãnh Ngạn tức giận?”

“Đâu có… Sao em lại sợ anh ấy tức giận!” Duy Nhất đảo đảo mắt, “Em… chỉ là muổn ra ngoài mua đậu hũ thúi ăn, đi trễ sẽ không còn!”

Sao Doãn Tử Nhiên lại không thấy cô che đậy, mỉm cười, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, trước sau như một níu lấy cánh tay cô, “Đi thôi! Đi mua đậu hũ thúi! Anh cũng cảm thấy bữa tiệc này chơi không có gì hay!”

Ai ngờ khi bọn họ đi đến chỗ ngày trước bán đậu hũ thúi thì chung quanh hoàn toàn thay đổi, quán cà phê tiệm trà sữa chỗ nào cũng có, nhưng dọc khắp không thấy ông cụ bán đậu hũ thúi ra sức gào thét…

“Làm sao bây giờ?” Doãn Tử Nhiên không nhẫn tâm thấy Duy Nhất thất vọng.

“Thôi! Trở về thôi!” Có một số việc vĩnh viễn là cảnh sắc trong trí nhớ! Như vậy cũng tốt, ít nhất mùi vị đậu hũ thúi tuyệt diệu đi sâu vào trong trí nhớ của cô, sẽ không quên nữa!

Xe Doãn Tử Nhiên ngoằn ngoèo mà lên, vô cùng thuần thục lái xe đến nhà họ Lãnh ở giữa sườn núi.

Lúc đầu Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, sao anh lại biêt đường tới nhà họ Lãnh, nhưng nghĩ lại, nhà họ Doãn và nhà họ Lãnh là quan hệ nhiều đời, đương nhiên lui tới rất nhiều.

“Duy Nhất, em chưa từng tới nhà anh hả? Thật ra nhà anh cách đây không xa, rảnh rỗi tới chơi một chút.” Doãn Tử Nhiên bất ngờ nói.

Duy Nhất biết khu vực này là khu nhà giàu, rất nhiều biệt thự của kẻ nhiều tiền ở đây, chỉ có điều cô nhớ tới lần trước ông cụ Doãn cảnh cáo cô, dù thế nào cũng không muốn tự tìm mất mặt, cho nên tùy tiện đáp một tiếng lấy lệ, “Ừ, được rồi.”

“Nhưng phải đợi anh chuyển từ nhà em về đã rồi nói!” Doãn Tử Nhiên cười ha ha.

“Anh còn chưa định về à? Anh định chiếm nhà em bao lâu? Anh nhanh chuyển đi cho em, nếu không chuyển thì đóng tiền phòng! Đúng đóng tiền phòng!” Duy Nhất nhìn anh chằm chằm, nhưng thật ra hy vọng anh và ông cụ Doãn sớm hòa thuận.

“Đóng thì đóng, dữ dội vậy làm gì? Phải biết là anh ở đó bảo vệ tài sản cho em, em có biết không? Mảnh đất đấy bị người ta mua, muốn dỡ bỏ và rời đi nơi khác, không có người ở, cẩn thận không lấy được phí giải tỏa mặt bằng đó.”

“Hả? Có thật vậy không?” Thật ra Duy Nhất tràn đầy tình cảm với lồng chim câu đó, thật sự không muốn dỡ bỏ.

“Anh cũng không rõ lắm, có tin tức sẽ nói cho em biết! Đến nhà họ Lãnh rồi, sao lại đen như mực? Đều ngủ rồi hả? Lãnh Ngạn không đợi em sao?” Doãn Tử Nhiên bật đèn xe sáng lên, xuống xe mở cửa cho Duy Nhất.

“Em vào đây, cám ơn anh đưa em trở lại, ngủ ngon!” Duy Nhất vẫy vẫy tay với anh.

“Ngốc! Còn nói cám ơn với anh!” Doãn Tử Nhiên vuốt tóc cô.

“Không, Tử Nhiên, em thật sự muốn cám ơn anh, cám ơn anh đã chăm sóc em nhiều năm như vậy.” Dưới ánh đèn, Duy Nhất khẽ cười, chút nước mắt mơ hồ lấp loáng, anh ngốc này! Lại vì đợi cô mà lưu ban ba năm, nhưng cô không thể cho anh bất cứ cái gì…

“Nói cám ơn nữa anh sẽ đánh em đó!” Doãn Tử Nhiên gõ cốc cốc mấy cái lên trán cô.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, Doãn Tử Nhiên ôm chặt cô, “Duy Nhất, phải hạnh phúc, đừng để cho mình chịu uất ức.”

“Ừm!” Duy Nhất nhắm mắt lại, lông mi hơi ướt, Doãn Tử Nhiên ôm ấm áp như vậy, ấm áp đơn thuần, không có chút rung động nào của tình dục.

“Được rồi! Anh nhìn em vào rồi mới đi!” Doãn Tử Nhiên buông cô ra, đẩy cô vào trong, cho đến khi bóng dáng cô biến mất dưới bóng cây mới khẽ mỉm cười, lên xe chạy về.

Đường núi đen thui vắng vẻ, gió đêm chầm chậm, trong lòng hơi vắng vẻ lạnh lẽ, lại hơi ấm áp…