Ông Xã Thật COOL

Chương 48: Đây mới gọi là ‘bức hôn’




Người lên tàu không nhiều, bởi vì đây không phải là mùa có nhiều người đi du lịch, Đậu Đậu ngồi trên tàu hỏa, xoay qua xoay lại trên chỗ của mình.

Hu ~~(╯﹏╰)b… đau…

Tàu hỏa hễ lắc lư, làm những chỗ bên dưới của Đậu Đậu va chạm mạnh nên đau, tuy không quá đau, nhưng nó nhắc nhở cho Đậu Đậu không được quên những chuyện tối qua, bây giờ cô đã là đàn bà rồi, một người đàn bà chân chính, người đàn ông của cô là cấp trên của cô, cô bị mất rồi!

Đậu Đậu mặt mũi khổ sở, bò lên chiếc bàn nhỏ gia sức vò đầu.

Hoàn toàn không có ấn tượng, rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao Lý Minh Triết lại nói là mình cởi quần áo dụ dỗ anh ấy trước? lẽ nào là sau khi mình uống say thì cuồng tính bộc phát, làm cái chuyện trai gái đáng chết đó?

Đậu Đậu tuyệt vọng nhìn phong cảnh đang lướt qua bên ngoài của sổ.

Lời của Điền Tĩnh văng vẳng bên tai “Đậu Đậu đáng chết, cậu ngủ say rồi thì chuyện xấu nào cũng có thể làm được.”

Rất có khả năng…

Đậu Đậu ai oán rên lên, đập đầu bùm bụp xuống bàn.

Lúc đó, Đậu Đậu không biết được, bên cạnh có người đã theo cô ấy từ lúc lên tàu hỏa.

Lại nói đến Lý Tiểu Lỗi, khi biết được Đậu Đậu sắp trở thành phu nhân của tập đoàn Châu Thị, lập tức thở dài nhẹ nhõm, đắc ý chạy đi chơi cả ngày, dù gì thì anh cả của cậu ta từ trước đến nay tổ chức sinh nhật vẫn không mời cậu ta, xem ra là sợ cậu ta phá đám, nhưng ai có thể ngờ được, nửa đêm Lý Tiểu Lỗi về nhà, trong căn phòng trên lầu lại đang diễn ra cảnh uyên ương mê đắm.

Lời của ông nội Lý Tiểu Lỗi không có quên, nhiệm vụ của mình khi đến đây chính là phá đám họ.

Thật không ngờ, Châu Long Phát đã ném bom nguyên tử hạng nặng, mà anh cả vẫn mặt dầy kéo người ta lên giường làm trò này nọ, rõ ràng là tiền trảm hậu tấu, đến lúc đó mặt kệ cô gái đó có vui vẻ hay không.

Lý Vũ Hiên thì sau khi biết tin cái đã vùi mình trong quán rượu, Lý Tiểu Lỗi có muốn mượn dao giết người cũng chẳng được, chỉ có thể xuống dưới lầu nghĩ cách, tìm cơ hội để xông lên làm rõ thị phi.

Nhưng, nghe những âm thanh của cuộc ‘vật lộn’ đó cả đêm, cậu nhỏ của thiếu niên Lý Tiểu Lỗi đó lại… cứng lên.

Nghĩ lại tên tiểu tử thối này mới 15 tuổi, bởi vì tiếp xúc với những phương diện này muộn hơn so với người bình thường nên phát dục khá muộn, bình thường ngoài việc ức hiếp trêu gẹo người thì là ngược đãi chó, chơi điện tử đến khuya mệt quá thì ngủ, chưa từng nghĩ đến những chuyện này, nghe cả một đêm nhưng âm thanh đó, bản năng tiềm ẩn trong máu thịt cậu được reo hò tỉnh dậy, lúc đầu còn cho rằng mình bị bệnh, sau đó không thầy mà tự biết được sau khi nôn vài lần thì khá hơn, mới hiểu rõ là chuyện gì.

Lý Tiểu Lỗi được dạy dỗ trong nền giáo dục ngu muội không những không cảm tạ hai vị ‘sư phụ sư mẫu tài giỏi tốt bụng’ trên lầu. Trái lại còn chửi rủa trong lòng mắng chửi đôi cẩu nam nữ kia đã làm hỏng mình, càng quyết định tăng thêm quyết tâm, nhất định phải phá hoại chuyện của hai kẻ kia.

Vốn dĩ, Lý Tiểu Lỗi là người ngoài cũng chẳng có cơ hội để xen vào, nhưng mà Lý Minh Triết nhất thời kích động đã phạm sai lầm đầu tiên (cái gì gọi là tên đã lên cung), lại nhất thời lo lắng phạm lỗi lầm thứ hai (mình đã chạy mất), Lý Tiểu Lỗi đang âu sầu không nghĩ ra cách, thì nhìn thấy Đậu Đậu đang hốt hốt hoảng hoảng ôm hành lý bỏ chạy.

Mắt Lý Tiểu Lỗi chợt sáng lóe lên, vội vã đuổi theo, đuổi thẳng đến ga tàu.

Vừa nhìn thấy Đậu Đậu lên tàu, Lý Tiểu Lỗi rất vui.

Anh cả, chẳng trách sao anh hai gọi anh là trai tơ, anh xem kĩ thuật của anh kém quá, đến cô gái ngốc này cũng không thể chấp nhận nổi, nhân lúc anh không có nhà liền lén lút bỏ trốn.

Lý Tiểu Lỗi vui vẻ xong thì liền gọi điện thoại “Bây giờ cậu đi tìm mấy cô gái khoảng trên dưới hai mươi tuổi, da trắng tóc dài, lên tàu ở phía ga tàu ở thành đông, bất luận là đi theo hướng nào đều phải phái mấy người lên.”

Hừm, anh cả, em cho anh tìm, mò kim đáy bể.

Bên này, Lý Minh Triết đang sốt ruột gọi điện cho tất cả bàn bè của Đậu Đậu, từ Điền Tĩnh đến những bạn từ thời tiểu học rất ít khi liên hệ, nhưng chẳng ai tiếp nhận cô vợ nhỏ bỏ trốn của mình cả, cô ấy đi đâu chứ, không thể đi đến chỗ của Châu Long Phát, Lý Minh Triết lại gọi điện cho Lý Vũ Hiên, hỏi cậu ta đưa Đậu Đậu đi đâu rồi.

Lý Vũ Hiên sớm đã say chẳng biết trời đất là gì, cô gái bên cạnh nhận điện thoại “Anh Vũ Hiên à… còn đang ngủ…”

Lý Minh Triết tức đến mức xém chút nữa thì ném điện thoại đi.

Cô gái đáng chết, lợi dụng anh xong rồi thì chạy mất (toát mồ hôi), em coi Lý Minh Triết anh là người gì chứ, anh một lòng một dạ đối với em ‘ba lòng ba dạ’, để giữ em lại, anh không tiếc vứt bỏ hình tượng của mình mà làm người xấu, em lại bỏ anh chạy mất, đợi đó, đến khi bắt được em rồi sẽ cho em biết thế nào là lễ độ.

Lý Minh Triết tức giận nghiến răng kèn kẹt, gọi điện thoại cho người bạn tâm phúc của mình, bảo cậu ta mở mạng tìm người.

“Tìm ai vậy, sao phải huy động người nhiều như vậy?”

“Vợ tôi, chị dâu tương lai của cậu.”

“! ! ! !”

Lý Minh Triết đợi người ta vội vàng phát một đám người đi tìm kiếm, nhưng đã bị mất manh mối, lại còn bị Lý Tiểu Lỗi bày ra kế đánh lạc hướng, mãi đến chiều mới tìm được người.

Đậu Đậu nằm bò trên chiếc bàn nhỏ ngủ một giấc dài, mới mơ mơ hồ hồ được nhân viên soát vé đánh thức “Tiểu thư, cô đi quá trạm rồi.”

Đậu Đậu nhìn vé, quá trạm mất rồi, bổ sung thêm vé trong lúc hồ đồ mơ ngủ, sau đó ôm đồ xuống xe trong trạng thái hồ đồ mơ ngủ, vừa xuống xe Đậu Đậu ngáp dài một cái rồi nghĩ, sao ở trong ga tàu lại có ô tô đỗ nhỉ, mà sao chiếc xe đó lại quen mắt thế?

Chiếc xe Lexus màu đen, bởi vì chạy đuổi theo cho kịp mà giờ đã bám một lớp bụi mỏng, nhưng nhìn rõ ràng hơn bình thường rất nhiều, càng khiến cho tim người ra đập nhảy lên thình thịch, Đậu Đậu phản ứng lại được, á lên một tiếng rồi ôm đồ bỏ chạy.

Lý Minh Triết sớm đã đợi ở dưới khoang tàu, đuổi theo Đậu Đậu từ phía sau, lấy tay kéo Đậu Đậu lại, mặt tối đen hỏi “Em muốn chạy đi đâu!”

Đậu Đậu che mặt hét lớn “Anh nhận nhầm người rồi!”

Lý Minh Triết tức giận hơn nữa, kéo người ném vào trong xe, đang chuẩn bị giáo huấn cho cô một trận, nhưng không ngờ Đậu Đậu lại run run rẩy rẩy nói một câu “Không phải em cố ý muốn… dụ dỗ anh đâu… anh bỏ qua cho em có được không…”

Lửa giận đùng đùng của Lý Minh Triết đột nhiên vì câu nói đó đã giảm đi không ít.

Vẫn cho rằng là do cô ấy xấu hổ, hoặc là tức giận với mình vì mình đã cưỡng ép trong lúc cô ấy không tỉnh táo, thật không ngờ rằng cô ấy lại lo lắng mình trách giận cô ấy, trong cái bộ óc dưa của cô gái đáng chết này không biết chứa cái gì chứ, không dám đối diện với tình cảm, hễ cái là lại chạy trốn, đối đãi với tất cả những người theo đuổi cô ấy đều chạy trốn như vậy, đến khi đã phát sinh quan hệ rồi cũng vẫn thích chạy trốn như vậy.

Thật khiến người ta tức quá đi mất!

Lý Minh Triết nào đã từng phải chịu chuyện gì nhục nhã đáng xấu hổ thế này, nghĩ lại mình đã sống hơn hai mươi năm, phụ nữ bên cạnh đánh nhau mẻ đầu chỉ để mình nhìn họ nhiều hơn một cái, nhưng cô gái đáng chết này sau khi đã ăn sạch mình rồi (này!), lại bỏ chạy chẳng lưu lại chút tình nào, thật đúng là không có nhân tính, thật đúng là không có trách nhiệm!

Lý Minh Triết tức giận hằm hằm, mắt lộ ra vẻ hung hãn.

Đậu Đậu sợ đến mức co rúm trong xe, anh ấy giữ thân trong sạch như vậy, Minh Triết giữ thân thể mình trong sạch suốt 28 năm nay, giờ đã bị mình phá rồi, anh ấy chắc chắn rất tức giận, nhìn cái bộ mặt kia, sắp hô phong hoán vũ rồi, oa oa, anh ấy chắc không tức giận quá mà đem giết mình đi để giệt khẩu chứ… (Đậu, người đàn ông của cô không phải xã hội đen)

Càng nghĩ càng sợ, Đậu Đậu dường như muốn đạp cửa mà chạy.

Đáng tiếc, Lý Minh Triết đã khóa cửa rồi, cửa xe không mở được ra, Lý Minh Triết sống nhiều năm như vậy chưa từng tức giận đến mức như thế này, tâm ý của mình bị người ta xem thường như thế này, cơ thể của mình bị người ta chà đạp như thế này (quả nhiên không cần mặt mũi là truyền thống của Lý gia) nếu như Đậu Đậu là con trai, Lý Minh Triết tuyệt đối chẳng thèm để ý đến hình tượng mà đập cho một trận, nhưng cô ấy lại là phụ nữ, lại còn là cô gái bé nhỏ vừa mới trải qua cả một đêm đau đớn kịch liệt, là người vợ mà mình yêu đến mức khôn cùng, lại hận đến mức phát cuồng!

Lý Minh Triết trừng mắt nhìn cô mấy cái, lái xe như bay.

Lái xe như bay trên đường cao tốc mất hai tiếng mới quay lại được thành phố, cả đoạn đường mặt Lý Minh Triết cứ như sắp biến thành núi trắng vậy, Đậu Đậu co rúm ngồi một bên không cả dám thở mạnh, nếu như anh ấy tức giận đem nhốt mình lại, mỗi ngày đều đến ngược đãi, dùng roi đánh gì đó, rồi dạy~ dỗ… oa oa… làm thế nào đây, oa… (Đậu, cô xem quá nhiều đĩa rồi đó)

Về đến biệt thự, Lý Minh Triết nhảy ra khỏi xe chạy vào bên trong, một phút sau lại chạy ra, trên gương mặt lạnh băng băng dường như có chút vui vẻ.

Đậu Đậu lắc đầu.

Lý Minh Triết lại lái xe đi, vừa lái xe nhanh như bay vừa gọi điện “Bảo bọm họ tan làm muộn một chút, tôi có việc gấp, ừ, ừ, hai mươi phút nữa sẽ đến.”

Đậu Đậu tiếp tục lắc đầu, lẽ nào anh ấy quên không mang tiền mua đồ dùng để dạy ~ dỗ?

Cả đoạn đường lái xe như điên.

Đợi đến nơi rồi, mặt Đậu Đậu lập tức tối đen, chẳng bằng cứ đi mua đồ dùng dạy ~ dỗ đi, mấy chữ treo trước của lù lù kia làm mắt Đậu Đậu hoa hết cả lên ‘phòng dân chính XX’!

Lý Minh Triết lấy hành lý của Đậu Đậu móc ra sổ hộ khẩu và chứng minh thư, rồi kéo người đi vào trong.

Đậu Đậu ôm chặt cửa xe không chịu đi “Oa oa… em không muốn…”

Lý Minh Triết chẳng thèm để ý đến cô, hừm, anh cho em chạy, vốn dĩ muốn làm một buổi cầu hôn đàng hoàng, với hoa tươi rượu ngon gì đó, bây giờ xem ra, đối phó với người đầu óc không bình thường như cô gái này, cần phải thực tế một chút!

Đậu Đậu bị kéo mấy lần rồi cũng bị kéo vào, trong lòng lo lắng nước mắt rơi ra “Em… em không muốn kết hôn…”

Lý Minh Triết quay đầu, tức giận nhìn cô “Em đã có quan hệ với anh rồi, không kết hôn thì làm gì!”

Đậu Đậu quệt nước mũi “… Không cần vội… anh không nói em không nói… sẽ chẳng ai biết cả… anh cứ là trai tơ của anh…”

Lý Minh Triết:… ! ! (em là đang muốn lấy kĩ thuật của anh ra để làm trò cười phải không?!)

Lý Minh Triết nghiến răng kèn kẹt kéo người vào bên trong “Không được, em đã là người của anh rồi.”

Đậu Đậu nói “Không sao cả… em… em cứ coi như bị coi như bị chó cắn một miếng thôi…”

Lý Minh Triết:…! !

Chính vì câu nói này, chuyện kết hôn lần này không thể không tiến hành được! ! !

Nhân viên trong phòng Dân Chính đang tăng ca ngồi há hốc mồm miệng ngây ra nhìn một người đàn ông đang tức giận đùng đùng kéo một cô gái đang khóc thút thít đi vào, người đàn ông hét lớn tức giận hôm nay nhất định phải làm xong thủ tục đăng kí kết hôn, buổi tối sẽ cầu hôn sau, cô gái thì khóc hu hu, nói ‘không muốn, em sai rồi vẫn không được sao…’

Nhân viên ở đó:… (hình như lời thoại của hai người này ngược rồi)

Bởi vì Lý Minh Triết đã cho người đi sắp xếp trước, nên trình tự được giản lược đi rất nhiều, đưa sổ hộ khẩu chụp ảnh nộp tiền, một quyển sổ hồng đã được trao đến tay, ảnh chụp chung của hai người trông méo mó biến dạng vô cùng, một người thì gian xảo cười đến ngoác cả miệng ra, một người thì mắt đỏ hoe miệng trề xuống trông tướng rõ là đau khổ, chỉ có vân tay của hai người in trên vị trí giành cho vợ chồng là rõ ràng.

Lý Minh Triết:… (Hừm, hừm, vợ, em có chạy đến tận chân trời thì vẫn là vợ của anh)

Đậu Đậu:… (Chết rồi, trời sập rồi)

Lý Minh Triết kéo cô gái đang ngẩn ra đi ra ngoài cười với nhân viên ở đó “Cảm ơn mọi người, sau này sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”

Nhân viên:… (Kéo đi đi, chúng tôi chỉ hi vọng ngày mai hai người sẽ không đến làm thủ tục li hôn)

Lý Minh Triết:… (Nếu như cô ấy dám li hôn, tôi sẽ nhốt cô ấy ở nhà, đãi ngộ cô ấy như với con Đá)

Đậu Đậu:… (Vừa rồi ai mới nói em không có nhân tính?!)

Lý Minh Triết lại kéo Đậu Đậu đến tiệm trang sức, trước tiên để cho Đậu Đậu lựa chọn, nhưng Đậu Đậu chỉ giữ thái độ không chịu hợp tác, Lý Minh Triết bực mình, chỉ vào tủ kính “Lấy chiếc nhẫn to nhất ra đây, còn lấy luôn cả dây chuyền hoa tai vòng tay tất cả mang tất ra đây.”

Đậu Đậu:… (Đồ giàu xổm…)

Lý Minh Triết:… (Bây giờ em hối hận thì muộn rồi, em đã hoàn toàn là vợ anh rồi)

Cuối cùng, Đậu Đậu đeo một đống đồ quý giá trên người đi ra, Lý Minh Triết xoa xoa cằm, đi đến bẹo bẹo má Đậu Đậu vui vẻ cười nói “Ừm, người đẹp vì lụa, vừa rồi em còn như mới chạy ra từ vùng đất hoang, bây giờ đã trở thành một quý phu nhân rồi.”

Đậu Đậu:… (Hóa ra độc mồm độc miệng cũng là bệnh di truyền của nhà họ Lý)

Lý Minh Triết kéo Đậu Đậu đi đặt khách sạn, mua hoa tươi, gọi mấy người bạn thân thiết đến, còn có người có người bạn tâm phúc tên Đình Hải, còn có Điền Tĩnh, nói tối nay mời bọn họ uống rượu mừng đăng ký, ngày mai sẽ tổ chức hôn lễ.

Người được thông báo đều kinh ngạc khác thường, há hốc miệng kinh ngạc “Cậu kết hôn rồi, cùng ai?”

“Hùng Đậu Đậu, các cậu phải gọi là chị dâu.”

“… Cậu lại cướp vị hôn phu của Châu Long Phát!”

“…”

Lý Tiểu Lỗi luôn bám sát phía sau xe của Lý Minh Triết, đáng tiếc là Lý Minh Triết vui vẻ kích động quá nên không phát hiện ra, Lý Tiểu Lỗi nhìn trừng trừng hai người đi vào phòng dân chính, cầm quyển sổ đỏ nhỏ đi ra, đành phải ủ rũ gọi điện về bên kia.

“Alo, ông nội, cháu thất bại rồi, bọn họ đã đăng kí rồi.”