Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 207: Anh ta muốn cô ấy




Lạc Dịch Bắc chính là như vậy, không cần biết thân phận là gì, chỉ cần đụng chạm tới anh thì đều không để lối thoát.

"Nội trong ba giây biến mất khỏi mắt tôi" Lạc Dịch Bắc lạnh mặt, thậm chí còn không liếc nhìn cô ta một cái.

Lục Viện cứng đờ đứng tại chỗ, mặt không còn một tia thanh sắc.

Cô ta muốn mỹ mạo có mỹ mạo, muốn khí chất có khí chất, muốn gia thế có gia thế. Ở thành phố C này, người theo đuổi phải xếp một đống, có bao giờ chịu qua loại ủy khất này?

Duy có lúc cô ta chủ động xuất kích, lại rơi vào tình cảnh này, làm cho cô ta thật sự không cam lòng.

"Lạc thiếu......" cô ta mở miệng muốn nói cái gì đó nhưng Lạc Dịch Bắc lại lạnh nhạt nói một chữ, "Cút!"

Thực một chữ băng lạnh, giống như một cơn gió thổi đến khiến cô ta lãnh đến không còn một tia ấm áp.

Lục Viện bị anh làm cho hoảng sợ, lui về phía sau hai bước rồi quay đầu bỏ chạy.

Ly rượu bị hạ thuốc vẫn đang còn nằm trong tay người phục vụ. Gã không biết phải làm gì đành thả ly rượu xuống khay.

Lục Viện vừa rời đi thì Thi Cận Dương cũng từ toilet đi ra.

"Ai chọc tới ngươi? Làm mặt lạnh như vậy tính đi dọa người sao?" Thi Cận Dương hài hước nói.

Lúc đi qua người phục vụ, hắn tùy tiện cầm lên một ly rượu đi lại chỗ hắn vừa ngồi lúc trước.

Mà ly rượu này, thật tình cờ chính là ly mà Lục Viện đã hạ thuốc.

Gã phục vụ bất động nhìn anh ta, trên trán túa ra vài giọt mồ hôi, gã muốn nói gì đó nhưng lại sợ chính mình bị nghi ngờ, cuối cùng cái gì cũng không nói, cúi đầu rời đi.

Lạc Dịch Bắc tuy rằng cự tuyệt Lục Viện, nhưng kì thật lại không nhìn kĩ ly rượu, hơn nữa sau đó lại bỏ chung với những ly khác khiến anh cũng không lưu ý lắm.

Thi Cận Dương ngồi xuống một lúc mới đem ly rượu kia uống cạn.

Uống xong được vài giây, Cận Dương liền đem rượu phun ra.

Mày anh ta nhăn lại, ly rượu này hình như có hương vị hơi khác.

"Làm sao vậy?"Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn anh ta, còn tốt bụng đưa qua một tờ khăn giấy.

Cận Dương nhăn mày, lấy áo khoác rời đi, "Tôi đi trước, nơi này giao cho cậu, hôm nào lại tụ."

Thi Cận Dương mặt hơi rũ xuống, sắc mặt anh ta hiện tại không được tốt lắm.

Cứng đờ ở tại chỗ ngồi một hồi lâu, đầu anh ta bắt đầu hoa lên, anh ta nhanh chóng rút điện thoại gọi cho Thi Lạc cách chỗ đó không xa.

Thi Lạc lúc này đang trái ôm phải ấp mĩ nữ. Nhận được điện thoại, nghe thanh âm của Cận Dương mang theo thở dốc có chút không đúng lắm liên tức tốc chạy đến.

"Anh, anh có khỏe không?" Mất công Thi Lạc chạy rất nhanh tới, lại chỉ thấy Thi Cận Dương say rượu.

Liền lấy di động ra gọi cho Đồng Nhan "Nhan Nhan, nhanh tới cứu giá, anh của anh uống say, hiện tại muốn em, địa điểm là núi làng du lịch, chờ em!"