Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 218: Từ mai trở đi, cô đã là của tôi (1)




Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương đi trên boong thuyền, có hai người trông như phục vụ bưng hai cái mâm đi lên trước, tấm vải trắng trên mâm được lấy ra, bỗng nhiên là... hai cây súng!

Phương Trì Hạ căn bản không biết hai người họ đến đây để làm gì, lúc nhìn thấy súng, con người từ từ thu nhỏ, khó hiểu nhìn gương mặt của họ.

Lạc Dịch Bắc cầm lấy một cây súng làm bằng vàng trong số đó, cầm lấy tấm vải trắng trên mâm tốc độ vô cùng chậm rãi lau chùi một chút, lại thản nhiên cầm trong tay chơi đùa một lúc, sau đó đi đến chỗ đuôi thuyền.

Ánh mắt liếc nhìn Thi Cận Dương một cái, anh chờ hành động của anh ta.

Thi Cận Dương cầm lấy cây súng còn lại, ung dung đi theo anh.

Chỗ hai người đang ở đối diện với mũi thuyền, nhìn thẳng, cách đóa hoa hồng Louis 14 lẫn trong đám hoa kia ở mũi thuyền không lệch cho lắm, dường như muốn đấu súng.

"Nếu như tôi bắn trúng tâm của bông hoa, đừng quên chuyện tối qua đã hứa với tôi." Lạc Dịch Bắc khẽ híp mắt lại, ánh mắt dán chặt bó hoa hồng kia, từ từ giương cây súng trong tay lên.

Súng trong tay của Thi Cận Dương cũng đã giương lên.

Chiếc thuyền này rất lớn, súng trong tay của hai người vừa mới giương lên, trên thuyền đột nhiên vang lên một đợt pháo bông, gấp rút theo đó, một đàn hải âu đột nhiên phóng lên cao từ các phía, vỗ cánh phành phạch, lượn quanh trên mũi thuyền, chưa từng rời khỏi.

Vả lại, chỉ lượn quanh ở mũi thuyền thôi.

Tình huống vừa phát sinh, vô tình tăng thêm không ít độ khó cho hai người, bông hoa hồng vốn là không dễ gì ngắm chuẩn, trước một đám hải âu bay đi bay lại, dường như ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy được.

Chỉ những lúc thỉnh thoảng để lại một chút khoảng trống, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy được một ít bóng dáng.

Nhưng chưa cách bao lâu, vài con hải âu lại bay qua bay lại, bị che lấp đi.

Phương Trì Hạ chỉ nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, đừng nói đến Lạc Dịch Bắc và Thi Cận Dương.

Ánh mắt của Lạc Dịch Bắc từ đầu tới cuối dán chặt vào một điểm mà trước đó cây súng trong tay nhắm đến, trước tầm nhìn của anh có vài con hải âu, vừa vặn chặn ngay mục tiêu.

Ánh mắt của anh rất sắc bén, giống như những vật cản ở giữa không tồn tại vậy, chỉ chăm chú nhắm vào một điểm kia, tay từ từ kéo cò súng...

Sau khi một tiếng pháo hoa vang lên trên thuyền, theo tiếng "pằng" của súng là, một viên đạn xuyên qua không khí, làm vài con hải âu cản trở ở trước mắt giật mình đập cánh, bay đi như ong vỡ tổ.

Viên đạn được bắn đi, chuẩn xác bay về đóa hoa hồng Louis 14 kia.

Ngay chính giữa đóa hoa!

Kỹ thuật bắn súng, vô cùng chính xác!

Vả lại, còn trước điều kiện gặp vật trở ngại.

Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn dáng vẻ này của anh, đáy mắt không hề che giấu để lộ ra một tia ngưỡng mộ.

Súng trong tay của Thi Cận Dương cùng lúc cũng được bắn ra, nhưng mà, so với anh chậm hơn khoảng không phẩy mấy giây thời gian, đóa hoa chỉ lớn được thế kia, sau khi bị súng của Lạc Dịch Bắc chiếm chỗ trước, viên đạn của anh ta, đã bị lệch.

Thật ra nhiều nhất cũng cách vài mi-li-met, bình thường không nhìn ra, sau khi đi đến mới nhìn rõ hơn.

Lạc Dịch Bắc bình thản nhìn cảnh này, cằm dưới lạnh lùng kiêu ngạo khẽ nâng lên.

"Cậu thắng rồi." Thi Cận Dương ngược lại cũng thành thật, đặt cây súng trong tay lên chiếc mâm của người phục vụ đứng bên cạnh, quay người đã đi xuống khoang thuyền.

Lạc Dịch Bắc vừa định đi xuống theo, lại bị Phương Trì Hạ ngăn lại, "Hai người đang thi cái gì vậy?"

Không biết như thế nào, cô luôn có một dự cảm không lành.