Ôsin May Mắn

Chương 11: Ngày buồn




Chiều buông nắng nhạt, sự ảm đạm của thành phố hiện ra ngay trước mắt, cơn gió khẽ lùa qua làm lá cây bay tứ phía, chợt nó thấy nhớ quê da diết, da thịt mơn man chút hơi ấm của bà, cảm xúc như ùa về, không hiểu sao nó thấy lòng buồn lạ, thèm nghe tiếng bà hát những lúc chiều hôm, tiếng ru à ơi trong những đêm vắng, thèm lắm hương vị của quê hương ngày trước. Mắt nó rưng rưng khi nhớ về quá khứ, nỗi trống vắng, buồn tẻ cứ vây lấy nó, nó bật khóc, khóc một mình trong tuyệt vọng.

Quá khứ qua đi con người ta lại sẽ trở về với cuộc sống hiện tại, cơn đau sẽ không ngự trị nữa, nỗi buồn cũng dần được bôi xóa theo thời gian, không ai có thể tồn tại mãi khi cứ ôm khư khư cái kỉ niệm tẻ nhạt hay một khoảng trống trong người chỉ là đôi lúc ôn lại rồi chợt buồn vậy thôi và nó cũng không ngoại lệ, sẽ dễ dàng tổn thương hơn khi đối với một đứa mười bảy tuổi phải chịu cảnh gia đình li tán. Nó đã sống tự lập suốt ngần ấy năm nên giờ cũng dạng rồi. Đưa tay khẽ lau nước mắt nó quyết tâm sống mạnh mẽ hơn nữa.

Ngồi bên cửa sổ nó tựa đầu vào khung cửa nó nhìn xuống phố, tấm rèm cửa bay phất phơ trước mặt có lẽ gió chiều hơi mạnh, nó nhìn thấy một cô gái có thân hình mảnh mai, dáng đi sang trọng, tay trái cầm chiếc vali màu xanh nhạt, tay phải đeo một chiếc túi trắng bóng nhoáng đang đi về phía chung cư, ai mà đẹp thế không biết? Chắc cô ta cũng có một căn hộ ở đây. Nó chăm chú nhìn theo cô gái đến khi cô khuất bóng dưới chung cư.

- Thảo Nguyên ơi xuống ăn cơm! – Tiếng chị Thu Vân văng vẳng bên tai nó.

- Dạ em xuống ngay đây ạ!

Nó rời khỏi cửa sổ và đi ngay xuống lầu, mọi người đang bàn đề tài gì đó rất hào hứng vừa thấy nó thì lập tức tắt ngúm, hây… Nhiều lúc thấy cũng tủi thân lắm chứ.

- Ê! Cô vào nhà này làm ô sin hay làm hoàng thái hậu vậy hả? – Tiếng Tùng Nhân hỏi sốc làm nó chẳng hiểu gì cả.

- Ơ… Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì nữa? Không lẽ hôm nay tôi lại làm gì sai hả?

- Còn dám nói nữa hả? Đi học về không biết phụ giúp ai chỉ biết ru rú trong phòng, người ở mà làm như chị hai không bằng. – Tùng Nhân lên tiếng xỉa xói nó đủ điều.

- Anh quá đáng vừa thôi nghe, tôi đã dọn dẹp nhà cửa sau khi đi học về còn gì? Với lại lúc nãy tôi cũng có giúp chị Thu vân làm bữa tối tại chị nói không cần chị muốn tự nấu ăn chứ bộ, không tin thì hỏi chị ấy xem. – Nó mạnh miệng đáp trả lại lời của cậu ta.

- Ừ Thảo Nguyên nói không sai lúc nãy chị không cho nó làm chứ không phải là nó không xuống giúp. – Chị Thu Vân gật đầu.

- Đó thấy chưa? – Nó nghênh mặt nhìn Tùng Nhân.

Cậu ta tức đến không nói nên lời luôn chỉ biết nhe răng, lè lưỡi để chọc lại nó.

- Dạo này thấy cô ăn nói có vẻ mạnh miệng hơn rồi nhỉ? – Toàn Phong bất ngờ lên tiếng làm cả nhà ai cũng ngây người sửng sốt, từ lúc nó đặt chân vào căn nhà này hắn có đá động gì đến nó đâu chứ, nó muốn làm gì làm, sao tự nhiên bữa nay lại như vậy. Còn nó thì đứng hình trước câu nói của Toàn Phong, nó thấy kể từ khi bị Long phất lờ đến giờ nó trở nên quái gỡ, ăn nói bạo dạng, lại hung dữ hơn trước, nó thấy càng ngày nó càng trở nên quá đáng quên mất thân phận của mình trong nhà.

- Ơ… tôi có nói gì đâu ạ! – Nó cúi gầm đầu xuống.

-… - Hắn chỉ nói một câu rồi im lặng một cách bất thường, làm như ngàn năm hắn mới được nói chuyện một lần hay sao á.

Tùng Nhân nhìn nó bằng con mắt cay nghiệt, cậu ta thừa cơ hội nhảy vào nói tiếp:

- Ơ… Tôi đâu có nói gì đâu ạ! – Cậu ta õng ẹo để mỉa mai nó. – Phải rồi vừa nãy còn lớn tiếng đôi co với tôi giờ lại nói là không nói gì, mà thật sự là dạo này cô hơi quá thật rồi đó, từ cái ngày cho cô đi học đến giờ thì cô lại trở nên vô phép, không giống như trước đây lúc mới vào nhà này làm ô sin, lúc đó hả cô nhút nhát sợ sệt, thì ra chỉ là ngụy trang. – Tùng Nhân lớn tiếng nạt nộ nó.

- Tôi…

Chị Thu Vân thấy tình hình căng thẳng nên cũng lên tiếng ngăn lại:

- Tùng Nhân đủ rồi đừng nói nữa, còn Thảo Nguyên em cũng đừng suy nghĩ lung tung làm gì cho mệt, chị thấy em ăn nói lanh lợi hơn trước chị cũng vui lắm, thôi mọi người ngồi xuống ăn cơm đi.

Nó từ tốn ngồi xuống, mặt thì buồn so, nó đang suy nghĩ đến những lời Tùng Nhân nói, quả thật cậu ta nói rất đúng, nó vào nhà này cũng được một thời gian rồi nhưng chưa từng chịu khổ, chị Thu Vân thì tốt với nó giống như người trong nhà, hai tên kia dù có chút khó ưa nhưng nhìn vậy thôi chứ cũng quan tâm nó lắm, nó đã xem ba người họ là người thân cả rồi nên cũng không cần phải giận dỗi làm gì cho mệt, cứ xem như là anh trai đang la em gái là được rồi.

Tính tinh!

Tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của nó.

- Ai mà đến giờ này vậy ta. – Chị Thu Vân ngó ra cửa rồi đưa mắt sang Tùng Nhân. – Tùng Nhân em ra mở cửa đi.

- Lại là em, lúc nào cũng là em, nhà này chắc không có ô sin đâu ha. – Tùng Nhân ám chỉ nó rồi vùng quằn ra mở cửa.

Nó ngồi tò mò nhìn ra cửa, hắn cũng chăm chú xem ai đến, ở đây lâu rồi nhưng nó chưa thấy ai lui tới cả, lần đầu tiên có khách đến, nó không biết cư xử như thế nào cho phải nữa.

- Mọi người xem ai đến nè! – Tùng Nhân hí hửng kéo tay một cô gái từ ngoài cửa vào.

- Ủa là Thanh Thanh đây mà. – Chị Thu Vân cũng mừng rỡ không kém.

Nó ngồi như trời tròng, đây chẳng phải là cô gái kiêu sa lúc nãy nó thấy dưới chung cư sao? Cô ta là khách của nhà này, bất ngờ quá hồi nãy nó còn ước được gặp cô ta một lần giờ thành sự thật rồi, nhìn cô ta ở gần giống như một tiên nữ hạ phạm vậy, đẹp ơi là đẹp vậy đó. Hắn chỉ nhìn cô gái mỉm cười rồi trở về trạng thái ban đầu mặt không chút biểu cảm, cô gái coi bộ hòa đồng hơn nó tưởng, cô chủ động chào tất cả mọi người.

- Anh không thấy vui khi em về hả? – Cô gái nũng nịu với hắn.

- Em về khi nào vậy? – hắn lạnh lùng lên tiếng.

- Em mới về sáng nay, vừa xuống sân bay là em đến thẳng nhà anh đó, hành lí em còn gửi bên dưới chưa kịp đem về nữa đó.

- Ừ. – Hắn chỉ gật một cái rồi quay ra ăn tiếp.

Chị Thu vân nắm lấy tay Thanh Thanh kéo xuống.

- Ngồi xuống đây ăn cơm chung với gia đình chị luôn đi, em mới về chắc cũng chưa ăn gì hả?

- Dạ.

Nó không biết gì, thấy chị Thu Vân vui mừng ra sức mời mộc vậy chắc là khách quý nên nó cũng hớn hở, mặt mày tươi rối.

- Vậy để em đi lấy chén đũa cho.

- Không cần đâu Thảo Nguyên chị lấy sẵn luôn rồi.

Thanh Thanh nghiêng đầu, trố mắt nhìn nó. – Cô này là? – Rồi quay sang Chị Thu Vân.

- À! Nãy giờ chị quên giới thiệu với em, con bé là…

- Là ô sin của nhà này. – Tùng Nhân chặn ngang lời của chị Thu Vân.

Nó hơi sốc trước câu trả lời của Tùng Nhân, dù biết đó là sự thật, nó gục đầu ăn tiếp, hắn cũng bất ngờ không kém nó, hắn chẳng nói gì chỉ đưa mắt nhìn nó.

Chị Thu Vân nổi cáu trừng mắt nhìn Tung Nhân. – Em đủ chưa hả?

Tùng Nhân thấy ánh mắt sắc lẻm của chị Thu Vân thì gục đầu ăn tiếp. Chị Thu Vân lại vui vẻ nói tiếp với Thanh Thanh.

- Con bé này là em nuôi chị tên Thảo Nguyên, chỉ mới mười bảy tuổi thôi, Thanh Thanh cứ gọi là em.

- Xì… Chị thiệt khéo bịa chuyện. – Chị Thu Vân vừa dứt lời Tùng Nhân đã bật hơi chỉ trích.

Nghe đến tiếng Tùng Nhân thì chị Thu Vân lại nổi máu, chị đưa mắt ngó lom lom vào cậu ta, vậy là cậu ta lại im lặng. Nó biết chị Thu Vân đang cố bảo vệ nó nên chỉ ngồi yên không dám hó hé, Thanh Thanh nhìn cách đối đáp của hai chị em nhà này thì biết mọi chuyện không đơn giản một chút nào nên không hỏi thêm, cô lịch sự mỉm cười với nó:

- Chào Thảo Nguyên chị là Thanh Thanh.

- Dạ chào chị. – Nó cũng lễ phép chào lại, nó đứng suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: - Dạ vậy thôi mọi người ăn tiếp đi em no rồi, em lên phòng trước đây ạ! – Nói rồi nó đi một mạch.

Chị Thu Vân, hắn, Thanh Thanh và cả Tùng Nhân đều ngạc nhiên trước cái cớ của nó.

- Em có ăn gì đâu mà no, Thảo Nguyên! Thảo Nguyên! – Mặc cho chị Thu Vân cứ gọi với theo nhưng nó không hề ngoảnh mặt lại.

Hắn nhìn theo nó không chớp mắt, rồi lại nhìn chị Thu Vân, cậu ta thì đang cắm đầu ngốn một họng thức ăn vừa ngẩng đầu lên đã thấy bốn con mắt của Toàn Phong và chị Thu Vân đang mở to hết cỡ nhìn mình, ngay lập tức cậu ta ho sặc sụa.

- Ặc… ặc… sao? Sao hai người nhìn em dữ vậy?

- Hì hì… không có gì đâu. – Chị Thu Vân mỉm cười với Thanh Thanh rồi dí sát vào tai Tùng Nhân thì thầm: - Lo mà ăn luôn phần của Thảo Nguyên đi. – Chị Thu Vân rít từng tiếng qua kẽ răng.

Tùng Nhân thấy có luồng điện chạy dọc xương sống, cậu ta rùng mình lia lịa. Thanh Thanh để ý thấy thái độ của Toàn Phong rất lạ khi thấy nó bỏ đi, thật sự rất lạ…