Pelliccia

Chương 3




Dịch giả: Pisco
Biên: Adelaide Nguyen

Joey đè mạnh lên nút bấm của trò chơi. Cậu thậm chí còn không cố gắng nữa. Cậu cần làm một cái gì đó để tạm quên đi những gì đang xảy ra. Cậu không biết phải làm gì. Chị gái cậu sắp phải đi , cậu thì không muốn chị đi chút nào, và không muốn chị phải chết. Cậu thực sự quan tâm đến cô. Dù đôi khi cậu hơi khó chịu vì Sara luôn trông chừng cậu. Khi Joey phát hiện ra chị gái mình bị ung thư, cậu đã bị sốc. Liệu điều này có thể xảy ra với người khác mà không phải Joey, và không phải gia đình cậu. Liệu mẹ cậu qua đời còn chưa đủ mất mát hay sao?

Cậu hầu như không biết gì về mẹ bởi vì khi đó cậu còn quá nhỏ. Sara thực sự là cô gái duy nhất trong cuộc sống của cậu , cô gần như một người mẹ với cậu. Cậu trêu chọc cô bất cứ lúc nào cậu thấy Sara, nhưng không phải đó là những gì mà những cậu em có nghĩa vụ phải làm sao? Khi Sara bị ung thư thì mọi chuyện không còn vui nữa. Cô bị ốm và điều đó với cậu dường như thật tàn nhẫn. Nó không ngăn cậu lại, tuy nhiên, nó chỉ làm cậu chậm đi. Cậu nghĩ thêm về việc cô sẽ cảm thấy như thế nào nếu cậu trêu chọc theo những cách nhất định của mình. Và cậu bắt đầu nhận ra rằng cậu thực sự quan tâm đến Sara. Cô là chị gái của mình; người chị gái duy nhất của cậu.

Joey nhận ra cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình. Cậu đã bị mất lượt trong cuộc chiến ở trò chơi vài phút trước khi mà cậu đang mải suy nghĩ . Cậu quyết định rằng cần phải nói chuyện với chị gái mình trước khi cô rời đi. Joey bước vào hội trường và qua thư viện. Cánh cửa rộng mở, và cậu nhận thấy cha mình khóc trên chiếc ghế dài. Joey chưa bao giờ nhìn thấy cha mình khóc trước đây. Joey thậm chí còn không nghĩ rằng cha mình còn có khả năng khóc. Ông luôn luôn từ bi và mạnh mẽ, nhưng ông chưa bao giờ khóc, ít nhất là không phải ở trước mặt cậu .

Joey bước vào thư viện và ngồi xuống bên cạnh cha. Ông không hề ngẩng đầu lên hay thậm chí nhận ra cậu đang ở đây. Ông chỉ ngồi đó, nhìn bức tường đầy sách trước mặt và khóc. Những giọt nước mắt của ông chảy xuống hàm rồi thấm xuống chiếc áo len Harvard ông đang mặc, nhưng ông không hề lau đi.

Sau một vài phút ông phá tan sự im lặng bằng một giọng trầm buồn. "Con bé sẽ làm điều đấy."

"Gì cơ ạ?"

"Sara, con bé sẽ làm điều ấy." Ông nói chắc như đinh đóng cột, và không có nghi ngờ gì trong tâm trí ông nữa. Joey không chắc chắn như vậy. Các bác sĩ đã nói rằng cô không có nhiều thời gian .

"Con hi vọng là bố đúng." Joey trả lời.

"Không có sự lựa chọn ở đây. Con bé phải làm điều đó, con bé sẽ sống và sông lâu hơn cả ta nữa."

"Nếu bố chắc chị ấy sẽ làm điều đấy, vậy sao bố lại khóc?"

"Bởi vì ta sợ rằng ta sẽ không bao giờ dược gặp lại con bé nữa."

"Ý bố là sao? Chúng ta có thể thăm chị ấy ở viện ung thư mà, chúng ta sẽ gặp lại chị ấy."

"Joey." Ông quay người lại nhìn cậu. "Con không hiểu rồi. Con bé sẽ không được đưa đến viện ung thư"

Joey đứng lên đột ngột và bắt đầu cao giọng giận dữ. "Bố đang nói gì vậy? Chị ấy vừa nói với con rằng chị ấy sẽ đi đến một viện điều trị ung thư. Chị ấy nói rằng ở đó có một trường nội trú và rằng chị sẽ ở đó một thời gian"

Cha của cậu trông thật bình tĩnh khi nước mắt ông vẫn còn lăn dài trên má. "Ta đã gửi con bé đi cho những người ta biết và tin tưởng. Con bé sẽ được chăm sóc tốt. Nhưng chúng ta sẽ không thể nhìn thấy con bé, ít nhất là trong một thời gian dài."

"Tại sao bố làm điều đó? con không hiểu. Con phải ngăn chị ấy lại. Chị ấy không thể đi. Chị ấy quá ốm, và chị ấy cần điều trị. Bố chỉ gửi chị ấy đi mà không nghĩ đến những gì chị ấy phải chịu đựng cả. " Cậu quay lại và chạy ra cửa không thèm chờ đợi câu trả lời. Cha của cậu thậm chí còn không cố gắng để ngăn chặn cậu ta. Cậu chạy lên cầu thang và vào phòng của cô. Mọi thứ vẫn ổn, cô vẫn chưa đóng gói xong. quần áo của cô đã gọn gàng gấp lại trên giường. Có lẽ chị ấy đã thay đổi suy nghĩ của mình, ông nghĩ.

"Sara". Joe gọi. "Chị có ở đây không?"

Cậu đi loanh quanh căn phòng và quay lại lại nhìn vào phòng tắm. Chị không có ở đó, lẽ ra chị phải có mặt ở đây. quần áo của Sara trên giường là bằng chứng về điều đó. Cậu nhìn quanh và tự hỏi nơi nào chị có thể đến được. Có lẽ chị ấy đói và đi vào nhà bếp. Joey chạy xuống bếp và không có ai ở đó. Cậu nhìn vào các sunroom và phòng giải trí, nhưng vẫn không thấy Sara.

[*] sunroom: là một căn phòng được thiết kế bởi những ô cửa rộng hoặc trần được sử dụng hoàn toàn bằng kính để có thể đón trọn ánh sáng vào phòng quanh năm. Không gian này giúp bạn có thể thoải mái ngồi bên trong để đón chào bình minh vào những ngày giá rét hoặc tận hưởng ánh nắng ấm áp ban ngày và ngắm nhìn các vì sao vào ban đêm.

Cậu đi lên lầu để tìm chị mình. Chị ấy có thể đang lẩn trốn tại một trong những phòng khác. Cậu bước xuống hành lang dài gọi tên Sara và gõ cửa hỏi mọi người liệu họ có nhìn thấy chị cậu không. Khi Joey đã đến trước mặt của tòa nhà, cậu nhìn thấy một chiếc xe buýt lớn đậu trên lề đường ở phía trước của ngôi biệt thự. Rồi cậu thấy Sara, chị đang đi bộ về phía xe buýt. Tất cả những gì chị ấy có là một túi giấy màu nâu. Joey nhanh chóng chạy xuống cầu thang và ra khỏi cửa trước bởi vì chiếc xe buýt đang lăn bánh đi và kéo theo người chị gái duy nhất của mình cùng với nó.

Phòng thí nghiệm, năm 2006

Người đàn ông có chiều cao bất thường vội vã vào phòng thí nghiệm, trên mặt tràn đầy hoảng loạn.

"Đến lúc rồi, chúng ta phải đi ngay bây giờ!" Ông ta vừa nói vừa thở hổn hển.

"Đợi đã, xảy ra chuyện gì vậy?" Tiến sĩ Bucur hỏi đồng nghiệp của ông.

"Họ đang đến, họ muốn kết quả. Hai thành viên của ban giám đốc đang trên đường đến đây."

"Được rồi. Cuối cùng nó cũng xảy ra. Cậu biết phải làm gì rồi đấy." Người đàn ông cao lớn gật đầu và tiến sĩ Buccur đứng dậy. Anh bước đến máy tính của mình và bắt đầu một chương trình có tên "Permanent fix". Người đàn ông cao lớn đi đến một tủ quần áo và lấy ra hai mặt nạ oxy với bình dưỡng khí nhỏ và hai chai clo lớn .

Tiến sĩ Bucur nắm lấy chiếc xà beng và bắt đầu đập vỡ ống nghiệm và các cốc xả, rải đầy bàn và sàn các mảnh thủy tinh vỡ và dung dịch. Người đàn ông cao lớn đưa một mặt nạ dưỡng khí cho tiến sĩ Bucur. Cả hai đều đeo mặt nạ và giữ một chai clo trong tay và bình dưỡng khí ở tay khác khi họ bắt đầu đổ và bắn tung tóe chất ăn da khắp phòng thí nghiệm.

Họ đổ hơn 10 chai clo trước khi họ đi ra ngoài hành lang, khóa cửa và đi xuống đến một tủ quần áo lao công, nơi họ cất giấu mặt nạ và bình dưỡng khí của họ.

Bảo vệ tại lối vào phía trước gật đầu mỉm cười với họ và ghi lại sự có mặt của họ vào cuốn sổ xuất nhập trước khi anh ta quay trở lại để tiếp tục xem trận bóng đá đang dở. Giá như họ biết tầm quan trọng của những gì ở đây thì chắc chắn an ninh sẽ chặt chẽ hơn rất nhiều, tiến sĩ Bucur nghĩ. Tiến sĩ Bucur và người đàn ông cao lớn bước ra khỏi lối vào, nơi phía trước có một chiếc xe '95 Ford panel van cũ, và lái xe đi.

Họ không quan tâm về việc phá hủy công việc của đời mình trong phòng thí nghiệm, bởi vì trong năm năm qua họ đã vận chuyển các mẫu vật và các dữ liệu ra khỏi phòng thí nghiệm rồi đặt nó trong một trung tâm lưu trữ, chờ đợi cho đến ngày những ghi nhận giả trong báo cáo của họ được phát hiện. Họ không bao giờ nghĩ rằng cần nhiều thời gian để tìm ra chúng, và rằng họ sẽ có thể tiếp tục công việc của họ trên đồng tiền của người khác một thời gian dài nữa.

Tiến sĩ Bucur hạnh phúc khi ông cuối cùng đã có thể bắt đầu công việc thực sự. Cuối cùng ông đã có thể bắt đầu tìm kiếm những người sẽ được hưởng lợi từ các phát hiện của mình. Mặc dù chưa hoàn hảo, nhưng ông biết đó là cách duy nhất để thực hiện thêm nhiều quy trình khác và hiểu một cách đúng đắn là phải bắt đầu thử nghiệm trên người mà chính phủ, bất kỳ chính phủ sẽ không bao giờ cho phép, ít nhất là không công khai. Mọi người sẽ trả bất cứ giá nào để tồn tại với vận may gần như bằng không. Đây là những người tiến sĩ Bucur sẽ tìm ra đầu tiên, những người với tài sản cá nhân, đủ để giúp ông xây dựng phòng thí nghiệm của riêng mình. Ông không phải là một người có suy nghĩ cổ hủ, và ông sẽ không đưa nó cho bất cứ người già giàu có nào đang cố vật lộn trên giường bệnh cả . Không, ông ta sẽ giữ điều đó cho những đứa trẻ. Để cho cha mẹ giàu có của những đứa trẻ bệnh tật cố gắng níu giữ mạng sống của con họ bằng cách tin tưởng vào vận may . Đây là kế hoạch của ông ta.

Nếu cha mẹ đã quá bị ám ảnh bởi tiền bạc và của cải của họ để đưa cho chúng để cho xác thịt của mình và máu để sống, thì có lẽ những đứa trẻ khá hơn mà không cần sự chữa trị của ông ta. Không có cha mẹ mà không thật sự yêu con mình trước khi các thủ tục sẽ yêu thương và chăm sóc cho họ sau. Ít nhất là không cho đến khi bác sĩ Bucur có thể loại bỏ các tác dụng phụ của mô hình máy tính đã dự đoán. Ngay cả khi ông ta có thể làm điều đó, cha mẹ của thiên nhiên sẽ chỉ trở nên ghen tị hay đầy tự niềm tự hào cho thế hệ con cháu của họ.

Ông chán ghét những người như thế, người chỉ coi tiền là thứ giá trị trong cuộc sống. Ông moi tiền của họ để có thể xây dựng các phòng thí nghiệm của mình và hoàn thiện cách chữa bệnh của mình để có thể cứu hàng ngàn người khỏi bệnh tật và cái chết. Họ tìm ra vận may của mình để gây ấn tượng với "bạn bè" của họ hoặc cảm thấy quan trọng hơn. Tiến sĩ Bucur không bao giờ hiểu tại sao mọi người muốn quá nhiều khi họ chỉ tích trữ hay lãng phí quá nhiều vào của cải để thực sự thưởng thức.

Chiếc xe tải chạy khỏi đường cao tốc và rẽ vào một cơ sở tự lưu trữ lớn. Người đàn ông cao lớn nhập một mã số trên bảng điều khiển bên ngoài cánh cổng cho nó để mở cho họ. Ông ta đỗ xe bên cạnh một tòa nhà hai tầng có lắp đặt thiết bị lưu trữ điều khiển khí hậu trước khi họ bước ra khỏi xe. Họ bắt đầu dỡ hộp một cách khó khăn ra khỏi khoang chứa hàng của chiếc xe và vào một giỏ. Khi họ đến đơn vị 2B, Tiến sĩ Bucur kéo một chìa khóa từ túi của mình, di chuyển ổ khóa và mở cửa.

Bên trong là một căn phòng lớn đầy các hộp đựng đồ nghề bằng nhựa cứng ở hai bên. Tất cả chúng đều có nhãn mã với một vài chữ cái và con số ghi rõ trên mặt trước của mỗi hộp. Các nhà khoa học cẩn thận xếp chồng ba hộp lên nhau trong phòng. Ông mở một cái, bên trong có bọt màu đen với 24 lỗ tròn đều nhau, mỗi lỗ đều được bảo vệ an toàn bằng nút ống . Ông kéo một trong những ống nghiệm và giữ nó trong tầm mắt rồi nhìn chằm chằm vào nó như thể nó là một quả cầu pha lê ma thuật đang phản chiếu một tương lai anh luôn mơ ước.

"Điều này sẽ thay đổi thế giới bạn biết." Ông nói nhẹ nhàng, không chuyển mắt từ giấc mơ.

Người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng đặt tay lên vai người thầy của mình và hỏi. "Thế giới đã sẵn sàng cho sự thay đổi?"

"Ta không nghĩ như vậy ."

"Thầy nghĩ rằng thế giới sẽ sẵn sàng khi nào?"

"Thế giới sẽ sẵn sàng khi phương thuốc đã sẵn sàng." Ông thở dài, và cẩn thận đặt ống nghiệm lại ở chỗ của nó và bảo đảm các chốt trên hộp đều chắc chắn. "Chúng ta có rất nhiều việc phải làm."

"Thầy sẽ ổn chứ?" Người đàn ông cao lớn hỏi.

Tiến sĩ Bucur quay sang anh và nói. "Ta sẽ ổn thôi. Ta chỉ muốn bắt đầu để chúng ta có thể cứu sống ai đó."

"Em hiểu. Em chỉ muốn chắc chắn rằng thầy không khiến mình quá khó. Cả thế giới là dựa vào thầy."

Ông mỉm cười. "Nếu thế giới thậm chí còn biết những gì chúng ta đang làm họ sẽ dựa vào con nữa đấy. Thầy đã không thể làm điều này nếu thiếu anh." Ông nhìn vào mắt của người đàn ông cao lớn. "Thầy vẫn cần con."

"Em biết. Em không đi đâu cả. Em đã nói với thầy rằng em sẽ theo điều này đến cùng."

"Chúng ta sẽ đào tẩu ngay bây giờ."

"Ta cũng nghĩ như cậy, ta cho rằng chúng ta nên vượt qua biên giới trong thời gian sớm nhất có thể."

"Vâng, tất nhiên. Chúng ta hãy trở lại con đường."

Ở bên ngoài biệt thư, Sara ngồi trên bậc thêm tự hỏi tại sao điều này xảy ra, tại sao tất cả những điều này lại xảy ra. Cô đã được trao một cơ hội để đưa bản thân thoát khỏi gánh nặng mà Chúa ắt hẳn đã nhầm lẫn đặt lên vai cô và bây giờ cơ hội ấy mất đi. Cô đã không đủ nhanh và cơ hội sống của cô không còn nữa. Lần đầu tiên Sara thực sự sợ hãi, lần đầu tiên cô không biết mình nên làm gì. Cô thực sự không biết có điều gì để làm hay không nữa.

Một đám trẻ con đang đá bánh trên cánh đồng chạy ngang qua con đường nơi Sara đang ngồi. Cô nhìn chúng đá bóng xung quanh. Chạy vòng quanh, cười đùa và tận hưởng cuộc sống mà không phải lo nghĩ gì về thế giới này. Một đứa trẻ trong số chúng thực sự nghiêm túc trong cuộc chơi. Cậu chỉ những đứa trẻ khác phải chạy theo hướng này hoặc hướng khác để bao quát cánh đồng. Sara chưa bao giờ thích thể thao, bóng đá hay những môn thể thao khác, nhưng lúc này cô ước mình có thể đứng lên, đi ra đó và chơi với bọn chúng, dù chúng hơi nhỏ hơn cô. Cô nhớ cha cô đã từng nói "Người ta thường muốn những gì họ không thể có và chỉ nhớ đến nó khi nó đã mất đi." Cô cũng nhớ ra một thứ cha đã nói trước khi ông đi công tác. "Bố không thể nhớ con nếu bố lúc nào cũng ở bên con". Suy nghĩ này làm cô mỉm cười.

Những giọt nước mắt đã khô trên má cô và cô đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Khi cô ngừng suy nghĩ, cô quyết định rằng cô sẽ sống cuộc sống tốt nhất mà cô có thể. Không có lý do để khóc khi mọi thứ đều đã an bài, chắc chắn nó sẽ không giải quyết bất kỳ vấn đề. Nếu cô không thể giải quyết vấn đề hoặc tìm một ai đó có thể, điều tốt nhất mà cô có thể làm sau đó là sống với nó.

Nó giống như sống chung với núm cửa bị hỏng trên cửa trước kia mà cha cô từ chối sửa chữa. Bạn chỉ cần đưa đẩy nhẹ nó một chút hoặc rất nhiều tùy thuộc vào ngày, và nếu nó không muốn hợp tác, bạn luôn có thể nhảy hàng rào và sử dụng cửa sau. Sự khác biệt duy nhất là cô không biết nơi cửa sau giải quyết được cho vấn đề của mình, nhưng ít nhất có một ngôi nhà trên cây ở sân sau mà cô ấy có thể ngủ cho đến khi cô tìm thấy nó. Bây giờ tất cả những gì cô cần làm là nhảy hàng rào.

Khi Sara nắm lấy túi thuốc của mình và đứng lên để đi vào bên trong, cô nhận thấy một chiếc xe buýt lớn quay góc xuống đường trước mặt cô. Cô nhìn nó, có vẻ nó đã tiến đến gần hơn và dần dần ngừng lại ngay trên đường phố từ cô. Ống cả khói thốt ra một tiếng rít lớn, người lái xe mở cửa và vẫy tay với cô để gọi cô lên xe. Cô đã không chắc chắn về những gì mình làm, cô nhìn đồng hồ và nó đã được gần một phần tư sau thời gian dự kiến. Cô không nghĩ rằng đây có thể là xe buýt của mình. Sara ngập ngừng bước qua đường và nhìn vào cửa nơi có người lái xe.

Một người đàn ông thừa cân khá to lớn trông cực kỳ lôi thôi đang ngồi ở ghế người lái. Ông ta có một bộ ria mép và râu rậm, đeo một chiếc kính đen gọng sừng, mặc quần jeans và chiếc áo thun có dòng chữ "I pwned you".

"Xin lỗi tôi không ở đây, tôi đã phải đi và tiếp nhiên liệu." Ông cho biết một cách rất vui vẻ. "Cháu lên chứ? Chúng ta cần khỏi hành, nơi chúng ta đến còn rất xa."

"Đây có phải là xe buýt của viện ung thư?" Cô hỏi với một giọng run rẩy.

"Ồ không, xin lỗi, xe buýt đó rời đi từ lâu lắm rồi."

Sara gật đầu và bắt đầu lùi lại từ xe buýt.

"Này chờ đã, bác đùa thôi!" Ông ta hét lên. "Tất nhiên điều này là xe buýt của cháu. Cháu là Sara Saxton phải không?"

Mặt Sara sáng lên và cô gật đầu đồng ý. "Vâng, đó là cháu."

"Vâng leo lên đi, chúng ta cần phải đi."

Sara nắm chặt chiếc túi giấy của mình và leo lên xe buýt. Cô nhìn một vòng khắp xe. Ắt hẳn phải có trăm chỗ ngồi và không phải là một tổ chức khác. "Những người khác đâu ạ?" Cô hỏi.

"Đó là tất cả, chỉ hai chúng ta thôi ." Bác tài xế xe buýt trả lời.

Sara nhìn người lái xe buýt tự hỏi liệu ông đang thiếu sót về toán học hay tiếng anh "Không có ai khác ở đây cả chỉ có cháu và tôi."

"Và Brittany." Anh ấy đã hoàn thành.

"Có phải đó là tên của xe buýt?"

"Không, nó thực sự không phải là một xe buýt đó là một cái nhà di động, và Brittany là cô gái khác ở đây." Ông nói với một chút ít phiền toái trong giọng nói của mình. Ông đã thay đổi sự điềm tĩnh của mình và nói với một nụ cười. "Dù sao thi, tên bác là Adam. Thật tuyệt khi được gặp cháu Sara."

"Rất vui được gặp bác Adam, nhưng cháu vẫn không nhìn thấy bất cứ ai khác trên xe buýt này."

"Nhà di động" Ông điều chỉnh. "Và Brittany có lẽ đang ngồi ở đâu đó. Nếu không có vấn đề gì thi xin mời ngồi, chúng ta sẽ bắt đầu khỏi hành ngay thôi" Ông quay về phía trước và đóng cửa lại. Sara bắt đầu đi bộ xuống các lối đi dài, không muốn phải ở gần mùi khủng khiếp phát ra từ cơ thể bẩn của Adam. Cô cũng không quan tâm đến việc gần phòng tắm ở phía sau. Cô tìm thấy một chỗ ngồi đâu đó ở giữa và trở nên thoải mái bên cửa sổ.

Khi xe bus bắt đầu lăn bánh, cô nghe tiếng cửa phòng tắm mở, cô quay lại và nhìn thấy người mà cô đã tìm được chắc hẳn Brittany bước ra ngoài và bắt đầu đi bộ xuống các lối đi về phía cô. Từ lúc cô thấy Brittany, Sara nghĩ cô là một trong những thành viên của đội cổ vũ người mà cô nghĩ rằng họ là tốt hơn so với những người khác. Cô ấy xinh đẹp, gầy, và nhìn thể thao. Bộ đồ cô ấy mặc đã nói lên tất cả, Brittany bó chặt trong chiếc áo sơ mi và chiếc váy Polo, mang đôi giày Sperrys màu hồng.

Brittany hoàn toàn ngược lại sự hiểu biết nghèo nàn của Sara. Hầu hết cuộc sống của cô, cô sống trong một căn hộ nhỏ với em trai và cha cô, và quần áo của cô đến từ các cửa hàng second hand. Ít nhất là cho đến khi cha cô đã có thể có được một công việc lập trình thực sự tốt khi cô được mười tuổi. Sau đó ông đã có thể thanh toán hết các khoản vay sinh viên của mình và mua một căn nhà cũ ở ngoại ô. Gia đình cô cũng không đến nỗi tệ sau đó. Cô cũng có thể có được quần áo mới khi năm học bắt đầu, nhưng cũng không nổi tiếng như Polo hay Ralph Lauren và Sara cũng không quan tâm mặc thứ gì đó lạ mắt. Áo thun Wal-Mart và quần jean là đủ cho cô ấy rồi.

Cô nở trên môi nụ cười tươi nhất của mình khi Brittany tới gần "Xin chào tôi tên là Sara." Cô nói với giọng điều đầy thân thiện.

Brittany nhìn Sara lên xuống, cô đã cố gắng nở một nụ cười. "Bạn cũng phải chết nhỉ." Cô ấy nói. "Làm thế nào mà bạn có đủ khả năng để đi đến trung tâm điều trị?"

"Ý cậu là gì?" Cô hỏi. "Tôi đoán chính phủ trả tiền cho hầu hết chi phí."

"Chính phủ, họ thậm chí không biết về nó?"

"Chính phủ Canada không biết về Viện Ung thư Nhi Canada không?"

"Bạn bị ung thư?" Cô hỏi.

"Ừ bạn cũng vậy ư?"

"Không." Cô dừng lại một lúc để suy nghĩ. "Một căn bệnh, nhưng không phải ung thư."

"Ok, vậy căn bệnh đó là?"

"Nó chỉ là một căn bệnh." Cô cao giọng. "Một căn bệnh sẽ giết chết tôi." Cô ấy quay đi bởi vì cần trở về cái ghế đôi để lấy túi của cô ấy sau đó thì tiếp tục đi đến ngồi bên phía bên kia của chiếc xe nơi gần của ra vào.

"Vấn đề của cô ấy là vậy." Sara thìthầm với chính mình. "Nó không giống như cô ấy sẽ chết." Cô nghĩ vềđiều đó và lặng lẽ cười mỉa mai, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những tòa nhà trôiqua và chuyển thành những cái cây khi họ lái xe ra khỏi thành phố.