Phá Hiểu - Đào Công Tử

Chương 7: Kiểm tra




Hách Vân Sanh không tin người mới vừa rồi còn dũng cảm chế địch sẽ có vấn đề gì lớn nha, chỉ là anh vẫn gọi bác sĩ của gia đình đến kiểm tra cho cậu một chút, dù sao miệng vết thương cũng cần phải xử lý.

Nhưng lúc có kết quả chẩn đoán, Hách Vân Sanh lại một lần nữa kinh ngạc đến không nói nên lời.

Khí tức suy yếu, đường huyết quá thấp, tứ chi vô lực, rõ ràng đây là bệnh trạng của nhiều ngày không ăn uống.

Hách Vân Sanh có chút không tiếp thu nỗi sự thật, vừa rồi còn làm bị thương hai bảo an, có chỗ nào giống bị đói xanh mặt đâu?!

Bác sĩ Hạ đã có hơn năm mươi năm kinh nghiệm, là bác sĩ riêng cho Hách gia cũng gần ba mươi năm, ông ta là nhìn Hách Vân Sanh lớn lên, đối với thành viên của Hách gia là rất hiểu rõ. Trong căn hộ Hách Vân Sanh đột nhiên mọc ra thêm một thiếu niên xinh đẹp, khiến người ta không khỏi sinh ra nghi ngờ.

Tuy là con trai…. nhưng xã hội hiện nay khá phóng khoáng, nam nhân cùng nam nhân sống chung cũng không phải là điều hiếm nữa. Bác sĩ Hạ ngược lại cảm thấy rất vui mừng, ít nhất Hách Vân Sanh đã không còn phải lẻ loi một hình rồi. (anh này hình như ế lắm hay sao a ^^)

Vì thế, bác sĩ Hạ một bên cắm ống truyền dịch dinh dưỡng, một bên hướng về Hách Vân Sanh nói:” Đây là tân sủng (*) của cháu? Vóc người yếu gầy, khả năng tính tình có thể có chút cố chấp, yêu là để tâm vào từng chuyện vụn vặt a! Sau này nếu cậu ấy muốn gì cháu nên đáp ứng đi, đừng làm cho người ta vì kháng nghị mà tuyệt thực, đến cuối cùng chỉ có đau lòng thôi!”

(*) yêu thích mới, người để cưng chiều, nhưng theo nghĩa “sủng vật” á

“Có được một người bạn không dễ dàng, các cậu cần phải thông cảm cho nhau, đúng không? Không nên hở một tí là lấy chuyện tuyệt thực để tự sát hay đe dọa. Tính mạng là quan trọng nhất đấy….”

Hách Vân Sanh bực bội gãi gãi đầu mấy phát, vừa rồi anh đi tìm hợp đồng tục ước với Vương tổng, phát hiện bên trên nó bị nhiều cái dấu chân nhấc lên té xuống cùng giẫm đạp, căn bản không thể dùng nữa. Gọi điện thoại để xin lỗi đồng thời nói rõ nguyên nhân, Vương tổng ngược lại không tức giận, mà còn cảm thông trong nhà anh có trộm “viếng thăm”, cũng không có miệt thị hay khó dễ gì, ước hẹn một ngày khác bàn bạc lại. Việc tốt sắp đến tay vô cớ bị trì hoãn, cảm giác thật khó chịu!!!

Lại nhìn vẻ mệt mỏi của Hiểu Hiểu đang nằm trên giường, không làm bất kì hành động nào khác. Người này lúc nào cũng gây phiền cho mình, trong nội tâm không khỏi càng thêm bực bội.

Mà bác sĩ Hạ vẫn còn thao thao bất tuyệt, mạnh mẽ đem anh ngồi xuống bên giường, nộ khí nãy giờ vẫn đang cố nhẫn nhịn từ lúc gặp gỡ tên trộm cuối cùng cũng bạo phát.

Hách Vân Sanh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ tươi, chỉ tay về phía Hiểu Hiếu hét thật lớn:”Cái gì chứ, tên đó chính là thứ bán bờ mông “con vịt” (*) đó, lúc nào cũng thiếu hiểu biết, đem đến cho cháu biết bao phiền toái, đúng là thứ đáng ghét! Dựa vào đâu mà bắt cháu phải thông cảm? Cháu thông cảm cho hắn, ai thông cảm cho cháu đây!?”

(*) cái này dễ hiểu mà phải không ^^

Lúc này Hiểu Hiểu đã tỉnh lại, cậu nghe được những lời này của Hách Vân Sanh, lông mi thật dài run rẩy lên xuống, trên mặt không còn một tia huyết sắc, bàn tay đã được băng bó kĩ lưỡng nắm chặt lấy ga giường, dùng thanh âm run rẩy yếu ớt nói:”…. Thật…. thật xin lỗi.”

Hách Vân Sanh vốn chỉ muốn phát tiết một chút tâm tình bị đè nén, không nghĩ tới Hiểu Hiểu lại đúng lúc tỉnh lại nghe thấy những lời quở trách của mình…… thế là xấu hổ ho một tiếng, quay đầu lại nói với bác sĩ Hạ:”Chú Hạ, chú giúp cậu ta kiểm tra cẩn thận lại xem, đừng để cho cậu ta có biến chứng gì, người này là Nghiêm Quân đặc biệt nhờ cháu chiếu cố, tốt nhất không được có vấn đề gì, bằng không cháu thật không có cách nào bàn giao với Nghiêm Quân.”

Bác sĩ Hạ biết rất rõ về Nghiêm Quân, Hách Vân Sanh nói vậy cũng không cho là đang lừa dối ông. Thoáng cái, bác sĩ Hạ bị cái quan hệ hỗn loạn này làm rối tung lên rồi, ngơ ngác gật nhẹ đầu, hơn nửa ngày mới nhớ tới Hiểu Hiểu:”Cậu….. đã mấy ngày rồi không có ăn cơm?”

Hiểu Hiểu nhìn thấy Hách Vân Sanh liếc liếc, nói “Năm ngày.”

“Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

Hiểu Hiểu lén nhìn về phía Hách Vân Sanh, lắc đầu.

Bác sĩ Hạ nghĩ nghĩ, tại lồng ngực cùng ổ bụng xoa bóp vài cái, hỏi Hiểu Hiểu có đau hay không, Hiểu Hiểu vẫn một mực lắc đầu.

Bác sĩ Hạ rất kiên trì cùng nghiêm túc, lúc tay trượt đến bụng dưới của Hiểu Hiểu, đột nhiên ồ lên một tiếng:”Rõ ràng đã năm ngày không có ăn gì, bên trong ổ bụng sao lại như vậy?”

Hách Vân Sanh tiến lên hỏi:”Có vấn đề gì sao?”

Bác sĩ Hạ cầm lấy tay Hách Vân Sanh đặt ở bụng dưới của Hiểu Hiểu, “Cháu sờ ở đây đi, có phải cảm nhận được có cái gì đó cứng cứng gồ lên không? Cậu ta gầy như vậy, lại thêm đã vài ngày không ăn gì, đáng lẽ trong bụng phải trống rỗng mới đúng chứ.” (cái đó đó TT^TT)

Bác sĩ Hạ ngừng một chút, liếc nhìn Hách Vân Sanh:” Cháu không ngại nếu tôi kiểm tra hậu môn cậu ta một chút chứ?”

Dựa theo lực đạo của bác sĩ Hạ, Hách Vân Sanh đúng là mò thấy có gì đó cứng ngạnh ở bụng cậu, anh thử ấn ấn xoa xoa chỗ đó vài cái, bỗng nghe được Hiểu Hiểu rên một tiếng, dọa anh run lên liền thu tay lại.

“Đau lắm sao?” Hách Vân Sanh hỏi.

Hàng mi thoáng run rẩy, Hiểu Hiểu mím môi lắc đầu, “Hiểu Hiểu không đau.”

“Trong thân thể có cái gì đó bất thường như vậy, lẽ nào lại không đau?” Hách Vân Sanh lại đưa tay ấn ấn thêm mấy cái, Hiểu Hiểu lại một lần nữa rên rỉ thành tiếng.

Bác sĩ Hạ cũng nghi hoặc đưa tay xoa nắn lên xuống, Hiểu Hiểu lúc này chỉ còn biết nhắm mắt lại mím mím đôi môi trắng bệch, không phát ra thêm bất kì âm thanh gì nữa.

Hách Vân Sanh lo lắng, nói với bác sĩ Hạ:”Chú Hạ, chú kiểm tra kĩ một chút thử xem, sao lại không đau được chứ.!?”

Bác sĩ Hạ nhìn thần sắc Hiểu Hiểu, trong nội tâm có chút thấu hiểu, một số công tử nhà giàu có sở thích cùng nam nhân có sở thích đặc thù, theo ông biết, Nghiêm Quân cũng là có tính hướng này.

Thế nhưng Hách Vân Sanh lại là bộ dạng “nai vàng ngơ ngác”, cũng không có căn cứ xác định cậu có phải là dạng đó không. Sau khi nghe Hách Vân Sanh nói, liền gật gật đầu tiện tay kéo quần Hiểu Hiểu xuống.

Lúc này phản ứng của Hiểu Hiểu rất lớn, không để ý tay trái đang được cắm kim truyền dịch mà một phen giữ chặt lưng quần, vô luận bác sĩ Hạ có làm sao cũng không tách ngón tay cậu được, ôn nhu an ủi hay cứng rắn dùng vũ lực cũng không khiến Hiểu Hiểu nới lỏng tay.

Bác sĩ Hạ thấy Hiểu Hiểu như vậy, lui một bước, không tiếp tục cởi quần cậu nữa mà trực tiếp thò tay vào giữa hai chân cậu tìm kiếm.

“Không cho phép sờ tôi!” Hiểu Hiểu khép hai chân lại thật chặt, đôi mắt trợn to, cứ như nếu bác sĩ Hạ tiếp tục sờ loạn nữa sẽ nhào lên cắn xé vậy.

Hách Vân Sanh vuốt vuốt mi tâm, quát khẽ:”Hiểu Hiểu đừng làm rộn, để cho bác sĩ Hạ kiểm tra cho cậu, cậu cố chịu đựng một chút.”

Hiểu Hiểu rủ mắt xuống, thân thể dần thả lỏng.

Chủ nhân đã lên tiếng, vậy còn có thể kiên trì nữa hay sao?

Dù cho chủ nhân có yêu cầu mình hầu hạ người khác hay nằm dưới bao nhiêu người, mình căn bản không có bất kì quyền phản kháng nào, huống chi chỉ là nhìn có một chút…

Bác sĩ Hạ nở nụ cười, ông đem tay truyền dịch vì cử động mà bị chảy máu của Hiểu Hiểu chỉnh lại ngay ngắn, sau đó nói với Hách Vân Sanh:” Đừng làm khó dễ người ta, có lẽ không có vấn đề gì đâu, lát nữa khi chú đi rồi, cháu hãy tự kiểm tra cho cậu ta đi, dường như cậu ta không có ý cho chú kiểm ta thì phải.” Dừng lại một chút, lại nói:” Cậu ta bị suy dinh dưỡng, cậu nên bồi dưỡng nhiều cho người ta đi, với lại cho cậu ta ăn thức ăn lỏng thôi. Cháu biết đó, bụng trống rỗng mấy ngày không nên đột nhiên quá chiếu cố a. Nếu có phát sinh việc gì nữa cứ gọi cho tôi. Chú còn có chút việc, chú đi trước.”

Bác sĩ Hạ sau khi lưu loát nói xong, mau chóng thu thập tất cả thiết bị đã mang đến liền rời đi, căn bản không cho Hách Vân Sanh có cơ hội giữ chân lại, chỉ để lại một mình anh đối mặt với Hiểu Hiểu. Thật là đau đầu mà!!!

Nhìn phản kháng mãnh liệt của Hiểu Hiểu, Hách Vân Sanh thật muốn giống như bác Hạ phủi mông bỏ đi, nhưng có lẽ anh đang lo lắng thứ trong bụng Hiểu Hiểu không biết là cái gì, nếu là do kết sỏi (*) thì còn đỡ, lỡ như là…..

(*) ảnh sợ pé Hiểu bị sỏi thận đó mà ^^

Hách Vân Sanh day day trán, hít sâu mấy hơi, từ tận đáy lòng không ngừng nói với chính mình, đối đãi với bệnh nhân, cần phải có sự kiên nhẫn.

Cố gắng điều chỉnh biểu lộ trên mặt, lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhẹ nhàng lên tiếng thương lượng với Hiểu Hiểu:”Hiểu Hiểu nè, cậu xem trong bụng cậu có gì đó lạ lắm, tuy tôi không phải bác sĩ, không thể kết luận đó là gì, nhưng mà cậu có thể cho tôi kiểm tra một chút được không? Tôi sẽ đem tình hình của cậu báo lại với bác sĩ Hạ, ông ấy sẽ biết là bệnh gì. Đừng sợ, có thể không phải bệnh gì nặng đâu. Lỡ như…. thật sự nghiêm trọng, tôi sẽ cùng cậu đi trị liệu thật tốt. Cho tôi nhìn một chút, nha?”

Hiểu Hiểu rủ mí mắt gật gật đầu, thấp giọng nói:”… Chủ nhân, thực xin lỗi.”

Hiểu Hiểu là vì bản thân vừa nãy bị một người không phải chủ nhân ôm, hơn nữa còn làm hư thân thể thuộc về người nữa!!!!! ( Chắc ta điên lên với pé quá TT^TT)

Chỉ là Hách Vân Sanh không biết, cho rằng Hiểu Hiểu là vì hồi nãy cố tình gây sự, tiếp thu lời xin lỗi của cậu:”Lần sau không như vậy nữa là được.”

Hiểu Hiểu dùng sức gật đầu, phối hợp vơi Hách Vân Sanh giơ eo lên, để cho anh thuận lợi cởi quần cậu ra.

Trên người Hiểu Hiểu là bộ quần áo anh đã ném cho cậu mấy ngày trước. Áo sơ mi hơi vén lên một chút, bắt lấy lưng quần jean kéo xuống. Lúc này nhìn thấy hạ thân trần trụi của cậu, hơi sững sờ một chút, tiếp tục động tác.

Chân Hiểu Hiểu trắng nõn thon dài, so với mấy cô người mẫu nữ tính hay bắt gặp trong tạp chí còn đẹp hơn, đôi chân cậu thẳng tắp, rất đẹp. Hách Vân Sanh cảm thấy yết hầu mình hơi khô rát, kìm không được mà nuốt một ngụm nước bọt để nhuận hầu. Sau đó, mới chậm rãi nâng chân Hiểu Hiểu hướng lên trên.

Hiểu Hiểu thuận theo lực đạo của Hách Vân Sanh mà đem hai chân uốn lượn áp đến trước ngực anh, hai tay ôm lấy đầu gối, đem tất cả tư mật của chính mình toàn bộ hiện ra ngay trước mắt Hách Vân Sanh.