Phá Quán Tử Phá Suất

Quyển 1 - Chương 7: Bảo kiếm thanh hồng




A Đẩu bắt đầu sốt cao, lạnh run cầm cập, lúc suy yếu mở mắt ra, Khương Duy liền đem dược thang đã nấu hảo đút vào miệng hắn, vừa sặc vừa nuốt mà uống hết chén, A Đẩu nói: “Nơi này là…”

“Phòng ngủ của tiên sinh, tiên sinh nói ngươi cơ thể suy nhược, lại chịu lạnh, khí huyết không thông, nên kê một phương thuốc cho ngươi điều dưỡng. Trong mơ ngươi cứ kêu la suốt, cả người đẫm mồ hôi, uống xong sẽ khỏi thôi”

A Đẩu gật gật đầu, đứt quãng nói: “Ta gặp ác mộng, ta thấy đầu của Chu Thiện…”

Khương Duy thở dài, để nguyên y phục lên tháp, từ phía sau ôm lấy A Đẩu, hai người an tĩnh tựa vào nhau, A Đẩu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Lần đổ bệnh này kéo dài hơn một tháng.

Gia Cát Lượng không chỉ tinh thông thuật số quân chính, mà còn thiện cả dược lý, kê một thang thuốc an thần, quả nhiên có thể giải được ác mộng, cơn ác mộng tự tay giết chết Chu Thiện cuối cùng cũng tiêu tan dần, nhưng A Đẩu cứ than ngắn thở dài rằng mình mới giết có một người mà đã sợ hãi như thế, vậy mai này làm sao có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã, thu phục thiên hạ? Một đao chém xuống cũng không đơn giản gì, so với đám võ tướng giết người không chớp mắt, có lẽ mình thật sự là một kẻ bất tài vô dụng.

Mơ mơ hồ hồ, nghe thấy tiếng cười vui lúc trầm lúc bổng, còn rất lâu mới sang năm mới mà, mở lễ hội cái gì?

A Đẩu ngồi dậy, thấy Khương Duy quỳ trên tháp, cúi người bên bệ cửa sổ, hiếu kỳ nhìn ra ngoài, bèn kéo kéo tay áo hắn, hỏi: “Nhìn gì đó?”

Khương Duy tươi cười quay đầu qua, mặt mày hớn hở nói: “Thắng rồi! Cha ngươi đã lấy được Tây Xuyên! Toàn thành đang ăn mừng!”

A Đẩu vội xuống giường mặc y phục chỉnh tề, kéo tay Khương Duy chạy ra ngoài, trong phủ vắng ngắt, không thấy một bóng người, chắc đã đi xem náo nhiệt cả rồi, bên ngoài hoa viên truyền tới tiếng ồn, tụ tập thành một đại dương hoan lạc, không khí của buổi sớm mùa thu bao phủ khắp Kinh Châu. Hai thiếu niên yên lặng xuyên qua hành lang uốn khúc, nghe thấy trong đình viện vắng vẻ loáng thoáng có tiếng nam tử, A Đẩu vội núp sau cột, ra hiệu Khương Duy tạm thời đừng lên tiếng.

“Huyền Đức đại ca đã ra lệnh Vân Trường ở lại thủ Kinh Châu, quân sư còn lo lắng chuyện gì? Chẳng lẽ Vân Trường thủ không được?! Hiện nay đại ca ta làm chủ, hay quân sư làm chủ?!”

Giọng nói như chuông đồng, lúc truyền vào tai A Đẩu và Khương Duy, hai người đều không tự chủ được mà thầm rùng mình, khi nhìn lại thì thấy trong đình có vài vị võ tướng đứng trước mặt Gia Cát Lượng; toàn thân bạch bào là Triệu Vân, còn mặt mày đỏ au đích thị là Quan Vũ chẳng sai, phía sau Quan Vũ còn có một tướng lĩnh trẻ tuổi đang đứng, dương cương anh khí hiên ngang, người mặc giáp bạc, nhưng không biết là ai.

Theo sách sử ghi lại, Quan Vũ thân cao chín xích, quả nhiên khi đứng trong đình viện thực sự cao hơn Triệu Vân Gia Cát Lượng nửa cái đầu, Quan Vân Trường nheo đôi mắt phượng, lời nói khí thế mười phần, không nộ tự uy.

A Đẩu vừa chứng kiến, chỉ cảm thấy võ nhân này khí thế cường hãn vô cùng, trực tiếp áp đảo cả Gia Cát Lượng và những người tham dự trong đó.

Nhưng Gia Cát Lượng chẳng chút sợ hãi, thản nhiên nói: “Quan tướng quân lo nghĩ quá rồi, tình hình trước mắt Tây Xuyên chưa ổn, võ tướng Kinh Sở ta mà đồng loạt nhập Xuyên, chắc chắn sẽ khiến cho sĩ tộc Xuyên Trung người người bất an, Khổng Minh lưu tướng ở lại thủ Kinh là muốn phân ưu cùng chủ công, tuyệt không hề có ý nghĩ khinh thường Quan tướng quân”

A Đẩu vừa nghe xong liền hiểu, Lưu Bị chiếm lĩnh thành đô, đoạt địa bàn của Lưu Chương, lúc này phái Quan Vũ và võ tướng trẻ tuổi kia về Kinh Châu thay quân, để Gia Cát Lượng, Triệu Vân mang theo bộ hạ cũ Kinh Châu tới hội họp cùng đại quân. Nhượng Quan Vũ toàn quyền phụ trách, nhưng Gia Cát Lượng không yên lòng, muốn xếp đặt thêm nhân thủ cho ông, để tránh sơ ý mất Kinh Châu.

Quan Vũ trước giờ tự phụ, vừa nghe Khổng Minh nói vậy liền toàn lực bác bỏ, Gia Cát Lượng biết tính nết ông ta, nên khéo léo tìm một lý do khác: trước mắt Lưu Bị căn cơ bất ổn, võ tướng dưới trướng tiến đóng thành đô, ắt sẽ chia mỏng quyền lợi của sĩ tộc Xuyên Trung. Theo đó quanh co chặn đứng lời Quan Vũ, có thể thấy đã phát huy nghệ thuật ngôn ngữ đến hết sức nhuần nhuyễn.

Thực tế thì không bao lâu sau Quan Vũ bị Lục Tốn tính kế, chủ quan mất Kinh Châu, hơn nữa còn bị bắt giết. Dẫn đến Lưu Bị không nghe khuyên bảo, dốc toàn quân báo thù cho Quan Vũ, trận chiến Di Lăng vừa bại, quân Thục lui vào Cứ Xuyên, từ đó về sau an phận một phương, hình thành thế chân vạc, không còn nguyện vọng thống nhất thiên hạ nữa.

Muốn thay đổi lịch sử, thay đổi vận mệnh của chính mình, thì Kinh Châu không thể thất bại được, đặt trường hợp xấu nhất, Kinh Châu rơi về tay Tôn Quyền, thì cũng không thể để Quan Vũ chết! Lưu Thiện chỉ cảm thấy tim đập kịch liệt, nếu bây giờ mặc kệ, đợi Gia Cát Lượng chọn người trấn thủ xong, tất cả sẽ vô pháp vãn hồi.

A Đẩu lại thấy Triệu Vân xanh mặt, võ tướng bị lưu lại Kinh Châu tám phần chính là y, cho dù tính tình Triệu Vân dễ chịu, nhưng nghe hai người này coi mình như bóng da mà đùn tới đẩy lui, trong lòng chắc cũng chẳng dễ chịu gì.

“Quân sư kiêng dè tên mặt lừa Giang Đông kia chứ gì?” Quan Vũ cười lạnh nói.

Gia Cát Lượng thản nhiên cười, không đáp lại.

A Đẩu đầu tiên là ngẩn ra, nửa ngày sau mới nhớ tới Giang Đông Gia Cát Cẩn là tộc huynh của Gia Cát Lượng, bởi vì mặt dài như mặt lừa nên từng bị Tôn Quyền trêu chọc, Quan Vũ nói đến Gia Cát Cẩn là muốn ám chỉ quan hệ giữa Gia Cát Lượng và thế lực Đông Ngô, ngầm chụp mũ Khổng Minh. Sau khi nghĩ thông bèn nhịn không được phì cười một tiếng.

“Người nào?” Quan Vũ phẫn nộ quát, chấn đến cành nhánh trong đình rung ào ào.

Gia Cát Lượng thản nhiên nói: “Không hảo hảo dưỡng bệnh, chạy loạn ra đây làm gì?”

Tỏ vẻ đã sớm phát hiện Lưu Thiện và Khương Duy núp sau cây cột.

A Đẩu thè thè lưỡi, từ sau cột đi ra, lúc giương mắt nhìn Triệu Vân, hai người đối nhãn, Triệu Vân lại quay đầu đi, không nhìn hắn nữa, cái liếc mắt kia cực kỳ phức tạp.

A Đẩu thu liễm tâm thần, cười nói: “Nhớ nhị thúc quá, tới nhìn trộm một cái rồi đi”

Vẻ mặt Quan Vũ hoà hoãn, cười nói: “Là ngươi à, không bị nhị thúc dọa sợ chứ, qua đây” Rồi vẫy tay với A Đẩu.

Mới rồi thần sắc còn dữ tợn, giờ lại như phụ thân hòa ái, biểu hiện của Quan Vũ quả thực nằm ngoài dự liệu của A Đẩu, xem ra ông râu quai nón này cũng cưng mình cực, A Đẩu chộp được thời cơ, khom người ra mắt Quan Vũ.

Nào ngờ bị Quan Vũ thân cao mã đại ôm ghì vào lòng, ha hả cười vang, nói: “Bàng quân sư khen ngươi mãi không thôi, A Đẩu, ngươi trưởng thành rồi, lần này may mà có ngươi, trận chiến Lạc Thành phải ghi công đầu cho ngươi mới được!”

Lời vừa thốt, mấy người trong đình đều kinh hãi, nào giờ chỉ thấy Quan Vân Trường tranh công, ai mà ngờ được ông ta có thể nói ra những lời này? Thần sắc Triệu Vân đột biến, tuy không biết Lưu Thiện đã làm cái gì sau lưng mình, nhưng thấy Quan Vũ yêu quý như vậy, khen ngợi cũng có chút thái quá; Quan Vũ nổi danh kiêu ngạo, cứ tiếp tục thế này, nói không chừng ngay cả Lưu Thiện cũng được khen đến lâng lâng, rồi đâm ra tự đại, bèn lạnh lùng khụ một tiếng.

May mà A Đẩu nghe khen cũng không hề đắc ý, chỉ thở phào, khiêm tốn nói: “Là mẫu thân đã chết của A Đẩu báo mộng, nên ta mới làm cho Bàng quân sư một tấm nội giáp”

Quan Vũ đang mỉm cười thì nghe được lời này, nghi hoặc hỏi: “Tẩu tử báo mộng, A Đẩu, ngươi hãy kể lại tường tận cho nhị thúc nghe”

Cam phu nhân sinh tiền mỹ mạo, thiện giải nhân ý, giữ mình trong sạch; thường xưng huynh gọi muội cùng hai người Quan Vũ, Trương Phi, đối đãi cực tốt với thuộc hạ Lưu Bị, sau khi nhiễm bệnh qua đời, bộ hạ cũ của Lưu Bị vẫn thường tiếc thương Cam phu nhân thục đức, hoài niệm không thôi.

Gia Cát Lượng hiểu ý bật cười, biết Quan Vũ đã trúng kế của tiểu quỷ này rồi, chỉ nghe A Đẩu thêm dầu thêm mỡ mà kể lại chuyện Cam phu nhân báo mộng, Quan Vũ thổn thức nói: “Nhân quỷ hai đường, không ngờ chuyện hồn phách nhập mộng lại có thật” Nói chưa dứt mà nước mắt đã lưng tròng.

A Đẩu không khỏi xúc động, thanh danh võ thánh nhân Quan Vũ đâu phải giả, nhưng không ngờ người này lại hữu tình hữu nghĩa đến thế, nhất thời quên mất chuyện gài bẫy sau đó, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Quan Vũ.

Gia Cát Lượng ho một tiếng.

A Đẩu hồi thần, nói: “Còn nữa, khoảng thời gian bị phong hàn nằm trên giường, ta lại mơ thấy mẹ”

Không đợi Quan Vân Trường hỏi tiếp, A Đẩu đã đầu đuôi ngọn ngành nói: “Mẫu thân nói, lần này phụ thân nhập Xuyên, có thể sẽ đại thắng, nếu vậy chắc không về Kinh Châu nữa, nàng sinh ở Bái Thành, sau gián tiếp chôn ở Nam Quận, chưa kịp thấy cha thành tựu đại nghiệp đã phải rời đi. Muốn dời linh xu về thành đô, chỉ e phải mất thêm một khoảng thời gian, cố niệm ân tình cứu mạng năm đó của sư phụ…”

A Đẩu nắm bàn tay Quan Vũ, nhìn chằm chằm thanh long bào của Quan Vũ, chậm rãi nói: “Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn lại mình nàng lẻ loi ở Nam Quận, muốn thỉnh sư phụ vì nàng thủ mộ vài tháng, bồi đến đầu xuân sang năm rồi hẳn đi cũng không muộn”

Trong đình lặng như tờ, A Đẩu nói xong câu đó, không dám nhìn Triệu Vân, chỉ dán gò má vào ngực Quan Vũ, thản nhiên nói: “Nhị thúc phải trấn giữ Kinh Châu, đương nhiên không rảnh ngày ngày phụng bồi…” Trong lúc nói dụi dụi mắt, “A Đẩu không biết, nghe nhị thúc lo liệu thôi”

Hồi lâu sau, giọng nói như đinh đóng cột của Triệu Vân phá tan sự trầm mặc:

“Nếu đã vậy, Vân tướng sẽ trấn thủ Nam Quận” Rồi xoay người rời đi, hoàn toàn không chừa đường thương lượng nữa.

Cuối thu, giữa đồng trống tràn ngập cỏ héo như sắt gỉ, dập dờn trong cơn gió lùa, đoàn xe nhìn không thấy đầu cùng rời thành.

Trong xe ngựa, A Đẩu nửa nằm trên ghế dài, dựa lưng vào Khương Duy, một chân nghiêng nghiêng gác trên bệ cửa sổ, thân thể lắc lư theo từng đợt xóc nảy, nhìn sắc thu điêu tàn khắp trời đến xuất thần, lát sau nói: “Ngươi nghĩ ta tính kế sư phụ như vậy có quá tổn thương y hay không?”

Khương Duy vươn ra một tay, nghiêng người ôm A Đẩu, nói: “Ngươi có dự định của mình, không phải tiên sinh cũng muốn y ở lại thủ sao?”

A Đẩu nhịn không được nói: “Ta thật có lỗi với sư phụ”

Cho đến lúc này, hắn vẫn không rõ chuyện mình làm là đúng hay sai, vạn nhất hôm đó Đông Ngô tới tấn công, ngay cả Triệu Vân cũng tử trận, thì mình phải làm sao đây? Nghĩ tới đây, không khỏi rùng mình một cái.

Khương Duy mỉm cười nói: “Đừng nghĩ nữa, sư phụ sẽ không giận đâu”

Tiếng vó ngựa “Lộc cộc” dần dần tiếp cận, A Đẩu ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: “Sao lại có xe ngựa vào thành?”

Khương Duy cúi xuống cạnh A Đẩu, hai người chỉ thấy trên quan đạo có mấy chiếc xe ngựa lướt qua đoàn người mình, đang vào thành.

“Xe Lạc Dương?” Khương Duy cau mày nói: “Có người nào từ Lạc Dương tới ấy? Ngươi xem”

A Đẩu nhìn theo hướng Khương Duy chỉ, vừa thấy bên dưới tấm rèm của xe ngựa đối diện vươn ra một cánh tay ngọc thon gầy thì cùng hít vào một hơi.

Ngón tay thon thả tùy ý gác lên bệ cửa sổ, mu bàn tay trắng ngà, trên cổ tay đeo một chiếc vòng trong suốt, làn da mịn màng vô cùng, cho dù thoáng nhìn từ xa cũng khiến tim người ta đập loạn xạ, chỉ tay thôi mà đã thế rồi, chẳng biết nữ nhân kia xinh đẹp đến nhường nào?

Khương Duy và A Đẩu hai mặt nhìn nhau, đều mờ mịt, kia là sứ giả Tào Tháo phái tới sao? Nữ nhân? Có quan hệ gì với Quan Vũ?

Khương Duy nuốt nước miếng, nói: “Là một đại mỹ nhân”

A Đẩu trêu ghẹo: “Bộ dáng tiểu tử ngươi cũng y như nữ nhân, vậy mà cũng thích mỹ nhân nữa hả?” Nhất thời cao hứng, dùng sức gãi dưới sườn Khương Duy, hai người nháo thành một đoàn, Khương Duy cầu xin một hồi, nhưng A Đẩu vẫn không buông tay, Khương Duy chợt vùng ra, lật ngược thế cờ vặn A Đẩu lại.

A Đẩu cả ngày không phải trốn học thì cũng là ngồi thất thần, làm sao so được với Khương Duy chuyên cần tập võ? Chưa được vài cái đã bị Khương Duy chế trụ, Khương Duy cười nói: “Tiểu gia là nam nhân, ngươi mới là nữ nhân…” Nói xong đè chặt A Đẩu, lúc nhìn nhau, gương mặt hai người đều đỏ ửng, A Đẩu chợt ngoắc ngoắc ngón tay, nói: “Tới, sát vào chút nữa”

Khương Duy ngượng ngùng nhìn một hồi, rồi nhắm mắt, A Đẩu chống khuỷu tay nâng người lên chút đỉnh, đôi môi mỏng của cả hai chạm nhẹ, hôn nhau.

Nam phong thời Hán khi thịnh khi suy, hết sức phổ biến, thậm chí Nguyễn Tịch – một trong thất hiền Trúc Lâm thời Tam Quốc, đã đề thơ ngâm tụng chuyện Long Dương An lăng*, có thể thấy xã hội đương thời không cấm nam phong, công tử thị vệ, thái tử thư đồng, truyền bá đủ những chuyện kiều diễm; giữa thiếu niên làm chuyện cá nước thân mật, vui vẻ nhất thời, về sau ai nấy đều trưởng thành, cưới vợ sinh con bình thường, tương truyền Tào Thực và Dương Tu cũng có tình nghĩa đoạn tụ. [*An lăng là tên lăng mộ của Hán Huệ đế Lưu Doanh, còn Long Dương thì chắc mọi người đều biết là ai rồi]

A Đẩu và Khương Duy đều là nam nhân nhơ nhỡ, cả ngày bầu bạn cùng nhau, đang dạt dào xuân ý không chỗ phát tiết, hôn một hồi, thở phù phù, thượng y đã kéo xộc xệch, A Đẩu “Ưm” một tiếng, toàn thân khoan khoái vô cùng, tiện tay sờ loạn, lúc muốn sờ tới hạ thân Khương Duy thì lại nghe ngoài xe ngựa có vật gì đó gõ lên thành xe.

Khương Duy vội từ trên người A Đẩu nhỏm dậy, ló đầu ra ngoài cửa sổ, nói: “Mã Siêu tướng quân?”

A Đẩu thầm mắng một câu, chỉnh cổ áo, tiến lên phía trước, một tay ôm eo Khương Duy, tay kia nhận lấy trường kiếm được đưa tới. Giương mắt nhìn người cưỡi ngựa, chính là vị võ tướng trẻ tuổi mà mình gặp tại hoa viên phòng quân cơ vào mấy ngày trước, thì ra hắn là Mã Siêu.

Khương Duy kinh hô một tiếng, nói: “Đây là bội kiếm của sư phụ!”

Bàn tay A Đẩu mơn trớn bao kiếm, phía trên khắc hai chữ “Thanh Hồng”, nhớ ra bảo kiếm Thanh Hồng chính là thần binh của Triệu Tử Long, ngày đó Triệu Vân sau khi lãnh trọng trách lưu thủ liền rời đi, mình muốn bái biệt, nhưng tìm khắp nơi không gặp, dường như y cố ý tránh mặt mình. Vào Xuyên rồi không biết tới khi nào mới được tái kiến, trong lòng phiền muộn, nhưng không biết làm gì hơn.

Mã Siêu lớn tiếng nói: “Hổ Uy tướng quân có lời, nhờ Siêu chuyển cáo cho tiểu chủ công!”

“Binh đao là vật chẳng lành, mong tiểu chủ công chớ nên thiện động binh đao”

“Phải nhớ, đừng phát động giết chóc bừa bãi, càng phải nhớ kỹ, chớ sợ giết chóc. Tử Long không cách nào ngày đêm bảo hộ bên cạnh tiểu chủ công, đành lấy kiếm Thanh Hồng thay thế; Thanh Hồng rời vỏ, uống bao nhiêu máu người, đều là do Cảnh Long giết, không liên quan tới tiểu chủ công!”

“Hết thảy huyết tai nghiệp báo, Tử Long đều thay chủ cam chịu, chúc tiểu chủ công thượng lộ bình an!”

Mã Siêu nói xong, đưa mắt nhìn Khương Duy và Lưu Thiện, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc khinh bỉ, đoạn giục ngựa rời đi, chỉ còn A Đẩu siết chặt bảo kiếm Thanh Hồng trong tay, thật lâu sau cũng không nói nên lời.

“Buông rèm xuống đi, có hơi lạnh” A Đẩu thở dài, ôm kiếm xoay người nói với Khương Duy.

Nhưng Khương Duy lại cười nói: “Chờ đã! Ngươi xem xem đó là ai?!”

A Đẩu chợt cảm thấy phiền chán: “Kệ đời hắn đi”

Khương Duy xoay người kéo tay A Đẩu, sống chết lôi hắn qua, A Đẩu hết cách đành phải tới gần bệ cửa sổ lần nữa, lập tức sững sờ.

Trên đồng hoang cỏ khô trải dài típ tắp đến cuối trời, hòa làm một sắc cùng ánh mặt trời vàng xám kia, trên sườn cỏ có một thân ảnh vĩ ngạn đang đứng, bộ võ sĩ bạch bào vạt dài tung bay trong gió giật.

Thân hình Triệu Vân như cây bạch dương quật cường giữa gió thu, cô độc mà đứng.

Thần bảo hộ duy nhất cả đời này của A Đẩu đang lặng lẽ đứng trên sườn núi, dõi mắt nhìn mình rời khỏi cái ôm ấp của y để tiến lên nghênh đón thách thức vô cùng vô tận trong tương lai.

“Rất nhanh thôi ta sẽ trở lại tìm ngươi, sư phụ, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện” A Đẩu thì thầm.

Khóe mắt A Đẩu ươn ướt, lòng đau xót khó nhịn, hắn hít vào một hơi, kéo giọng, dồn sức hét lớn: “Sư phụ_____! Ta yêu ngươi_____!”

Câu thổ lộ chẳng ra gì này khiến Khương Duy ôm bụng cười ngặt nghẽo, một lát sau, Khương Duy cũng bắt chước A Đẩu, hô to: “Sư phụ_____! Ta yêu ngươi_____!”

Triệu Vân phì cười, vươn hai ngón tay ra chạm vào mi tâm, rồi phất ra ngoài.

Kế đến xoay người nhảy vút lên, bạch ảnh tựa diều hâu phía chân trời, mất hút trong chiều thu.