Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

Chương 9




Ngày hôm đó cuối cùng Diệp Cô Dung vẫn phải xuống bếp, vì không đành lòng thấy nhà bếp vừa được mình lau dọn sạch sẽ bị phá hư, về phương diện khác cũng thực sự không muốn để anh đói bụng. Vừa ăn Nhan cảnh Thần vừa khen tay nghề nấu nướng của cô không ngớt, ăn xong còn tự chủ động đi rửa bát, bị Diệp Cô Dung không nhịn được đẩy ra ngoài.

Chờ đến khi cô thu dọn lại nhà bếp xong rồi quay lại phòng khách, thấy Nhan Cảnh Thần đang chau đôi mày rậm trước màn hình vi tính, cô đi tới kiểm tra: 'Tôi thật hiếu kỳ sao anh lại luôn bận rộn như vậy?"

Nhan Cảnh Thần đau khổ thở dài: 'Em xem đi."

Diệp Cô Dung vội xem qua một chút, cũng chỉ là bảng biểu báo cáo cùng với vài phần dự toán tài chính, ngoài ra còn có thêm hai thư dự thảo bổ nhiệm nhân sự. Cô xem xong bĩu môi nói: 'Có gì khó đâu, thì ra là anh bận mấy thứ này."

Nhan Cảnh Thần ngã người vào sô pha dùng tay day huyệt thái dương, rên rỉ: "Trời ạ, chẳng lẽ em không biết trên đời này khó nhất là quản lý người và của hay sao."

Điều này thì Diệp Cô Dung cũng hiểu, cô nói: "Công việc làm không xong thì thôi, anh nên chú trọng sức khỏe."

Lần thứ hai anh thở dài: "Không còn cách nào khác, trên mình còn có đại boss, họ bỏ tiền ra đầu tư là muốn xem kết quả, ở đây có hai mảng dự toán lớn cần phải gửi đi phê duyệt, chờ tất cả đi vào quỹ đạo thì phải mất hơn nửa năm nữa, Trời ơi!"

Diệp Cô Dung đồng tình nhìn anh: "Cậu bé tội nghiệp."

Nhan Cảnh Thần mở to đôi mắt đen thẳm nhìn cô: "Em thấy anh bận như thế còn không quên cùng em ăn cơm để bồi dưỡng tình cảm..."

Diệp Cô Dung vội ngắt lời anh: "Anh tiếp tục bận rộn đi, tôi còn vài bộ quần áo phải giặt."

Cô đi vào buồng vệ sinh lấy quần áo vừa thay ném vào máy giặt, chỉ để lại hai chiếc nội y để giặt tay, giặt được nửa chừng ngẩng lên nhìn mình qua gương, thần sắc có chút mơ màng.

Nhan Cảnh Thần có gì mà hay chứ, cô hoàn toàn bị làm cho hồ đồ rồi. Những lời anh nói không muốn kết hôn vẫn còn văng vẳng bên tai, giờ bỗng nhiên lại nói muốn theo đuổi cô, thực sự là gặp quỷ mà, cô tự nhận mình chẳng có mị lực gì lớn, huống chi lần trước cô đã nói thẳng ra rồi, bản thân cô không cần bạn giường...Nhưng lẽ nào, anh thật lòng?

Diệp Cô Dung bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình.

Anh rõ ràng là không phù hợp với yêu cầu bạn trai của cô, phụ nữ nào mà có thể chịu được ...loại người như vậy? Dù sao cô cũng không thể tiếp nhận được, lãng tử hồi đầu chỉ có trong điện ảnh đều là gạt các nữ sinh mà thôi, có thể trong tiềm thức các thiếu nữ đều khát khao chinh phục được một lãng tử để chứng minh sức cuốn hút của bản thân mình, nhưng cô đã qua cái thời muốn làm một nơi chốn của lãng tử. Lý trí nói cho cô biết, loại đàn ông này không thể đụng vào, họ quá hiểu làm sao để kích thích dục vọng bị giam cầm và lòng hiếu kỳ của phụ nữ, sau đó lại rũ bỏ không thương tiếc. Huống chi cô tin rằng chó không đổi thức ăn, chính Nhan Cảnh Thần nói giang sơn dễ đổi, đơn giản gần đây lại nghe bàn tán từ La Tố Tố, hiển nhiên anh sẽ không vì một thân cây mà từ bỏ cả khu rừng...

Nói tóm lại, Nhan Cảnh Thần chỉ có thể là bạn, tuyệt đối không thể là người yêu.

Cô quyết định xong, cúi xuống tiếp tục giặt quần áo, tính toán dù sao địch bất động ta bất động, nếu anh ta mà vẫn cứ cợt nhả như vậy, cô thì sẽ phối hợp với anh cho vui, thế nhưng, nhỡ, nếu như anh động lòng thật thì sao? Chỉ sợ với đạo hạnh của mình thì...

Diệp Cô Dung thầm than một tiếng, có chút phiền muộn cầm quần áo ném vào trong chậu nước để giặt.

Trong phòng khách, Nhan Cảnh Thần lại nhận điện thoại, nói bằng tiếng Anh, giọng nói sang sảng cho dù tiếng nước đang chảy mà vẫn nghe được rất rõ ràng.

"Cô lại tăng ca ư? Thật cực khổ cho cô."

"..."

"Về báo cáo đó, ừ, tôi nhận được rồi, vẫn chưa xem, hiệu suất làm việc của cô rất cao."

"..."

"Không cần khiêm tốn, cô làm rất khá."

Diệp Cô Dung nghe ngữ khí của anh tràn ngập sự nhiệt tình, hết lòng khen ngợi thì đoán rằng đối phương chắc là phụ nữ, 80% là nữ trợ lý kia, cô liền mỉm cười lấy quần áo trong máy giặt ra, bỏ vào trong giỏ, rồi đem tới sân thượng phơi, khi quay lại, Nhan Cảnh Thần vẫn đang nói chuyện điện thoại: "Cứ như vậy đi, tôi xem xong sẽ nhanh chóng gửi lại cho cô, vất vả cô rồi."

Nói xong anh cúp điện thoại, nhìn sang cô nhoẻn cười, dò hỏi: 'Buổi chiều có sắp xếp gì chưa?"

Diệp Cô Dung mặt tỉnh bơ trả lời anh: "Tôi đang lo lắng xem sắp xếp anh như nào đây."

Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên cười rộng hơn, hai tròng mắt đen kịt sáng rỡ, hé ra hàm răng trắng muốt: "Đây chính là nhiệm vụ vô cùng khó khăn gian khổ nhất."

Diệp Cô Dung tức giận quay về phòng ngủ, bỗng nhiên dừng ở trước cửa xoay người lại nói: 'Nếu như có lần sau, tôi muốn thu phí của anh, cộng thêm phí phục vụ."

Nhan Cảnh Thần cười ha ha: "Anh sẽ chuẩn bị tiền mặt thật tốt."

Diệp Cô Dung ý thức sự biểu đạt của mình bị sai, lập tức sửa lại cho đúng: "Ý tôi nói, tuyệt đối không có lần sau.'

Nhan Cảnh Thần giả vờ khổ não: "Anh không biết anh lại không được hoan nghênh như thế."

"Nếu như anh thật sự đừng quá đề cao mình." Diệp Cô Dung đang định vào phòng, đột nhiên lại quay lại, thay một vẻ mặt tươi cười hỏi: "Được rồi, nghe nói gần đây anh có nữ trợ lý mới."

Nhan Cảnh Thần trong mắt khẽ biến đổi, yên lặng một chút hỏi: "Gần đây em và Nhiếp Dịch Phàm vẫn còn liên lạc với nhau phải không?"

Diệp Cô Dung ngẩn ra: "Sao lại nhắc đến anh ta?"

Anh cười nửa miệng nói: "Bọn anh gặp nhau ở sân bay, chắc chắn là anh ta đã nói với em rồi, ha hả, không ngờ em vẫn còn vương vấn tơ lòng không dứt được với anh ta..."

Diệp Cô Dung không đợi anh nói hết đã bật cười lên, đâm lao phải lao theo: "Đúng vậy, tôi dự định quay lại với anh ấy đấy, anh đừng tới mà phá hư chúng tôi."

"Thật sự?" Sắc mặt Nhan Cảnh Thần thực sự biến đổi.

"Ừ hứ." Diệp Cô Dung từ chối trả lời, chỉ mỉm cười.

"Anh nhớ em từng nói em thích người trong sạch..."

"Tôi cũng nhớ anh từng nói, cần phải học cách tha thứ."

"Khi đó anh vẫn chưa quyết định theo đuổi em." Bộ dạng anh uất ức.

Những lời này làm cho Diệp Cô Dung suýt ngã, cô ngừng một lúc mới nói: 'Thật khiến người ta giật mình, là cái gì thúc đẩy anh theo đuổi tôi?"

Anh cười hì hì nói: 'Bởi vì em nấu ăn ngon."

Diệp Cô Dung hỏi tiếp: "Còn có nguyên nhân gì khác nữa không?"

"Vóc người em cao, rất xứng với anh."

"Chỉ vậy thôi?"

"Cái chính nữa là em không có bạn trai, anh không có bạn gái."

"Trên đường có rất nhiều phụ nữ độc thân đấy."

"Cứ để họ đau lòng đi, anh đã chọn em rồi.'

Diệp Cô Dung triệt để thua cuộc, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cố nén, trên khuôn mặt tú lệ hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì, im lặng một chút rồi đóng sập cửa lại, không hề phản ứng lại với anh nữa. Nhan Cảnh Thần không hề nhìn thấy được nụ cười của cô, giống như hồ sen đầu hạ nở bung tinh khiết, và thậm chí cả trang phục mà xanh nhạt cũng uyển chuyển theo người.

Cô mệt mỏi ngã xuống giường, nhớ lại lần đầu gặp anh hoàn toàn không giống như bây giờ, khi đó anh rất chững chạc chín chắn, cử chỉ luôn luôn phong độ, thỉnh thoảng tỏ ra rất lạnh lùng cao ngạo, nhưng phần lớn thời gian đều tỏ ra là một người có phẩm chất đạo đức tốt. Cô kết hợp các vấn đề tình cảm mà phân tích, sao đột nhiên anh lại thay đổi đột ngột như vậy chứ? Lúc nào cũng cợt nhả, quả thực làm người khác không thể thích ứng, lẽ nào đây mới chính là mặt thật của anh, lẽ nào anh là người có hai mặt?

Thật sự là choáng!

Cô cầm lấy điều khiển từ xa tiện tay chuyển liền mấy kênh truyền hình, tất cả đều là phim truyền hình cuối tuần phát sóng liên tục, cô xem một lúc, được nửa tiếng đồng hồ thì không thể chịu đựng được vì nhiệt độ trong phòng quá thấp, cô tắt điều hòa một lúc thì lại thấy nóng, thể chất của cô thuộc về đại đa số, rất khó hầu hạ. Cô ra nhà bếp lấy trong tủ lạnh quả dưa hấu, ép ra một cốc nước ép rồi mang vào phòng ngủ uống, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Nhan Cảnh Thần – trông mong được nhìn thái độ của cô.

***

Mùa hè nóng chỉ muốn ngủ, Diệp Cô Dung ngủ thẳng đến ba giờ chiều, lúc đi ra phòng khách thấy Nhan Cảnh Thần vẫn còn đang hăng hái tập trung chăm chú làm việc, trong lòng cô vô cùng bội phục, thật không hổ là tinh anh. Đang định khen ngợi anh hai câu, ai ngờ anh vừa nhìn thấy cô thì lộ vẻ mệt mỏi, dang hai tay ngã vào ghế sô pha, than thở kêu khổ: 'Ôi mệt quá..."

Diệp Cô Dung bật cười: "Vậy nghỉ ngơi uống trà đi."

Cô nói rồi cầm bình nước vào nhà bếp, Nhan cảnh Thần đứng lên hoạt động gân cốt một chút, vừa thở dài: "Lúc nào anh mới được như em, ung dung nhàn nhã ngủ một giấc trưa."

Diệp Cô Dung cắm bình nước vào ổ điện, nói: "Không ai lấy dao ép anh.."

Anh liền đề nghị: "Hay là tối nay em đưa anh đi ra ngoài chơi nhé được không"

Diệp Cô Dung kinh ngạc cười: "Tôi đưa anh đi chơi? Anh đùa à, cái này anh còn sành hơn tôi..."

Nhan Cảnh Thần trừng mắt với cô định phản bác lại, nhưng nghĩ lại rồi nói: "Cho dù là như vậy, thì cũng phải tìm được chỗ nào đông vui một chút, bằng không anh hùng không đất dụng võ."

Diệp Cô Dung gần đây ngủ quá nhiều rồi, vừa rồi lại ngủ cả buổi chiều, tinh thần trạng thái cũng rất thoải mái, liền đồng ý: "Vậy thì đi, tối nay đưa anh tới quán bar ở đường Hành sơn, đến lúc đó anh có thủ đoạn bản lĩnh gì cứ lấy ra hết, để tôi còn được mở rộng tầm mắt với."

Nhan Cảnh Thần cười nói: 'Cũng được, để em thấy anh được hoan nghênh nhiều đến mức nào."

Diệp Cô Dung trợn mắt, đối với vẻ tự đại của anh thì hết biết nói.

Hai người ngồi uống trà, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô bắt tay nào chuẩn bị nấu cơm, Nhan Cảnh Thần đang làm việc liền ngẩng đầu lên nói: "Dù sao cũng đi ra ngoài, ngại gì mà không ra nhà hàng ăn chứ"

Diệp Cô Dung nghiêng đầu nghĩ nghĩ: 'Để tôi đi thay quần áo."

"Mặc thế đẹp lắm rồi."

"Như vậy sẽ khiến anh có áp lực." Diệp Cô Dung không quay đầu lại mà đi vào phòng.

Nhan Cảnh Thần cười cười, trả lời mấy thư điện tử, rồi mới tắt latop, đứng lên đi vào buồng vệ sinh, tiện thể rửa mặt mặt mũi một chút, lúc đi ra thì Diệp Cô Dung đã xong xuôi đâu vào đấy, cô mặc một chiếc váy màu đỏ, cổ áo chữ V, cổ đeo dây chuyền, tay đeo đồng hồ trắng, đi đôi giày cao gót màu xám bạc, lộ ra đôi chân thon dài mỹ lệ, trên mặt đánh một lớp phấn mỏng, thoa một ít son môi, nhìn rất đẹp.

Nhan Cảnh Thần nhìn cô chăm chú chừng ba phút, trong lòng Diệp Cô Dung tràn đầy mong muốn được anh khen ngợi hai ba câu, ai ngờ anh nói: "Em không có ngực, sao lại còn mặc chiếc váy trễ ngực thế này?"

Diệp Cô Dung trợn mắt nói to: 'Bây giờ anh thay đổi ý kiến vẫn còn kịp đấy."

Nhan Cảnh Thần lập tức chuyển thái độ, cười làm lành nói: "A, chiếc váy này vô cùng hợp với em, nhìn vô cùng sang trọng, đôi chân rất đẹp..."

Diệp Cô Dung không chút nào cảm kích cắt ngang: "Có đi hay không?"

Nhan Cảnh Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi trước mở cửa, Diệp Cô Dung quay người đi ngược lại vào phòng ngủ, anh vội kêu to: "Được rồi, anh xin lỗi! Anh sai rồi!"

Nói còn chưa xong đã thấy Diệp Cô Dung cầm một chiếc túi tinh xảo một lần nữa đi ra, vẫn tức giận trừng mắt với anh. Hai người ra cửa đi vào thang máy, cô vẫn còn lấy gương kiểm tra mình một chút, nhưng đối với câu nói của anh vẫn canh cánh trong lòng.

Vóc người cô cao gầy, nếu quay trở về thời sinh viên ngây thơ hồn nhiên, thì vóc người như vậy rất được nhiều người yêu thích theo đuổi, nhưng bởi vì tuổi đã nhiều dần lên, đối với thói hư tật xấu của đàn ông cô cũng hiểu một hai, trong tâm lý cũng có chút tiếc nuối. Người thẳng thắn giống như Nhan Cảnh Thần thì là lần đầu tiên cô gặp, ngay cả Nhiếp Dịch Phàm cũng chưa bao giờ thẳng thắn như thế, cảm giác của cô thật sự là xấu hổ nhiều hơn tức giận. Thực ra, cô như được quấn trong chiếc váy đỏ khá rộng, lúc di chuyển bầu ngực như ẩn như hiện, vô cùng phong tình, Nhan Cảnh Thần xuất phát từ tâm lý độc chiếm mỹ nữ, đương nhiên không muốn cô mặc như vậy.

Diệp Cô Dung vì xấu hổ nên gần như không còn tâm tình mà đấu võ mồm với anh, trong lúc hai người ăn cũng không tranh cãi anh một câu tôi một câu. Nhan Cảnh Thần thấy cô buồn bã gần như không nói gì, anh liền nhớ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp cô.

Đó là buổi trưa mưa phùn kéo dài, anh đi qua nhà hàng, liếc nhìn thấy một cô gái ngồi bên song cửa kính, ngồi lọt trong chiếc ghế mây hút thuốc lá, khoảng cách là một con đường nên anh không nhìn rõ mặt cô ấy, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó đã vô cùng động lòng người, như là một hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh đen trắng thời xưa. May mắn đó lại là một ngày nhàn nhã, anh liền đẩy cửa nhà hàng đi vào, gọi tách cà phê, rồi mượn cớ đi vệ sinh để tìm cơ hội nhìn mặt cô, đó không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, nhưng vẻ buồn bã này ngược lại rất thân thiết với tình cảm mơ hồ nằm rất sâu trong ký ức của anh. Anh là người không do dự khi đến bắt quen với phụ nữ, nhưng trong nháy mắt lại trở nên do dự.

Biểu hiện của Nhan Cảnh Thần ngẩn ngơ trong hồi ức, Diệp Cô Dung nhìn còn tưởng anh thực sự tức giận, liền đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh, cười nói: "Ai đắc tội với anh à?'

Anh đưa mắt nhìn cô chăm chú, im lặng chốc lát rồi mỉm cười nói: "Không có." Trong lòng anh nảy lên một sự ngạc nhiên, cô rất nhạy bén và sắc xảo, mồm miệng linh hoạt, so với hình bóng trong trí nhớ của anh thật sự khác nhau quá xa.

Diệp Cô Dung không hiểu tâm tư của anh, xem đồng hồ rồi nói:"Tám giờ bốn mươi phút rồi, thanh toán được chưa?"

Nhan Cảnh Thần trừng mắt: "Anh còn chưa ăn no."

"Ai bắt anh ăn không no đâu."

"Bị em làm tức giận nên ăn không ngon."

"Không sao đâu, đến quán bar gặp mỹ nữ là hết buồn ngay mà."

"Ăn không no, anh không có tâm trạng mà tán tỉnh phụ nữ." Miệng thì nói nhưng tay thì vẫy người phục vụ để tính tiền.

Hai người lái ô tô đến đường Hành Sơn, chọn bừa một quán bar đi vào, vì là cuối tuần nên đặc biệt náo nhiệt, mặc dù thời gian còn sớm nhưng người cũng đã khá đông rồi. Hai người ngồi ở quầy bar, gọi một chai rượu, Diệp Cô Dung quan sát xung quanh, không ít người là mỹ nữ xinh đẹp, nhưng đại đa số đều có bạn trai đi cùng.

Đến mười giờ, người càng lúc càng đông, Diệp Cô Dung bắt đầu cảm thấy rất ồn ào, còn Nhan Cảnh Thần thì vẫn an phận ngồi uống rượu, cô đưa đồng hồ đến trước mặt anh, trêu ghẹo nói: "Chúng ta ngồi hơn tiếng đồng hồ rồi, anh chuẩn bị thể hiện bản lĩnh tán tỉnh phụ nữ chưa?"

Nhan Cảnh Thần đặt chén rượu xuống, mỉm cười với cô, đôi mắt bỗng nhiên chuyển hướng, ở cửa đi vào một cô gái trong trang phục đen huyền, khuôn mặt lạnh lùng kiều diễm, mắt không chớp đi thẳng về hướng quầy bar.

Anh cong khóe miệng lên nhìn Diệp Cô Dung cười: "Là cô ta."

Diệp Cô Dung vô cùng kỳ vọng cầm chén rượu lên uống một hớp lớn: "Có cần tôi tránh đi không?"

Nhan Cảnh Thần cười thâm ý: "Không cần."

Mặc dù anh nói không cần, nhưng cô vẫn ý thức nhích xa anh một chút. Cô gái lạnh lùng kia lúc đi ngang qua họ thì liếc Nhan Cảnh Thần một cái, rồi dừng lại bên cạnh họ, đặt điện thoại di động và túi xắc lên trên mặt quầy bar, người hầu rượu lập tức đưa cho cô ấy một cốc rượu đen có đá.

Diệp Cô Dung đoán cô ta là khách quen của quán bar.

Nhan Cảnh Thần cũng liếc về cô ta một cái, đợi hơn mười phút vẫn không thấy anh có động tĩnh gì, Diệp Cô Dung nói: "Anh vẫn chưa thể hiện bản lĩnh đi à.."

Anh lườm cô: "Em gấp gì chứ."

Lúc này cô gái kia ưu nhã lấy ra một điếu thuốc, chiếc bật lửa trong tay còn chưa bật lên, lập tức ngay bên cạnh có một người đàn ông nhanh hơn ân cần bật lửa lên, hai người thì thầm nói chuyện với nhau.

Diệp Cô Dung vô cùng thất vọng: 'Không hay tí nào, cô ta đã bị người khác nhanh chân hơn rồi."

Nhan Cảnh Thần liếc qua, cười khẽ: "Người đàn ông kia không phải là mục tiêu của cô ta."

Diệp Cô Dung ngẩng lên nhìn, quả nhiên, người đàn ông kia đã ẩn vào đám động, tránh xa con mồi.

"Xem đây." Nhan Cảnh Thần đánh sang cô một đôi mắt mê hoặc, rồi nhấc chén rượu rời chỗ ngồi đi đến đó. Ánh mắt Diệp Cô Dung lấp lánh nhìn theo lưng của anh, so với đương sự còn hưng phấn hơn.

Nhan Cảnh Thần đi đến bên cạnh cô gái kia, hơi nghiêng mặt nhìn cô ta chăm chú, dùng giọng nói trầm thấp khêu gợi: "Tiểu thư, tôi định khuyên cô không nên hút thuốc, nhưng lúc cô hút thuốc, vô cùng đẹp."

Giọng nói của anh không lớn, tiếc rằng Diệp Cô Dung lại đang tập trung nhĩ lực nên nghe được, cô suýt phun ngụm rượu ra, vội xoay người sang hướng khác ho khan, trong lòng vô cùng khinh thường anh ăn nói khoác lác, nhưng cũng không thể không thừa nhận câu nói đó rất cao minh.

Tối hôm đó Nhan Cảnh Thần về nhà, tắm rửa xong thì quấn chăn ngủ, điều hòa bật, ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều hôm sau. Người giúp việc chưa từng thấy anh ngủ dài như thế, không dám đánh thức anh dậy, cơm hâm nóng trong nồi, thức ăn bỏ vào tủ lạnh. Lúc anh thức dậy không ăn gì, chỉ uống một cốc nước to, rồi lại tiếp tục ngủ. Ngủ một mạch đến tận bữa cơm tối, muốn xem lại công việc đã chuẩn bị cho ngày mai một chút thì mới nhớ latop để quên ở nhà Diệp Cô Dung.

Anh lấy điện thoại định gọi cho cô, thì lại liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn. Anh ngồi ở sô pha đọc từng tin nhắn một, tin thứ nhất khiến anh nhíu mày, Lucia là người phát ngôn cho công ty thiết kế trò chơi trên mạng dự định giữa tháng sẽ quay lại để chụp hình tuyên truyền và thu âm bài hát, đi cùng còn có tổng giám đốc tập đoàn PM Mạnh Khắc.

Trời ơi, theo kinh nghiêm nhiều lần khó quên của anh đã cho ra đời một câu kinh điển: Mạnh Khắc đi tới đâu, chuyện xấu truyền tới đó.

Anh phiền não xem các tin nhắn tiếp theo, cuối cùng cũng thấy ba chữ của Diệp Cô Dung, hàng lông mày đang nhíu chặt của anh từ từ giãn ra, anh bất giác cong khóe miệng. Cô nói, latop cô đã gửi đến công ty, bảo anh không cần lo lắng!

Anh đương nhiên cho rằng cô sẽ gửi bằng chuyển phát nhanh, liền hồi âm cảm ơn. Cho nên, sáng sớm hôm sau, thấy La Tố Tố mang latop vào phòng làm việc của anh thì anh ngỡ ngàng, nhìn thẳng vào cô xác nhận một chút: "La Tố Tố, bộ phận kế hoạch?"

"Vâng." La Tố Tố lần đầu tiếp xúc thân cận với sếp lớn, vô cùng hồi hộp.

"Cô quen Diệp Cô Dung?"

"Bạn học đại học với nhau."

"Hả" Nhan Cảnh Thần vô cùng ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ thái độ gì, thản nhiên nói: 'Vậy sao cô ấy làm hành chính, còn cô lại làm thiết kế?"

"Bởi vì cô ấy không có tế bào nghệ thuật." La Tố Tố nói thật.

"Thật sao?" Nhan Cảnh Thần bật cười, nhưng trong lòng lại không cho là vậy, anh vừa mở latop ra, vừa nói: 'Cảm ơn cô!"

La Tố Tố biết câu đó, ý là cô có thể ra ngoài, cô vội vã cáo lui. Mỹ nữ trợ lý Tư Đồ Tĩnh Nam đến nhắc Nhan Cảnh Thần đi họp, nhìn theo bóng lưng của La Tố Tố mà có chút ngờ vực.

Nhan Cảnh Thần đối với quan hệ giữa Diệp Cô Dung và La Tố Tố mà giật mình, anh gửi thư điện tử chất vấn cô sao không nói chuyện này cho anh biết, Diệp Cô Dung đương nhiên nghĩ việc này có gì đâu mà phải nói. Thế là hai người lại cãi cọ nhau. Vì vậy cuộc họp sáng nay hơn mười nhân viên cao cấp của công ty đều mở mắt trừng trừng nhìn tổng giám đốc đại nhân bình thường vô cùng nghiêm túc đang cúi đầu chăm chú gửi thư điện tử, anh vẫn thường có thói quen làm việc rất có quy củ, vậy mà cả buổi sáng cứ chau cả mày lại. Mọi người chưa bao giờ từng thấy anh như vậy, cứ tưởng sếp có chuyện gì khẩn cấp cần làm, đều dừng lại chờ anh.

Tư Đồ Tĩnh Nam càng mở rộng tầm mắt, chẳng qua cô chỉ là một cô gái cực kỳ nhạy cảm, nhìn biểu hiện trên mặt của Nhan Cảnh Thần lúc vui lúc giận mà to gan suy đoán: Sếp Nhan đại khái là rơi vào bể tình rồi! Cô còn nhớ lần trước tại sân bay, cô tranh thủ thời gian rỗi đi ngắm nghía tại shop quà tặng, sếp Nhan nhờ cô mua một món quà, lúc đó cô cũng có chút nghi ngờ, giờ thì xem ra 90% là chuyện đó rồi.

Nghĩ tới đây, cô cong khóe miệng lên, âm thầm thông cảm cho cô gái kia. Mặc dù cô tiếp xúc với Nhan Cảnh Thần không lâu, nhưng không hề nghi ngờ, vị sếp này là một người cuồng công việc. Trong lúc cuồng công việc vẫn còn tâm trạng mà nói chuyện tình yêu, thì cô lần đầu lĩnh hội từ sếp lớn.

Nhan Cảnh Thần rất nhanh phát hiện sự khác thường của mọi người, lúc này vội khống chế tâm tư thất thường của mình, tập trung vào cuộc họp, tuyên bố hai quyết định bổ nhiệm nhân sự, cũng để Tư Đồ Nam Tĩnh phụ trách mảng liên lạc phía Nhật Bản. Bộ phận thiết kế đưa ra bản thiết kế đồ gia dụng mới nhất, liên quan đến dự toán chi phí trong kế hoạch mời ngôi sao hạng nhất làm người phát ngôn cho sản phẩm, giám đốc bộ phận tài vụ chưa dám bày tỏ thái độ vì khoản tiền lớn như vậy, đến khi cuộc họp kết thúc cũng đã giữa trưa rồi.

Buổi chiều là cuộc họp mở rộng với nước ngoài qua điện thoại, còn phải tranh thủ thời gian hướng dẫn cho Tư Đồ Tĩnh Nam, cô là người có năng lực, có khả năng lĩnh hội rất cao, học việc rất nhanh, giao mảng phụ trách phía Nhật Bản cho cô, anh khá yên tâm, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là lúc thảnh thơi.

Học tập xong, Tư Đồ TĩnhNamthu dọn tài liệu, cười nói: "Nhanh đến giờ tan tầm quá."

Nhan Cảnh Thần xoay ghế xoay đối diện với máy vi tính, nói: 'Tôi còn có tài liệu cần xem."

Tư Đồ Tĩnh Nam cầm tài liệu đứng lên rồi lại ngồi xuống: "Jonh, anh cực khổ làm việc như vậy để làm gì?"

Nhan Cảnh Thần ngạc nhiên: 'Sao đột nhiên cô lại hỏi thế?"

Tư Đồ nói :"Anh sinh ra đã có gia cảnh tốt đẹp, giàu có, cho nên vốn không cần phải liều mạng như vậy."

Nhan Cảnh Thần mỉm cười với cô: "Tôi chỉ muốn dựa vào năng lực của mình để nhận được sự tôn trọng."

Tư Đồ nhún nhún vai, đứng lên khuyên: 'Nhưng cũng không cần quá liều mạng như vậy, hưởng thụ cuộc sống quan trọng hơn."

Nhan Cảnh Thần nhìn theo lưng cô, đến lúc tay cô nắm ở nắm xoay cửa thì đột nhiên gọi cô lại: 'Xin chờ chút."

Tư Đồ ngoảnh mặt lại: "Gì vậy"

Nhan Cảnh Thần nhìn cô, yên lặng một chút, bỗng nhiên giơ tay đè vào trán, hơi cười ngượng ngùng: 'Là như này, à...."

Tư Đồ TĩnhNamnhìn anh như người ngoài hành tinh, không biết là chuyện gì mà khiến anh khó mở miệng như vậy.

"Là như này, nếu như cô muốn theo đuổi một cô gái, à không, là tôi nói, một người đàn ông, anh ta muốn theo đuổi một cô gái..." Lần đầu tiên anh biểu đạt lộn xộn, nên vô cùng xấu hổ dừng lại.

Tư Đồ Tĩnh Nam rất hứng thú xoay hẳn người lại, chờ đợi.

Nhan Cảnh Thần cuối cùng quyết định bất cứ giá nào, liền thẳng thắn thành thật nói: 'Nhưng cô gái kia lại dường như không có ý với anh ta, cô nói xem anh ta nên làm gì bây giờ?"

Tư Đồ Tĩnh Nam đã sớm cười thầm trong bụng rồi, nhưng trên mặt lại vô cùng trang nghiêm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như vậy, tôi nghĩ người đàn ông kia nên duy trì phong độ bản thân, không nên dính lấy họ."

Ánh mắt của Nhan Cảnh Thần lập tức ảm đạm, nói: "Nếu như anh ta muốn dính lấy thì sao"

Tư Đồ Tĩnh Nam thực sự không nhịn nổi nữa, phì cười thành tiếng.

Sắc mặt Nhan Cảnh Thần có chút khó chịu.

Cô vội vã trở về vẻ nghiêm trang, giả vờ trầm ngâm nói: "Vậy, có phải là người đàn ông này thiếu ưu tú không? Hoặc có lẽ cô gái kia đã có bạn trai rồi?"

Nhan Cảnh Thần vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh nói: "Người đàn ông đó vô cùng ưu tú, còn cô gái kia thì không có bạn trai."

Tư Đồ Tĩnh Nam không khống chế được nụ cười trên miệng: 'Vì sao cô gái đó lại không có ý với anh ta nhỉ? Hay là người đàn ông đó có khuyết điểm gì mà cô gái đó không thể chấp nhận được Ví dụ như...." Cô dừng lại một chút, "Anh ta là người cuồng làm việc chẳng hạn? Phải biết rằng, các cô gái trẻ rất thích được quan tâm chăm sóc."

Nhan Cảnh Thần như không để ý tới câu ví dụ như của Tư Đồ, anh ngờ vực nhíu mày:"Phụ nữ các cô có đúng là rất hay để ý người đàn ông từng có phụ nữ khác đúng không?"

Lần này, Tư Đồ Tĩnh Namrất nghiêm túc trả lời anh: 'Vô cùng để ý."

"Tuyệt đối không thể tha thứ?"

"Cũng không hẳn." Cô yên lặng một chút rồi nói tiếp: "Tình yêu vốn không có quy luật, chỉ xin anh hãy nhớ một điều: lấy tình yêu để thay đổi tình yêu, lấy trái tim để đến với trái tim."

Nhan Cảnh Thần nghe vậy chỉ yên lặng, dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Tư Đồ Tĩnh Nam nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, để anh ở lại trong phòng làm việc sang trọng trống không suy ngẫm.