Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 190: Ô ngoa




Bởi vì tại chỗ đứng lúc đầu của Phong Nhạc, ngoại trừ cặp chân mang giày ra, trên đất cũng không có cái gì, chiến lợi phẩm túi trữ vật trong trí nhớ của Hàn Lập lại vô ảnh vô tung.

Hàn Lập dùng thế "Lý ngư đả đỉnh" nhảy lên, tiếp theo giống như là lửa cháy đến mông, vội vàng vọt qua, kết quả tại địa phương mà Phong Nhạc biến mất, cúi đầu tìm hơn nửa ngày, vẫn không thấy bóng dáng túi trữ vật.

Chẳng lẽ uy lực của Thiên lôi tử lớn như vậy? Cả người lẫn túi trữ vật đều hóa thành tro bụi? Hàn Lập sau khi liên tiếp đi vòng quanh mấy lần ở địa phương đến mức thuộc như trong lòng bàn tay này, rút cuộc nhận được một đáp án làm cho hắn buồn bực.

Hàn Lập không cam lòng đem phạm vi tìm tòi mở rộng thêm mấy lần, nhưng kết quả vẫn giống như vậy. Tuy nhiên, trên thực tế đem cái gương nhỏ nữ tử kia cùng với Thủy tinh cầu nhặt lên, hơn nữa bởi vì chủ nhân đã chết, phù lục khôi phục lại thành phù bảo hình tiểu đao.

Hàn Lập nhìn nhìn ba thứ này, lại nghĩ đến chính mình tổn thất Thiên lôi tử cùng hai kiện thượng phẩm pháp khí: Ngân câu và Thanh tác, còn túi trữ vật lại bị Thiên lôi tử phá hủy, hắn ngửa mặt lên trời không nói gì!

Tuy nhiên, nói thế nào thì nói, trường đại chiến này qua đi, hắn rút cuộc được tính là người thắng, so với tên Phong Nhạc kia hóa thành tro bụi thì tốt hơn nhiều.

Không biết chuyến buôn bán này chính mình xem như lời hay lỗ, Hàn Lập chỉ có thể tự giễu nghĩ như vậy.

Nghĩ đến Phong Nhạc, Hàn Lập theo bản năng liếc mắt mấy thứ của người này còn tồn tại ở thế gian, chỉ có nửa cặp chân còn đầy đủ, không khỏi lắc lắc đầu, sau đó khoát tay, thả ra hai hỏa cầu to bằng nắm tay, bay thẳng đến chúng. Một khi đã giết người thì tự nhiên cũng muốn hủy thi diệt tích hoàn toàn, để khỏi bị những người khác phát hiện, sẽ gặp phiền toái!

"Bùng" "bùng" hai tiếng vang lên, ngọn lửa lập tức bao phủ cặp chân, trong chớp mắt ngoại trừ đôi giày màu đen ra, mọi bộ phận đều hóa thành tro bụi!

Hàn Lập gật gật đầu vừa lòng, quay đầu tính rời khỏi nơi đây.

"Giày? Không đúng!"

"Giày bình thường như thế nào có thể còn tồn tại bình yên không việc gì dưới Hỏa đạn thuật?"

Hàn Lập vừa mới nhấc chân đi, lập tức phát hiện sai lầm của chính mình, vội vàng xoay người lại, mặt mang dáng vẻ cổ quái nhìn về phía đôi giày trông như tầm thường kia.

Nhìn kỹ như vậy, phát hiện ra một điểm khả nghỉ, đôi giày này chẳng những dưới sự công kích của Hỏa đạn thuật không có bị hủy hoại, ngay cả một chút dấu vết đã bị hỏa thiêu qua cũng đều không có lưu lại, hơn nửa còn ẩn ẩn phát ra linh động nhàn nhạt.

"Pháp khí?"

Hàn Lập có chút kinh nghi bất định.

Hắn chần chờ một chút, bước tới vài bước, cúi đầu nhặt lên đôi giày đen này.

"Nhẹ, mềm nhưng rất dẻo dai! Nên không phải là giày vải hay giày tơ tằm, dường như là loại giày da được làm từ da của một loài động vật nào đó!" Hàn Lập sờ mó hồi lâu, đưa ra kết luận.

Bởi vì ở trên đó Hàn Lập càng cảm ứng được rõ ràng linh khí nhàn nhạt trên đôi giày.

Đây đích thật là một kiện pháp khí! Ngoài ra phải hơn phân nửa là một loại pháp khí chế từ da yêu thú.

Khi nhìn thấy đôi giày da này, Hàn Lập lờ mờ nghĩ tới cái gì đó. Hắn có chút nôn nóng không kịp cởi giày chính mình ra, đã thay đôi giày pháp khí bằng da này vào.

Thực sự thoải mãi, thực sự mềm mại, giống như không có vật gì vậy! Đây là cảm giác đầu tiên khi Hàn Lập mang vào.

Hắn cẩn thận dò xét xuyên qua đôi giày trên chân trong chốc lát, đến lúc này vẫn không có việc kỳ dị nào phát sinh.

Nhăn mày một chút, Hàn Lập nhẹ nhàng bước một bước nhỏ.

"Xịch" một cái, thân hình Hàn Lập bỗng nhiên chợt lóe, cả người liền nhẹ nhàng phiêu phiêu ở ngoài một trượng.

"Ngự phong quyết! Không, so với Ngự phong quyết còn muốn mau hơn nhiều!" Hàn Lập thầm vừa mừng vừa sợ.

Lúc này bí mật thân pháp mau lẹ vô cùng của Phong Nhạc kia rút cuộc Hàn Lập đã biết. Có thể đoán được tên kia chính là nhờ vào đôi giày này mới có được động tác quỷ dị, nhanh như lôi điện vậy.

Mang đôi giày này, Hàn Lập bắt đầu tại trên một vùng đất trống không lớn, chậm rãi đi lại, bắt đầu làm quen tính năng của nó, dần dần càng đi càng nhanh, cuối cùng hắn thậm chí thi triển La Yên bộ để tiến hành gia tốc.

Nếu nói Hàn Lập trước kia thân pháp nhanh đến cực hạn thì thân hình có thể mơ hồ không rõ, thậm chí để lại tàn ảnh. Còn sau khi mặc vào đôi giày này, thân hình Hàn Lập nhanh đến mức có mấy ảo ảnh giống nhau như đúng ẩn ẩn, đồng loạt xuất hiện, động tác đồng dạng, vẻ mỉm cười cũng vậy, nhưng khi mọi ảo ảnh dần dần tụ lại thì hợp thành một Hàn Lập đứng tại trung tâm của vùng đất.

Hàn Lập ngơ ngác đứng không nhúc nhích tại chỗ, tựa hồ đang tự hỏi cái gì. Nhưng hắn bỗng nhiên ha hả cười điên cuồng, cười đến mức thân mình gập xuống, nước mắt cơ hồ cũng chảy ra.

Sau khi cười lớn trong chốc lát, đang lúc Hàn Lập đang gập lưng, trên người thanh quang chợt lóe, cả người bỗng nhiễn biến thành một trận gió, đột nhiên biến mất không tăm tích trong không khí.

Lúc này cả khu đất rất vắng lặng, trừ âm thanh xào xạc của gió thổi trên mặt đất truyền đến, thì không có âm thanh nào khác.

"Oành đùng đùng" liên tiếp tiếng nổ đột nhiên truyền đến, cây cối phụ cận từng cây từng cây bắt đầu từ giữa quỷ dị tách ra, chỗ đứt gãy trơn bóng như mặt gương, nhưng bốn phía rõ ràng không có một bóng người.

Tốc độ cây cối gãy đổ vô cớ càng lúc càng nhanh, sau một khoảng thời gian, cây cối trong hơn mười trượng cũng chỉ còn lại có gốc cây trơ trụi.

Hàn Lập trên người bao phủ nhàn nhạt thanh quang lúc này mới lộ xuất thân hình đầy đủ, nhưng khóe miệng có chút nhếch lên, cả khuôn mặt không giấu được vẻ vui sướng.

La Yên bộ, đôi giày pháp khí, thêm vào Ngự Phong quyết, làm cho Hàn Lập nhanh chóng tăng tốc, có khả năng tạm thời thoát khỏi sự truy tung của mắt thường, giống như là biến mất vô tăm vô tích.

Theo Hàn Lập phỏng chừng, cho dù là nhãn lực hơn người của người tu tiên cùng với dùng Thiên Nhãn thuật thêm vào, khi hắn toàn lực thi triển, trong mắt bọn họ cũng chỉ có thể là một cái bóng nhàn nhạt, có thể tại lúc mà bọn họ chưa thi triển pháp thuật phòng hộ, tao thành một uy hiếp thật lớn.

Hôm nay Hàn Lập chỉ cần tâm niệm vừa động, người liền lập tức bay ra ngoài một trượng, cho dù là khoảng cách vài chục trượng, Hàn Lập nhiều lắm cũng chỉ cần thời gian một hơi hô hấp liền có khả năng đạt được.

Đương nhiên loại tốc độ thân thể cực hạn siêu việt này, Hàn Lâp cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian rất ngắn, thời gian quá dài thì cả người sẽ hoàn toàn ngã quỵ xuống, dù sao với thân thể Hàn Lập hôm nay, loại vận động tốc độ cao này vẫn còn rất miễn cưỡng.

Chẳng qua đối với hắn mà nói, chừng ấy thời gian cũng đủ để hắn trong nháy mắt giết chết đối thủ mấy chục lần, đặc biệt là dưới tình hình sử dụng pháp khí ti tuyến, uy lực càng gấp bội.

Hàn Lập cúi đầu cảm khái, nhẹ vỗ về đôi giày da trên chân trong chốc lát, nhận ra rằng vật này đối với hắn mà nói thật sự là rất thích hợp, cho dù có người đem phù bảo đến đổi, hắn cũng tuyệt sẽ không quan tâm đến!

Sự tin tưởng của Hàn Lập tăng lên nhiều, hắn hưng phấn dò xét bốn phía một lần.

Khi gặp lại thi thể nử tử mặc áo vàng kia, hắn khẽ thở dài một hơi, dùng tiểu hỏa cầu đánh ra một cái hố to, đem thi thể kia mai táng sơ qua, điều này cũng là điều lớn nhất mà Hàn Lập tự nhận có khả năng làm được.

Sau khi hoàn thành hết thảy, thân hình Hàn Lập chợt lóe, biến mất tại trong rừng rậm, hắn hiện phải tranh thủ thời gian chạy đến khu trung tâm.

Chẳng qua Hàn Lập không biết, trải qua một ngày giết chóc tại cấm địa, đệ tử các phái chỉ còn lại có hơn bảy mươi người, ước chừng so với nhân số vừa mới tiến nhập cấm địa ít hơn phân nửa. Mà đại bộ phận tinh anh đệ tử của các phái cũng không chậm trễ đến vùng phụ cận của khu trung tâm, chuẩn bị bắt đầu đợt đại thanh tẩy ngày thứ hai.

Tất cả bọn họ đều cho rằng kẻ yếu sẽ bị diệt trừ từng người không lưu tình.

Đương nhiên cái chết của nữ tử nhiều bảo vật cùng với tên Thiên Khuyết bảo – Phong Nhạc đã bị Hàn Lập xử lý kia, vốn cũng là một thành phần của tuộc tàn sát kia. Nay hiện tại người cũng đã trở thành mây khói.