Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 270: Trảm sát




Lữ Thiên Mông đột tử, mất đi linh lực duy trì mất trăm tiểu thước kia, trong chốc lát lập tức phát ra thanh quang, liền biến thành một tiểu thước nhỏ rơi xuống đất, ở giữa Hàn Lập, Tuyên Nhạc cùng với con Huyết tri thù kia.

Tuyên Nhạc mặt không chút thay đổi nhìn Hàn Lập, không có bất kỳ hành động gì, mà Hàn Lập hết nhìn con nhện lại nhìn sang Tuyên Nhạc, sắc mặt không đổi khoát tay tế xuất ra một lân thuẫn màu trắng, đồng thời bên người cũng xuất hiện tám con rối theo bạch quang từ người Hàn Lập phóng ra.

Tuyên Nhạc rốt cục cũng động dung một ít, khoát tay triệu hồi tiểu chung màu vàng, thản nhiên nói:

"Thực không nghĩ tới Hàn sư đệ cũng am hiểu khôi lỗ thuật, chẳng qua tu vi cũng không cao, những khôi lỗ này có thể là đối thủ của ta sao?"

Hàn Lập nghe xong thần sắc không đổi, chỉ lạnh lùng hỏi một câu:

"Huyết tri thù này phải là do ngươi cố ý thả ra?"

"Không sai!"

Tuyên Nhạc thừa nhận rất rõ ràng, đồng thời cũng lật cánh tay liền xuất hiện một vật giống như cái áo choàng bằng lụa đỏ mỏng xuất hiện trên tay.

"Ngươi không sợ ỷ quá thông minh? Cuối cùng bị con yêu thú này giết đi?" Hàn Lập kiếm liếm môi, cười lạnh nói.

"Ha ha! Giết ta? Những khôi lỗ này trừ thân thể cứng một chút thì có điểm nào còn có thể so với yêu thú cấp bốn?" Tuyên Nhạc trào phúng nói, thần tình rõ ràng là cực kỳ khinh thường.

"Chẳng qua, ngươi với con thủy tinh tri thù này vui đùa đi! Hy vọng ngươi có thể bảo trụ được cái mạng nhỏ của mình!"

Nói xong liền đem lụa mỏng trong tay khoát lên người, vẫn còn đứng ở chổ này nhưng trong khoảnh khắc khí tức trên người biến mất không còn một chút.

Hàn Lập tuy có điểm ngoài ý muốn, nhưng không khỏi nhìn tấm lụa mỏng kia vài lần.

Mà lúc này Tuyên Nhạc mang theo gương mặt mirm cười hướng về một góc của huyệt động chậm rãi đi đến, hoàn toàn muốn ở bên ngoài xem cuộc chiến. Các ý niệm nhanh chóng lóe lên trong đầu Hàn Lập, nhất thời đoán ra hiệu quả của tấm lụa mỏng đó, làm sắc mặt đại biến, vội vàng nhìn về phía con tri thù kia.

Chỉ thấy nó hung hăng nhìn chăm chú mình, hai chiếc răng lớn lại sát sát với nhau, đúng là đem hắn trở thành con mồi để săn.

Hàn Lập thân hình chợt lóe, hướng về góc của Tuyên Nhạc phóng đến.

Huyết tri thù lạnh lùng nhìn hành động của Hàn Lập, lập tức huyết quang đại thịnh, đồng dạng tiến về phía Hàn Lập

Nhưng Hàn Lập cũng đã sớm chuẩn bị mấy con khôi lỗi thú, lập tức đông thời hé miệng ra luân lưu bắn ra từng đạo cột sáng đánh trên thân thể của huyết tri thù, kéo dài thêm một ít thời gian, trong nhất thời cũng không thể đuổi theo Hàn Lập.

Tuyên Nhạc thấy Hàn Lập hướng về phía mình phóng tới trong lòng không khỏi rùng mình.

Hắn kiên kỵ nhất là thân pháp như tia chớp của Hàn Lập, sao dám tùy tiện để Hàn Lập lại gần người? Liền không hề suy tư đem tiểu chung trong tay hướng về Hàn Lập ném đi, đồng thời trên người hào quang bắn ra bốn phía, một bộ hỏa hồng sắc bì giáp xuất hiện trên người. Tấm lụa mỏng kia vì mất đi hiệu dụng đã bị thu hồi.

Hàn Lập nhìn thấy Tiểu chung bay đến, liền giơ tay lên, một tấm gương nhỏ xuất hiện trong tay. Đồng thời một luồng hào quang mênh mông bắn ra, lập tức đem tiểu chung thật lớn kia đánh cho hiện nguyên hình ở giữa không trung.

"Thanh ngưng kính!" Tuyên Nhạc kinh hô một tiếng, đây chính là pháp khí đỉnh đỉnh đại danh của bổn môn thì hắn như thế nào lại không biết?

Nhất thời Tuyên Nhạc có chút hoảng loạn tay chân!

Phải biết rằng, vốn hắn tưởng với "Già thiên chung" này tối thiểu cũng có thể ngăn cản một chút thời gian, nhưng Hàn Lập cũng không có tạm ngừng lại mà tiếp tục vọt tới, như thế nào lại không luống cuống tay chân đây?

Cũng may là đối phương ở ngoài mười trượng, Tuyên Nhạc liền lập tức lấy ra "Băng vũ thuật" ra ngoài, nhất thời biến thành một tảng băng trùy thật lớn hướng Hàn Lập bắn tới, hắn nghĩ rằng chỉ cần đổi phương dùng "Thanh ngưng kính" đối phó khẳng định thân pháp cũng sẽ bị chậm lại, cũng đủ cho hắn phát động pháp khí lợi hại hơn rồi.

Hàn Lập nhìn thấy một tảng băng trùy thật lớn này phóng tới, hàn quang trong mắt chợt lóe lên. Thế nhưng hắn lại đem "Thanh ngưng kính" thu vào trong túi trữ vật, đồng thời thân hình cũng gia tốc lên gấp đôi, cả thân thể vặn vẹo xuyên qua băng trùy tiếp tục vọt tới.

Tuyên Nhạc thấy như vậy vẻ mặt đang thong dong biến mất không còn một mảnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Nhìn thấy Hàn Lập trong chớp mắt hướng trước người mình vọt tới, dưới sự bất đắc dĩ hắn cũng không hề pháp động bất cứ pháp khí gì, chỉ ngưng tụ linh lục toàn thân lên Hỏa hồng hộ giáp, hi vọng đỉnh giai phòng ngự pháp khí này có công hiệu, hóa giải nguy cơ trước mắt

Hàn Lập thấy hộ giáp của đối phương pháp ra hòa quang chói mắt, trong mắt sát khí chợt tăng. Khẽ hé miệng ra, một mũi nhọn đen đen sớm được hắn chuẩn bị phun ra, mang theo âm thanh cực kỳ thê lương cực nhanh hướng đến hộ giáp pháp khí của đối phương bắn tới, làm phát ra tiếng nổ kinh thiên.

Tiếp theo lại xuất hiện một kiếm khí màu xanh, Hàn Lập thân hình chợt lóe lên liền đứng trước người Tuyên Nhạc.

Tuyên Nhạc ngơ ngác đứng tại chổ, hỏa hồng giáp trên người tại ngực xuất hiện một cái lỗ lớn bằng nắm tay, làm cho linh khí hoàn toàn biến mất, đã trở thành một phế phẩm. Mà đầu hắn cũng không hề có dấu hiệu gì đột nhiên rơi xuống. Ngay sau khi bị Hàn Lập phá hộ giáp đi, đầu hắn trực tiếp bị thanh nguyên kiếm quang trực tiếp chém rơi xuống, túi trữ vật bên hông tự nhiên cũng bị Hàn Lập thuận tay lấy đi.

Nhìn túi trữ vật trên tay kia, trong lòng Hàn Lập có cảm giác hưởng thụ nói không được.

Một tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ liền như vậy bị giết chết, nói vậy cũng thật là khó có thể tin được.

Chẳng qua Hàn Lập lại rõ ràng, đối phương chết trên tay của chính mình, hoàn toàn bởi vì "xuất bất kỳ ý", còn lại cũng là do địa hình chật hẹp hạn chế.

Nếu là giao đấu ở trên không trung thì đối phương tuyệt sẽ không cho mình cơ hội tiến sát vào người, ít nhất cũng cách xa hơn mười trượng, hơn nữa còn có sự hổ trợ của pháp khí phi hành, tốc độ của đối phương tuyệt đối không thấp hơn cực hạn thân pháp của chính mình.

Còn có, lần này có thể một kích hủy hộ giáp của đối phương chính là nhờ sừng của mặc giao luyện chế thành một pháp khí tự bạo, cùng với hộ giáp của đối phương đồng quy vu tận.

Nói tới cái sừng này, vị chủ điếm luyện chế ra cho mình còn không ngừng tiếc hận, nói là độc giác của Mặc giao này mà trưởng thành hơn hai ba mươi năm, có thể luyện chế thành một pháp khí phi thường lợi hại, mà bởi vì sừng vừa mới sinh ra phẩm chất còn thấp, chỉ có thể luyện chế thành vật phẩm tiêu hao.

Chẳng qua hôm nay phải dùng vật ấy giết chết một gã tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, quả là cực kỳ tốn kém.

Hàn Lạp đem Thanh ngưng kính cùng tiểu chung của đối phương thu hồi thì sau lưng truyền đến vài tiếng bạo liệt. Điều này làm cho hắn không tiếp tục suy tư mà vỗ vào túi trữ vật ở bên hông, lập tức từ bên trong bay hai con khôi lỗ thú. Thì ra tám con khôi lỗ kia bị con huyết tri thù này đến trước người, lập tức bị cắt thành bảy tám phần rồi.

Bây giờ huyết tri thù lại hướng Hàn Lập vọt đến.

Hàn Lập khoát tay, một đôi Ô long đoạt xuất hiện liền ngay lập tức hóa lên thật lớn, đem huyết tri thù từ không trung ngăn lại.

Tiếp theo, cột sáng từ trong miệng của con rồi bắn ra, không ngừng công kích đến thân hình màu đỏ của yêu thú, khiến nó tạm thời dừng lại một chổ, không thể tiếp tục tiến lên.

Huyết tri thù dưới tình huống như vậy liên tục phun ra mạng nhện, nhưng đáng tiếc là Hàn Lập vừa thấy yêu thú xuất chiêu này ra lập tức thân hình nhoáng lên tránh mất, cho nên nếu có khôi lỗ thú nào tránh không được bị mạng nhện cuốn lấy thì lập tức được hắn thu vào trong trữ vật đại trung đổi một con khác đi ra, một chút cũng không dám chậm trể, tiếp tục kéo dài công kích.

Ý tưởng tế xuất phù bảo giết đối phương là không thể thực hiện được, dù sao thì dùng vòng bảo hộ cùng pháp khí để đón lấy mạng nhện là điều không chắc chắn lắm.

Hàn Lập không tiếp tục nề hà, hít một hơi thật sâu, đành phải tiếp tục bảo trì loại công kích này đối với huyết tri thù, không dám lơi lõng tí nào.

Quá một khắc sau, tình huống xảy ra hoàn toàn giống với Hàn Lập dự định, huyết sắc trên người huyết tri thù dần dần thối lui, bên ngoài thân thể cũng dần dần xuất hiện những vết thương, hiển nhiên chân nguyên của huyết tri thù này tiêu hao không ít, không thể tiếp tục duy trì linh lực để bảo hộ thân thể khỏi bị công kích.

Hàn Lập trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười thì con tri thù này cũng cảm giác được có chút không ổn, vài lần muốn thoát ra sự công kích của Hàn Lập, hướng đến cái động khẩu đi đến nhưng đều bị nhũng con rối kia dùng những cột sáng dồn dập bắn tới bức nó trở về, cuối cùng bị Hàn Lập vây chết tại chổ.

Khi con yêu thú hao hết tia chân nguyên còn lại thì không thể phản kháng được nữa, mà Hàn Lập cũng xuất ra một thanh ngân kiếm sắc bén vô cùng tiến lên một bước đem đầu của nó chém xuống. Quả nhiên giáp xác của con thú này cứng rắn vô cùng nhưng khi không còn pháp lực hộ thể liền nhẹ nhàng bị ngân kiếm phá hỏng phòng ngự.

Sau đó, Hàn Lập đặt mông xuống ngồi ở bên cạnh, nửa ngày sau cũng không nói gì.

Sau một lúc, hắn nhìn các tu sĩ chết khắp trong nhũ động, lần đầu hắn cảm thấy được sinh mệnh của người tu tiên yếu ớt như thế nào. Điều này làm cho trong lòng hắn có điểm bi ai. Có lẽ là một ngày nào đó, hắn cũng đồng dạn chết trên tay của người tu tiên, hoặc là tang mạng ở trong bụng con yêu thú nào đó.

Nghĩ ngơi được một lát, Hàn Lập đem tiểu thước phù bảo đến, tiếp theo, các đồ vật trong túi trữ vật đại của các thi thể hắn cũng thu lấy.

Cuối cùng cẩn thận tiến gần lại Truyền tống trận, ánh mắt chăm chú nhìn năm bộ hài cốt cùng với những lệnh bài kia không rời.

"Đại na di lệnh, đây là do Lữ Thiên Mông xưng hô như vậy". Hàn Lập lâm vào suy tư thầm nghĩ.