Phàm Tình Tục Ái

Chương 46




Ngày 26 tháng 1, Lục Kiếm Thăng lại thâm nhập vào cuộc sống của Tần Thanh.

Tần Thanh đi đến quán cà phê gần đó. Cô không vào mà chỉ đứng ở trước cửa điện thoại cho Lục Kiếm Thăng.

"Tôi còn phải đi làm, không thể đi ra ngoài quá lâu." Tần Thanh vừa nhìn thấy Lục Kiếm Thăng lập tức nói.

"Mỗi lần gặp em, em đều tỏ ra rất vội vàng." Lục Kiếm Thăng đột nhiên nói, vẻ mặt có vẻ bất đăc dĩ mấy phần "Thực ra chúng ta cũng nên nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút"

"Nói chuyện gì?" Tần Thanh cười lên "Anh không tìm những người đẹp ở Prague mà nói chuyện đi?"

"Không phải." Lục Kiếm Thăng lại làm ra vẻ lúng túng "Lúc đó, có nhiều bạn bè ở đó nên anh cũng không dám đùa giỡn."

Anh làm dáng vẻ buồn cười giơ tay gãi đầu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, giống như đang lúng túng.

Tần Thanh cũng không nhịn được cười: "Sau tết, anh đổi tính rồi hả?"

Lục Kiếm Thăng cũng cười theo cô, vẻ mặt có chút khó chịu.

Lúc này, ngay lối đi bộ, bên cạnh họ có một chiếc xe màu đen chạy vút qua.

Tống Vũ Thành ngồi sau xe, nhìn thấy ngoài cửa sổ xuất hiện bóng dáng hai người quen thuộc.

Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Trần Thụy đang lái xe phía trước cũng vừa hay nhìn thấy màn này.

Tống Vũ Thành quay đầu, sắc mặt bình tĩnh khiến người khác không thể nhận ra anh buồn hay vui.

Trần Thụy thở dài, liếc nhìn qua kính chiếu hậu, nhưng vẫn nhẫn nhịn mở miệng nói: "Chiêu tương kế tựu kế này của cậu nhìn như ổn thỏa nhưng cậu có nghĩ tới hay không?" Anh ta dừng một chút, nói tiếp: "Sẽ chữa lợn lành thành lợn què đấy (ý nói từ một người tốt trở thành một kẻ xấu), rất nguy hiểm."

"Không đâu." Giọng Tống Vũ Thành khẳng định "Cô ấy chỉ yêu tôi thôi."

Trần Thụy suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Nếu như tương lai cô ấy biết cậu chỉ lợi dụng mình thì cô ấy có thể hay không..."

"Cô ấy sẽ hiểu cho tôi." Giọng nói Tống Vũ Thành trầm thấp cắt ngang lời nói của Trần Thụy.

"Cũng bao gồm Thang Nguyệt Như?" Trần Thụy lại nói thêm một câu.

Tống Vũ Thành cũng không hề trả lời.

Trần Thụy cũng không lên tiếng nữa.

Ngoài cửa xe, từng cây ngô đồng nhanh chóng xẹt qua, cành cây mở rộng như đón chào ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thân mình.

"Nhà họ Tống không chỉ là của tôi mà cũng là của cô ấy. Cô ấy vì nhà họ Tống làm chút chuyện thì có gì là ghê gớm." Tống Vũ Thành thấp giọng nói.

Trần Thụy lắc đầu: "Cậu không sợ Thang Nguyệt Như phản đối các cậu ở cùng nhau?"

"Bà ấy vốn không có khả năng ngăn cản bọn tôi." Tống Vũ Thành lộ vẻ mặt ác độc "Mà bà ấy cũng không dám."

Trần Thụy hơi gật đầu một cái, không nói tiếp.

Một lát sau, vẻ mặt Tống Vũ Thành âm u nói: "Có một số việc, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể giấu được cô ấy cả đời." Anh dừng một chút, nói: "Nếu như không thể thì tôi cũng chỉ có thể để cho người khác nói với cô ấy sự thật thôi."

Trần Thụy ngây ngốc một hồi, nói: "Nói không chừng chính cậu sẽ buộc miệng nói với cô ấy thôi, như thế có thể cô ấy dễ dàng tiếp nhận hơn rất nhiều."

"Tôi cũng đã từng thử." Hầu kết Tống Vũ Thành giật giật "Nhưng tôi không mở miệng được, không muốn nhìn thấy vẻ mặt cô ấy khi cô ấy biết sự thật."

Trần Thụy đột nhiên tức giận dùng tay mạnh mẽ đập vào tay lái, phẫn hận nói: "Thật tức chết cậu, từ lúc nào anh em chúng ta làm việc phải kiêng kỵ nhiều như vậy?"

"Cậu cảm thấy tôi làm việc rất hồ đồ?” Tống Vũ Thành ở phía sau hỏi.

"Không có" Trần Thụy lập tức đáp: "Nếu tôi là cậu thì tôi cũng có thể từ bỏ được. Có điều nếu biết không thể gạt cô ấy thì tôi sẽ sớm nói ra."

"Nếu cô ấy không chấp nhận thì sao?" Tống Vũ Thành hỏi.

"Cậu cũng có thể chấp nhận thì tại sao cô ấy lại không thể?" Trần Thụy hỏi ngược lại.

Tống Vũ Thành trầm ngâm chốc lát: "Cô ấy đã từng nói chỉ hy vọng có một tình cảm giản đơn, chỉ muốn trở thành một người bình thường có một cuộc sống bình thường mà thôi."

Trần Thụy cũng không nói gì, hồi lâu mới mở miệng nói: "Cậu muốn để yên cho những người đã gây ra chuyện này bao lâu? Cậu có thể giấu cô ấy bao lâu?"

"Cũng không lâu." Tống Vũ Thành hơi nhíu mày, nói tiếp: "Chỉ cần trong thời gian này không có chuyện gì xảy ra thì tôi có cách kiềm chế bọn họ."

"Trước tiên tiêu diệt bọn họ trước, sau đó việc ngăn cản lòng tham của bọn họ cũng không là vấn đề.” Vẻ mặt Trần Thụy lạnh lùng nói: "Chúng ta làm gì phải mất công phí sức nhiều như vậy?"

Tống Vũ Thành hòa hoãn nói: "Không phải vì bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn phải ra tay quá tuyệt tình."

"Cậu đã thay đổi." Trần Thụy liếc nhìn Tống Vũ Thành từ kính chiếu hậu, "Trước đây cậu không như vậy."

Trước cửa tiệm cà phê, Tần Thanh dừng cười, liếc nhìn đồng hồ, hỏi: "Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?"

"Đến để bàn chuyện kết hôn của chúng ta." Lục Kiếm Thăng trịnh trọng nói.

Đầu tiên Tần Thanh sửng sốt, sau đó là kích động: "Không đùa giỡn là không vui sao? Việc này có thể tùy tiện nói chơi sao? Mau trở về Canada để hoàn thành việc học tập của anh đi, đừng đến đây làm phiền tôi nữa."

"Anh thật lòng." Lục Kiếm Thăng kéo Tần Thanh đang xoay người muốn trốn chạy nói: "Anh không muốn kéo dài việc này thêm nữa."

"Chúng ta không hợp, anh mau từ bỏ đi thôi."

"Sao lại không hợp? Em và anh chính là ông trời tác hợp cho."

Tần Thanh há miệng thở dốc, than thở: "Nói chuyện với anh khiến tôi mệt chết."

"Anh bảo đảm anh toàn tâm toàn ý muốn kết hôn cùng em." Lục Kiếm Thăng giơ tay xin thề, nói: "Hiện tại anh yêu em thật lòng."

Tần Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn anh.

"Em không nói gì có nghĩa là đã đồng ý. Lúc trước em nói sau một tháng sẽ trả lời.” Lục Kiếm Thăng khẩn cấp nói.

"Nếu anh muốn kết hôn đến vậy, thì hãy tự mình kết hôn đi." Tần Thanh không quay đầu lại cứ vậy bước đi.

Ngày 29 tháng 1 là ngày sinh nhật của Lưu Thư Tình, hàng năm Tần Thanh đều nhớ tới ngày này và năm nay cũng như thế.

Đã lâu cô chưa gặp Lưu Thư Tình, rất muốn biết tình trạng hiện giờ của cô ấy ra sao. Tần Thanh đã đặt trước một chiếc bánh sinh nhật, tối ngày hôm đó cô chạy đến nhà của Lưu Thư Tình.

Chuông cửa vang lên vài tiếng, sau đó là bóng dáng một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.

Theo bản năng, Tần Thanh nhìn lên biển số nhà, sau đó lễ phép hỏi: "Xin hỏi Lưu Thư Tình có ở đây không?"

Người phụ nữ kia cảnh giác nhìn cô, hỏi: "Cô có chuyện gì không?"

"Cháu là bạn cô ấy, hôm nay tới thăm cô ấy một lát." Tần Thanh nắm chặt chiếc bánh gatô trong tay mình nói.

"Vậy cháu vào đi.” Người phụ nữ kia nghiêng người đứng sang một bên "Tôi là giúp việc trong nhà này, cô Lưu đang nghỉ ngơi trong phòng, cô đến phòng khách chờ một lát."

Tần Thanh bị mời đến phòng khách, trong phòng trang hoàng cũng không khác lúc trước. Thời gian qua đi lâu như vậy, đây là lần thứ hai Tần Thanh được ngồi lên chiếc ghế salon này. Chốc lát, Lưu Thư Tình    nghe tiếng nên từ phòng ngủ đi ra.

Hai người gặp lại đều giật mình, Lưu Thư Tình kinh ngạc nhìn Tần Thanh mà Tần Thanh cũng kinh ngạc nhìn bụng Lưu Thư Tình hơi nhô lên.

Lưu Thư Tình cũng nhanh chóng trấn định lại, cô nở nụ cười ngồi bên cạnh Tần Thanh, thong thả nói: "Chúc mừng chị đi! Cũng được bốn tháng rồi.”

Tần Thanh kinh ngạc hồi lâu chợt tỉnh táo lại, cô vô cùng lo lắng nắm chặt tay Lưu Thư Tình, nghẹn ngào không nói ra được chữ nào.

Lưu Thư Tình cũng đoán biết trong lòng Tần Thanh nghĩ gì nên cô cố nặn nụ cười bất đắc dĩ nói: "Muốn kết hôn cũng chỉ có thể chờ đợi đến khi đứa bé ra đời. Em xem vóc dáng chị thô như vậy, mặc cái gì cũng không đẹp." Cô vừa nói hai tay vừa xoa bụng mình mấy lần.

Tần Thanh rốt cục mở miệng hỏi: "Anh ta là người thế nào? Anh ấy có tốt với chị không?"

Lưu Thư Tình nói qua loa: "Lát em gặp thì em sẽ biết thôi." Nói xong Lưu Thư Tình dặn dò người giúp việc lấy ô mai đem ra.

Tần Thanh thấy cô không muốn trả lời nên cũng không dám hỏi sâu hơn..

"Hiện giờ em thế nào?" Lưu Thư Tình hỏi cô.

"Em rất tốt, nhưng vì công việc có chút bận rộn nên tăng ca thường xuyên." Tần Thanh hời hợt đáp.

Lưu Thư Tình chần chừ một lúc, hỏi: "Em với anh ấy thế nào?"

Tần Thanh ngẩn người, lập tức cười đáp: "Cũng tốt."

Lưu Thư Tình cười gật gù, nhàn nhạt nói: "Anh ấy là một người đàn ông tốt, nếu hai người hợp thì chị rất vui vẻ chân thành chúc phúc cho cả hai."

Tần Thanh tràn đầy nghi hoặc nói: "Sao chị biết?"

"Em cũng không cần gạt chị." Lưu Thư Tình khoan dung cười cười "Lúc trước chị và anh ấy chia tay chủ yếu là vì vấn đề của riêng chị thôi. Cũng có thể lúc đó chị đã có người khác, cũng có thể chị cảm nhận được anh ấy không còn tình cảm sâu đậm với mình. Hiện giờ chị và anh ấy đều có một nửa của mình nên..."

"Chị đang nói ai?" Tần Thanh không nhịn được mở miệng ngăn cản. Cô khó tin hỏi tiếp: "Chị đang nói đến Lý Hạ?"

"Chẳng lẽ không phải à?" Lưu Thư Tình của có vẻ mặt kinh ngạc: "Em không phải đang cùng Lý Hạ sao?"

Tần Thanh lập tức lắc đầu, vội la lên: "Sao lại có khả năng này được? Hai người cũng không có tình cảm gì cơ mà."

Lưu Thư Tình nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cười khổ, nói: "Là chị hiểu lầm anh ấy rồi."

Cô nắm chặt tay Tần Thanh, nói: "Lâu như vậy không có liên lạc với em, em không có giận chị chứ?"

"Không có” Tần Thanh lập tức đáp: "Em không giận chị đâu." Cô cúi xuống nhìn bụng Lưu Thư Tình, sau lại cầm tay Lưu Thư Tình, cõi lòng thân thiết nói: "Em hiểu chị mà."

Lưu Thư Tình thở dài, nói: "Chị không liên lạc với em là vì sợ em đang phân vân về tình cảm của Lý Hạ đối với em. Chị muốn đợi sau khi tìnhDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,  cảm của hai người ổn định thì sẽ tìm đến em. Chị hiểu em nhất, hiểu em vẫn mang nhiều day dứt đối với Lý Hạ. Để chị nói em biết, chị không chú ý, chị và người đàn ông hiện tại đang sống rất hạnh phúc nên chị không muốn truy cứu hay phán xét mối quan hệ của anh ấy nữa, cũng như không muốn biết trong quá khứ anh ấy đã từng làm gì."

Tần Thanh cảm động viền mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn chị đã vì em mà suy nghĩ, cảm ơn chị đã đối xử với em tốt như thế."

"Đứa ngốc, coi em kìa." Lưu Thư Tình dịu dàng ôm bờ vai cô nói: "Đúng rồi, vậy em... với ai vậy?"

Tần Thanh làm nũng bĩu môi: "Chị không nói với em thì em cũng không nói với chị."

Từ nhà Lưu Thư Tình đi ra, Tần Thanh đi dọc trên đường, tâm tư ngổn ngang rối bời.

Cuối cùng cô kết luận, Lưu Thư Tình đã chấp nhận mang cốt nhục của mình với người đàn ông kia thì hẳn là cô ấy rất yêu anh ta.

Về đến nhà, Tần Thanh lặng im ngồi trước cửa sổ, hai tay ôm đầu gối nhìn ngoài cửa sổ.

Qua không biết bao lâu, cô cũng nghe được tiếng bước chân của Tống Vũ Thành.

Tống Vũ Thành đi tới, nhìn thấy cô đang ngồi ôm gối trên thảm trải sàn. Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ, trông cô có vẻ điềm tĩnh lạ thường.

"Sao vậy? Đang nghĩ gì thế?" Tống Vũ Thành vừa cởi áo khoác vừa hỏi.

Tần Thanh chỉ nhìn anh, cũng không hề trả lời câu hỏi của anh.

Tống Vũ Thành đặt áo khoác ở cuối giường trên ghế salông, đi tới bên cạnh cô cúi người sờ trán cô, lại ân cần hỏi: "Sao vậy?"

"Không có chuyện gì." Tần Thanh nở nụ cười "Anh ăn tối chưa?"

"Ăn rồi, em đi sinh nhật bạn không vui sao?"

"Không phải, em chỉ mệt một chút thôi."

"Vậy thì nghỉ sớm một chút đi." Tống Vũ Thành nói, kéo Tần Thanh từ mặt đất đứng lên.

Tần Thanh vừa nằm xuống giường thì Tống Vũ Thành cũng đi tới thư phòng.

Nằm một hồi lâu cũng không buồn ngủ, Tần Thanh đứng dậy đi ra nhà bếp nấu một ly sữa bò nóng.

Cô đi tới cửa thư phòng, sau khi gõ cửa liền đẩy cửa bước vào.

"Vẫn chưa ngủ sao?" Tống Vũ Thành ngẩng đầu nhìn cô, bỏ văn kiện trên bàn xuống.

"Ngủ không được nên làm một ly sữa bò uống thôi." Tần Thanh đi tới, để ly sữa lên bàn "Sẵn tiện làm cho anh một ly."

Tống Vũ Thành kéo cô ngồi trên đùi mình, hỏi: "Có tâm sự sao?"

"Không có." Tần Thanh cười nói "Biết anh cũng đang bận rộn, em không phải cố ý muốn tới quấy rầy anh." Cô đứng lên đi tới kệ sách cao lớn trước mặt nói "Em chỉ muốn tìm một quyển sách để xem cho dễ ngủ thôi."

Tần Thanh tiện tay cầm quyển sách từ giá sách, ngồi xuống ghế salông hững hờ lật xem.

Tống Vũ Thành cũng tiếp tục cầm văn kiện phê duyệt, trong thư phòng rất yên tĩnh, có thể nghe được tiếng lật sách nho nhỏ từ nơi góc phòng phát ra.

Tần Thanh lén lút nhìn về phía Tống Vũ Thành, anh cau lại lông mày như đang suy nghĩ vấn đề nan giải. Dáng vẻ làm việc say mê khiến cô ngây ngất ngắm nhìn.

Bây giờ Tống Vũ Thành đang ở trong tầm mắt của Tần Thanh, mọi cử động của anh đều khiến cô mê người.

Tống Vũ Thành nhận ra được ánh mắt của cô nên ngẩng đầu nhìn lại.

Tầm mắt chạm nhau một khắc, Tần Thanh trong lòng khẽ run lên, bối rối nói: "Xin lỗi! Có phải em đang quấy rầy anh?"

Tống Vũ Thành cười lắc đầu, giơ một cánh tay đưa về phía cô.

Tần Thanh hiểu ý đi tới bên cạnh anh, Tống Vũ Thành ôm eo cô: "Có phải em thấy giờ đã quá muộn?"

Giọng anh mập mờ khiến trong lòng Tần Thanh cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng cùng ngọt ngào đắm đuối. Cô yêu nhất là dáng vẻ này của anh. Trên thế giới tình yêu chính là những gì ngọt ngào nhất, tốt đẹp nhất.