Phản Bội Chi Luyến

Chương 24




“Đứa nhỏ này, cậu cũng đừng thành thật quá.” Người chính là như vậy, một khi đã thích, thì đương nhiên yêu cả đường đi lối về *. Tuy cũng vui vì Thẩm Quần rất yêu rất yêu con mình, nhưng người có tính tình tốt như thế cũng làm cho lão nhân gia như ông thấy càng thỏa mãn hơn.

(*nguyên văn: ca bạc trửu nhi vãng lý quải = 胳膊肘儿往里拐: cánh tay khuỷu tay đều hướng vào trong, ý chỉ bao che khuyết điểm cho người thân/quen. Ở đây ta dùng câu ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’ với ý nghĩa tương tự. Ai có câu khác hay hơn thì chỉ cho ta ^^)

Cơm nước xong, Thẩm Quần tỉ mỉ chiếu cố chăm sóc làm lập trường của hai vị lão nhân gia rõ ràng không hề kiên định nữa, không tự chủ được mà thay y nghĩ biện pháp, sợ y phải chịu thiệt. Đặc biệt tiểu Mông lại đáng yêu như thế, cảm tình đương nhiên là nghiêng hẳn về bên này.

Toàn bộ buổi chiều, bốn người đều chìm trong không khí vui vẻ thoải mái dùng cơm, nói chuyện phiếm. Nếu không lo lắng trẻ con như tiểu Mông không ngồi yên được nữa, chắc chắn còn về nhà muộn hơn nữa. Ra đến cửa còn không quên nhắc nhở Thẩm Quần, không phải ủy khuất chịu đựng gì cả, có gì cứ tìm họ nói, khiến y có cảm giác như mình mới là con ruột của họ vậy.

Thẩm Quần chỉ mỉm cười gật đầu, trong lòng lại vô cùng cảm động đối với tâm ý của hai lão nhân gia đang liều mạng muốn y an tâm. Y nhớ tới lời Lôi Nhất Minh đã từng nói, có đôi khi hạnh phúc ngay ở bên cạnh, nhưng cũng cần ngươi phải vươn tay ra.

************************

Buổi tối về nhà, Thẩm Quần học bộ dáng Lôi Nhất Minh, đặt tiểu Mông ngồi trên vai mình, vô cùng cao hứng về nhà. Có lẽ là do người rất vui vẻ, buổi tối khi Lôi Nhất Minh gọi điện thoại về, cơn cảm mạo của Thẩm Quần lại nặng thêm một chút, hơi hơi phát sốt.

Cách đường dây điện thoại, Lôi Nhất Minh đương nhiên không nhìn thấy gương mặt Thẩm Quần đang hồng lên, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện hình như y đang nghẹt mũi, “Anh bị cảm?”

“Không sao đâu, đã uống thuốc rồi, cậu đừng lo lắng.”

“Tôi bên này thực sự không dứt ra được, tự anh phải hảo hảo chiếu cố chính mình!” Lôi Nhất Minh thở dài, trong giọng nói tựa hồ thập phần lo lắng.

“Tôi thật sự không sao, mau xử lý chuyện bên đó chó tốt đi, đừng phân tâm vì tôi và tiểu Mông.” Tuy muốn hắn sớm trở về một chút nhưng y lại không nhẫn tâm làm hắn lo lắng. Thẩm Quần nghĩ nghĩ, vội vàng chuyển qua đề tài khác, “Chiều nay tôi đưa tiểu Mông đến gặp hai người, cậu đoán xem là ai?”

“Là ai?”

“Là ai? Tiểu Mông đến nói!” Thẩm Quần đem điện thoại đưa cho tiểu Mông đã sớm không kiên nhẫn. Nhìn bọn họ vừa hỏi vừa đáp.

“Đạt Đạt bảo ba ba nghe điện thoại.” Nói xong câu chúc ngủ ngon, tiểu Mông đưa điện thoại lại cho Thẩm Quần.

“Anh thực giảo hoạt nga, dám đi gặp cha mẹ tôi sau lưng tôi?” Theo những gì tiểu Mông nói thì Lôi Nhất Minh đã biết bọn họ gặp mặt thành công rồi, tâm tình tựa hồ cũng bị tin này ảnh hưởng làm thoải mái không ít.

“Đâu có.”

“Bọn họ đều đối xử tốt với anh, anh yên tâm được rồi, xem sau này anh còn suy nghĩ lung tng cái gì được nữa.”

“Đâu có.”

“Không có sao?”

“Đương nhiên không có!” Vô luận Lôi Nhất Minh hỏi thế nào, Thẩm Quần đều thề thốt phủ nhận tất cả những suy nghĩ lungtung trước kia của mình.

“Tiểu xấu xa, anh mau cải danh đổi họ đi!”

“Không cần đâu! Để tôi nói cho cậu biết một chuyện.” Người thoải mái, miệng tựa hồ cũng rộng ra, bí mật ban đầu vốn khó có thể mở miệng thì giờ cũng không muốn giấu diếm nữa.

“Anh còn có việc gạt tôi a? Thật đúng là tiểu bại hoại!”

“Lúc chúng ta ở chung trước kia, có chụp được tấm ảnh lá rụng, đúng không?…” Dừng dừng, Thẩm Quần quay đầu nhìn về phía phòng mình, “Kỳ thật nó vẫn ở phía sau tấm ảnh chụp chung của tôi và tiểu Mông để trên đầu giường đó.”

“Tôi đã biết lâu rồi.” Lôi Nhất Minh cười đến khoái trá, “Tôi đã đem tấm ảnh kia đổi thành tấm ba người chúng ta chụp chung rồi, anh không phát hiện ra thật sao?”

“Sao có thể như vậy?” Đang muốn cho hắn cao hứng một chút, cư nhiên lại bị hắn đoạt trước. ngược lại ngoài ý muốn biến thành chính mình.

“Không sai không sai, là làm nũng thôi!”

Tay nắm điện thoại cứ như vậy run lên, trên mặt ‘bùng’! một tiếng đỏ rực lên. Thẩm Quần chột dạ nhìn tiểu Mông hẳn là không nghe, không thấy được gì kia, lại cảm thấy vừa ngọt ngào vừa thẹn thùng với lời lời trêu đùa của Lôi Nhất Minh, miệng chỉ lặp đi lặp lại vài từ, “Nào có, cậu nói bậy.”

Lôi Nhất Minh lại một lần nữa nở nụ cười, cảm khái trong điện thoai, “Tôi thật muốn anh, thật muốn nhanh chóng trở cề; hảo hảo ôm tiểu Mông, hảo hảo hôn anh. Không có anh ở bên cạnh, thời gian trôi qua quá chậm a!”

Tôi cũng vậy tôi cũng vậy! Thẩm Quần nắm điện thoại, lẩm nhẩm trong lòng. Y nuốt nước miếng, trấn định một chút mới nói, “Nhất… Nhất Minh…” Bởi vì quá mức hồi hộp mà thanh âm hơi run.

“Ân?”

“Cậu còn nhớ vấn đề mà cậu đã hỏi tôi không?”

Lôi Nhất Minh sửng sốt một chút, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười, “Có. Nếu ngày đó tôi không chủ động nói ‘tôi yêu anh’ thì anh làm thế nào?”

“Trước kia tôi đã trả lời thế nào?”

Về vấn đề này, Lôi Nhất Minh luôn hỏi lại, mà đáp án của Thẩm Quần không lần nào làm hắn vừa lòng.

“Ha ha, rất nhiều a.” Lôi Nhất Minh vừa đếm ngón tay vừa kể lại cho y nghe, “Cái gì mà ‘nếu cậu chưa nói, tôi sẽ chờ’ này, cái gì mà ‘nếu cậu không nói, có lẽ là ám chỉ tôi nên rời đi’ này, rất nhiều rất nhiều, bất quá toàn bộ đều là những đáp án lẻ tẻ.”

Thẩm Quần nắm điện thoại, nở nụ cười, “Lần này thử lại một chút không?”

“Được, anh nói đi!”

Thẩm Quần thật sâu hít một hơi, “Nếu có một ngày cậu không chủ động nói với tôi, ‘tôi yêu anh’, đó là bởi vì cậu đang đợi tôi. Cậu muốn nghe câu ‘tôi yêu cậu; mà không phải là câu ‘tôi cũng vậy’! Cậu không muốn tôi vĩnh viễn chờ đợi, vĩnh viễn là người bị động.”

“Đúng rồi! Nhưng hiểu được đáp án rồi còn phải thực hiện nữa nga!”

Chậm rãi nhắm mắt lại, Thẩm Quần nắm chặt bàn tay đã đầy mồ hôi, giống như đang nắm trong tay lời hứa và tâm tình lơ lửng trên không của chính mình, qua hồi lâu y mới nhẹ nhàng mở miệng, “Tôi yêu cậu! Tôi sẽ không rời khỏi cậu, cậu cũng đừng rời khỏi tôi!”

“Đương nhiên!”

Chẳng lẽ đây là cái gọi là cảm giác an toàn sao? Hai người ở hai đầu điện thoại hầu như là mỉm cười cùng lúc. Hạnh phúc của hai người chậm rãi khếch tán ra cả căn phòng; tuy còn đang chờ ngày gặp lại nhưng giò cho dù có chưa gặp nhau thì cũng không còn cảm giác khó nén như trước nữa.

“Anh thật láu lỉnh, tôi muốn mua lễ vật gì đó để thưởng cho anh.”

“Mau chóng mang người về đây là được rồi!” Nói xong, Thẩm Quần nhẹ nhàng gác điện thoại, đi vào phòng mình cầm lấy bức ảnh ba người chụp chung, nở nụ cười. Y muốn ngày mai phải đổi thành một khung ảnh đôi.