Phản Nghịch

Chương 10






“Đến đến đến, bà con, mời đến đây, cám ơn ─”

Hướng Nhu đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ biến mất, vội vàng chống tay ngồi dậy, nghiêng tai nghe cho rõ hơn. Đúng vậy, ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến tạp âm, còn càng lúc càng to làm chấn động cửa sổ kính.

“Cám ơn Hướng gia đã toàn lực phối hợp diễn tập phòng cháy chữa cháy lần này ─”

Không thể nào!

Thanh âm quen thuộc kia làm cho mặt nàng tái nhợt vội đi xuống giường, đến bên cửa sổ, bất an không yên vén rèm ra, mở cửa sổ. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt, còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào lại càng không biết khi nhìn thấy hắn sẽ dùng vẻ mặt gì, cảm xúc gì ─

Bàn tay mở cửa sổ đột nhiên dừng lại.

Nàng phải đối mặt, không chỉ là Thành Đại Nghiệp! Chỉ thấy bên ngoài người ta tấp nập tới sân của Hướng gia tới bên ngoài đường cái đều là người, tất cả mọi người đứng chật cứng, mọi người dìu già dắt trẻ, náo nhiệt đi vào, số người càng nhiều giống như tất cả mọi người ở trấn đều tập hợp tất cả tại đây.

Cảnh tượng vô lý này làm cho nàng kinh ngạc mở to mắt, càng làm cho nàng khó thể tin là người hại nàng mất ngủ suốt đêm lại mặc bộ đồng phục màu cam, tay cầm loa đứng ở trên thang xe cứu hoả hô to.

“Đến, hiện tại mời nhìn về phía nhà bên phải, giống bọn họ vậy, căn nhà trống không dùng để làm mẫu là tốt nhất.” Thành Đại Nghiệp đứng trước mặt mọi người dùng loa nói, chỉ tay về phía bên phải giống như một hướng dẫn viên du lịch vậy.

Hắn tự nhiên mang theo những người này tới thăm nhà nàng!

Mắt thấy người kia đã dùng thang leo tới bên ngoài cửa sổ, Hướng Nhu nhất thời buồn bực, nhìn không được kéo áo hắn. “Thành Đại Nghiệp, ngươi ─”

Chân của hắn còn đang bị thương, bị nàng kéo như vậy trọng tâm nhất thời không đứng vững, thân hình cao lớn lảo đảo, hơn nửa người trên đã lao ra ngoài thang xe, phía dưới vang lên một trận hô to.

Không xong!

“cẩn thận!” Lo lắng áp bức tức giânh, nàng bị doạ một người đầy mồ hôi lạnh, vội vàng dùng hết sức lực đỡ lấy hắn.

Thành Đại Nghiệp ổn định thân mình mới quay đầu giơ cánh tay lên, sau đó ngẩng đầu lên nhe răng cười với nàng.

“Cám ơn.”

Hướng Nhu theo bản năng vội vàng lùi vè phía sau, con mắt sáng loé ra sự chán nản, tức giận bản thân có bao nhiêu lý trí thế nhưng chỉ chớp mắt đã mất đi trước hắn.

“Ta chỉ là không hi vọng có người chết ở sân nhà ta.” Nàng nói, vì che dấu sự thất lễ lúc trước, ngữ điệu tràn ngập sự chất vấn. “Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì ở đây?”

“Diễn tập phòng cháy.” Hắn đương nhiên trả lời.

“Diễn tập thì diễn tập, việc gì phải chạy tới nhà của ta?” nàng giận trừng mắt nhìn hắn, hai tay chống bên cửa sổ, hổn hển nói. “Ta cảnh cáo ngươi, nhanh rời khỏi nhà của ta, ngươi còn gây ầm ĩ nữa thì ta sẽ gọi cảnh sát!”

Thành Đại Nghiệp nhếch lông mày lên, đưa ra văn kiện, quơ quơ trước mặt nàng.

“Hướng tiểu thư, lần diễn tập phòng cháy này là đã xin phép, chủ nhà cũng đã đáp ứng dốc toàn lực phối hợp.” hắn tuyên bố còn nói to hơn, quay đầu xuống phía dưới chứng thực. “Đúng hay không?”

Hướng Nhu sửng sốt quay đầu nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy ba mẹ cùng chị dâu đều đang đứng trong đám người phía dưới, bốn người tuy rằng vẻ mặt khác nhau nhưng đều đang gật đầu, chứng minh lời Thành Đại Nghiệp nói là sự thật.

Nàng có mơ cũng không nghĩ đến sẽ bị người nhà bán đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn run lên, trừng mắt nhìn người nào đó, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có ý gì?”

Thành Đại Nghiệp xoay người lại, tới gần cửa sổ.

“Em đã nghe anh nói, anh vô tội, em không tin anh. Hiện tại người trong trấn đều tập trung ở đây, chính em hỏi bọn họ xem năm đó có phải anh dùng em làm vật cá cược.”

Chính mình hỏi? Loại chuyện này nàng như thế nào có thể hỏi?

Xấu hổ cùng buồn bực toàn bộ nhảy lên trong lòng nàng, nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn, cố gắng hết sức đống cửa lại, ý đồ khoá cửa sổ lại, nhắm mắt làm ngơ.

Mắt thấy nàng muốn đóng cửa, Thành Đại Nghiệp cũng khẩn trương không kém, dùng loa nói to hướng mọi người, chậm rãi mở miệng ─

“mọi người, khi có hoả hoạn hẳn là nên phối hợp hết sức cùng đội viên phòng cháy chữa cháy, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng kích động. Ví dụ như vị tiểu thư này có chút hoảng loạn tại thời điểm này thì nhớ tránh xa cửa sổ, đội viên sẽ dùng dụng cụ phá cửa, tránh xa ra để đỡ làm bị thương.” Hắn dừng lại một chút, dùng hết sức nói to. “A Thành, lấy búa đến!”

“Vâng!” Đứng ở phía ở xe bên cạnh A Thành cao giọng đáp, rút ra cái búa lớn đưa cho Thành Đại Nghiệp, vừa mới đụng vào đã thấy cửa sổ kiên cố bị bung ra.

“Thành Đại Nghiệp!” Hướng Nhu tức giận, mặt đỏ bừng lên. “Ngươi không cần quá phận!”

“Anh chỉ muốn chứng minh sự vô tội của mình, làm sao lại quá phận?” hắn cầm loa nói to, hướng phía sau hạ lệnh: “Tiểu Diệp, A Trung đem tên kia đẩy ra!”

Theo tiếng quát của hắn, hai nam nhân đưa con trai độc nhất của chủ cửa hàng chụp ảnh Vương Đại Vĩ xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người lại xôn xao lên.

“Này, bạn già, không phải diễn tập phòng cháy chữa cháy sao?”

“Đúng vậy, tại sao lại đưa Vương Đại Vĩ ra?”

“Hiện tại là như thế nào? Đây là diễn tập phòng cháy chữa cháy sao?”

“Không cần ồn, cái này so với diễn tập phòng cháy chữa cháy thì vui hơn!”

Tiếng thảo luận không ngừng truyền đến, Thành Đại Nghiệp cầm loa hướng về phía Vương Đại Vĩ hỏi: “Nói, năm đó ngươi đem chuyện của ta cùng Hướng Nhu cá cược, còn thu tiền là ai?”

“A, là, là ta. . . .”Vương Đại Vĩ bị mọi người trừng mắt nhìn chỉ có thể ngoan ngoãn nhận tội. Hắn vẻ mặt đau khổ cùng với tiếng cười gượng, còn cố biện minh. “Nhưng lúc đó ta tuổi còn trẻ chưa hiểu chuyện, mọi người trước đây cũng thế thôi.”

“Đem vật chứng tới đây.” Thành Đại Nghiệp lần thứ hai hạ lệnh.

A Trung từ trong ngực lấy ra một quyển sổ ghi chép, hướng thang ném lên. Thành Đại Nghiệp chụp được, trực tiếp đưa cho Hướng Nhu.

“Đây là trước hôm “diễn tập phòng cháy chữa cháy” lấy được từ nhà hắn, mỗi người trên trấn đều bị hắn lấy làm vật cá cược, thừa cơ kiếm tiền.” Nhân chứng vật chứng đều có, nàng cuối cùng cũng nên tin đi!

Hướng Nhu tiếp nhận quyển sách, tuỳ tay lật vài tờ, chỉ thấy có trang được tô vàng viết tên hai người, rõ ràng là năm đó hắn cùng nàng, còn ghi chú rõ ràng.

Nàng vẫn là không tin, đưa quyển sách trả về.

“Loại vở này ai cũng làm giả được, bên trong có ghi nói không chừng là người mới viết lên.”

Người này thật muốn làm khó hắn!

Thành Đại Nghiệp thở dài, bất đắc dĩ xoay người lại, cầm lấy loa mở miệng hỏi mọi người: “Xin hỏi mọi người ở đây có ai từng cá cược cùng Vương Đại Vĩ xin giơ tay.”

Chỉ thấy bên dưới có nhiều người cùng giơ tay, thậm chí có cả Hướng ba cùng Hướng mẹ và Hân Hân.

Hướng Vinh nhíu mày, không nói gì nhìn vợ mình.

Hân Hân nhún hai vai, tay đút vào trong túi sợ hãi nói: “A, ta, ta năm đó cá tiểu Nhu sẽ thắng.”

Thành Đại Nghiệp trở lại nhìn sắc mặt phức tạp của Hướng Nhu, buông loa ra, trên mặt tươi cười thận trọng nói.

“Anh năm đó hận không thể làm cho toàn bộ thế biết anh muốn hôn em mới có thể để lộ, làm cho Vương Đại Vĩ thừa cơ nghe được, đặt cá cược.” Hắn nhìn nàng, lần thứ hai nhắc lại: “Nhưng là anh thật sự vô tội.”

“Ngươi vô tội?” Hướng Nhu nắm chặt cửa sổ, trong mắt vẫn còn nghi ngờ. “Hôm đó ở bệnh viện ta rõ ràng nhìn thấy ngươi cùng bọn xấu kia cho ngươi, còn có người con gái gọt táo cho ngươi ăn.” Câu cuối cùng bao hàm ngữ khí ghen tuông.

“những gì em nói tất cả đều là hiểu lầm a!” Thành Đại Nghiệp cũng phát hoả, đứng trên lan can thang xe cứu hoả, hướng nàng giận dữ hét: “Mẹ nó, khi đó anh bị Hướng Vinh đánh trật khớp cằm, ngay cả nói đều không được, có quỷ mới ăn được táo!”

“Chính là ta ─”

“Hướng Vinh!” Thành Đại Nghiệp cầm loa hét lo, hướng về phía Hướng Vinh đang ở phía dưới hỏi: “Là ngươi đưa ta đến bệnh viênh, ngươi nói có phải hay không khi đó ta bị trật khớp cằm?”

Mỗi người đều nhìn, Hướng Vinh nhìn lại chờ hắn tuyên bố lời chứng.

Chỉ thấy hắn khoanh tay trước ngực, hành động nhẹ nhàng, chậm rãi gật gật đầu.

“Bác sĩ Trương, năm đó bác chữa cho cháu, bác nói như thế nào?” Thành Đại Nghiệp lại nói tiếp.

“Đúng, người bệnh đúng là bị trật khớp cằm.” chỉ thấy Hướng Vinh đứng đó, bác sĩ đã về hưu trả lời còn giơ sổ khám bệnh lên. “Sổ khám bệnh năm đó ta cũng mang tới đây.”

Đám người lại truyền đến một tiếng la hét.

“Chị dâu chị dâu, người nói người tóc hồng đúng không?”một người phụ nữ ôm đứa con ba tuổi ở tại chỗ nhận tội. “Đó là ta a!”

Hướng Nhu nhận ra nàng, nàng tên là Trần Hiểu Linh, ở trấn tây, tính cách ngay thẳng, vài năm trước đã gả cho Hắc Long, hiện tại đã làm mẹ của ba đứa nhỏ/

“Chị thật sự là hiểu lầm, Thành ca thật sự không dùng chị làm vậy cá cược!” A Linh ôm con gái cười to: “Thành ca sang luôn quan tâm tới ta cùng a long, lúc đó Thành ca bị người ta đánh thảm như vậy nên mới cố ý đem táo đến, hắn thật sự là bị trật khớp cằm, nửa câu cũng không nói được, đừng hiểu lầm!”

“Đúng vậy, Lão Đại đối với ngươi là thật lòng!”

“Đúng vậy, hắn đối với ngươi là tâm ý, so với núi còn cao hơn!”

“Ta có thể dùng chính đứa con của mình thề!” Hắc Long đứng một bên trong ngực ôm trẻ con, đứa bè dùng chân không ngừng đạp ra ngoài, mừng rỡ cười khanh khách như đang chơi trò chơ.

Ngày xưa bọn họ cấu kết với nhau nhưng tất cả đều là thời thiếu niên, bọn họ đều đã thay đổi, an phận thủ thường kết hôn, sống yên bình qua ngày. Chính là nghe được Lão Đại ngày xưa có tìm, tình cảm như trước không đổi, toàn bộ đều ra giúp đỡ.

Mọi người phía dưới mỗi người nói một câu, tất cả đều giúp Thành Đại Nghiệp nói, Hướng Nhu có chút dao động nhưng vẫn còn nghi ngờ.

“Bọn họ đều là người của ngươi, tất nhiên sẽ giúp ngươi nói.”

“Nói bậy!”

“Phải không?” Nàng khẽ hừ một tiếng, hướng xuống dưới hỏi: “ta hỏi các ngươi, hắn có là xử nam không?”

Dưới lầu mọi người ồn ào, thanh âm lớn không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ mãnh liệt gật đầu. bên dưới còn trăm miệng một lời, đồng thời nói ta.

“Đúng!”

“Mẹ nó, cô ấy không phải là xử nữ thì ta như thế nào lại là xử nam?” Thành Đại Nghiệp tức giận cầm loa hét to.

Một tiếng rống to vang dội khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe được, mọi người lại ồ lên.

Hướng Nhu vừa thẹn vừa giận, tức giận nắm cái đồng hồ báo thức hướng Thành Đại Nghiệp ném tới.

Hắn vội vàng cúi đầu, bởi vì động tác quá mạnh mà thang lắc lư một lúc lâu mới cân bằng. Hắn vừa ngẩng đầu đã thấy Hướng Nhu muốn đóng cửa sổ, vội vàng đưa tay ra chắn.

Lực vì sử dụng quá mạnh, cổ áo ngủ màu bạc trễ xuống vai, để lộ một ít da thịt trắng hồng, những người thanh niên phía dưới trừng lớn mắt để nhìn, phát ra những tiếng tán thưởng, hoan hô. Thành Đại Nghiệp vội vàng đứng lên, dùng thân hình cao lớn che khuất cảnh xuân tươi đẹp, quay lại rít gào: “Không cho phép nhìn!”

Cảnh cáo xong, hắn vừa quay người lại, ai ngờ đã bị đánh một cái.

“Mẹ nó, em không nghe thấy lời anh nói sao?” Hắn nhảy dựng lên, hướng về phía nàng rống to. “Anh là thật lòng yêu em!”

Hướng Nhu gần như bất tỉnh, bất chấp tất cả chính là bỏ qua quá khứ!

Lúc này, hắn cuối cùng nghiêng người, ôm chặt cổ tay nàng, tức giận hét lên. “Đáng chết! Em còn chưa hiểu? Anh cải tà quy chính tất cả đều vì em, em rốt cuộc vì sao còn chưa hài lòng?”

“Tất cả ta đều không hài lòng!” Nàng dùng sức muốn rút tay về, không muốn để hắn nắm.

“Tại sao lại toàn bộ>”

Hắn nổi gân xanh khắp mặt, tức giận đến độ đỉnh đầu bốc ra hơi nước.

“Đúng, chính là toàn bộ!”

“Lừa quỷ!” Hắn cúi đầu, đem tay nàng nắm lấy, trợn mắt nói ra: “Buổi tối mấy hôm trước, em không phải đối với anh ─”

Đối cái gì?

Mọi người vô cùng tò mò, Hướng Nhu mặt đỏ hết lên lại đánh cho Thành Đại Nghiệp một cái, lời nói trong miệng toàn bộ xoá sạch, miễn cho hắn tiết lộ càng nhiều.

Hắn bị đánh cho u đầu, buông ra tay đang nắm tay nàng, không nghĩ tới nàng thẹn quá hoá giận, vung mạnh cánh cửa sổ vào hắn.

“Em đã đủ chưa! Anh cảnh cáo em, em─”

Lại một cái tát hướng thẳng đến má phải của hắn.

Thành Đại Ngiệp bị đánh cho phát hoá, cắn răng nhịn đau, chuẩn bị hứng chịu cái tát của nàng thì nhanh tay bắt lấy tay của nàng, sau đó nâng chân trái đang còn lớp thạch cao, vượt qua cửa sổ, trực tiếp đem nàng ngã xuống giường, hữu hiệu ngăn cản công kích của nàng.

“Buông!” Hướng Nhu ở dưới người hắn giãy dụa nhưng lại không tránh được thân hình cao lớn đang đè lên, tức giận thét chói tai. “Cút đi!”

“mơ tưởng!” Hắn nắm chặt hai tay của nàng, đè nặng lên nàng. “Mẹ nó, anh đã nói mình vô tội, cũng nói anh yêu em, em rốt cuộc làm sao mới bằng lòng tin tưởng?”

“Ngươi đưa chứng cứ a!”

“Nhân chứng tất cả đều ở bên ngoài, em không phải đều nghe thấy, nghe được? Em còn muốn nhìn chứng cứ gì nữa?”

“Bọn họ tất cả đều là người của ngươi, căn bản không đáng tin!” Nàng nổi trận lôi đình.

Mẹ nó!

Thành Đại Nghiệp toàn thân cứng ngắc, trên mặt trắng lên, lửa giận từ con ngươi đen bắn ra, nhìn thấy người ở bên dưới mặt đang tức giận đến đỏ lên, vẫn là một cô gái mê hoặc như trước.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên buông tay đứng dậy, uể oải ngồi bên giường, hai tay vuốt nhẹ lên sợi tóc đen.

Hắn đã suy nghĩ hết, thật sự là không có cách!

Bắt đầu từ cuối tuần trước hắn tìm được bao nhiêu người thì hắn đã tìm, tìm tất cả biện pháp chính là muốn đưa chứng cứ cho nàng xem, hắn thật sự vô tội nhưng ai biết người này vẫn là không tin.

Hướng Nhu kinh ngạc đứng dậy, không nghĩ tới hắn đột ngột buông tay. Khuôn mặt ngăm đem hiện lên sự tuyệt vọng, trong lòng đang nảy lên như xúc xắc, nhất thời thấy khó chịu, vài lần muốn mở miệng đuổi người nhưng vừa đến cổ họng lại không nói ra được.

Bên trong yên lặng một lúc lâu, hai tay Thành Đại Nghiệp đều nổi gân xanh lên, đột nhiên mở miệng.

“Anh còn có vật chứng.”

“Vật chứng?”

“mẹ nó, cái này thật sự là ẻo lả!” Hắn mở miệng mắng một câu, ngẩng đầu lên, cắn răng thận trọng cảnh cáo. “Anh nói cho em, nếu em nói cho người khác thì anh sẽ không thừa nhận!”

Đáng giận, ban đầu cứ tưởng không cho nàng biết nhưng lần này không thu phục được thì chỉ sợ cả đời nàng sẽ không tin hắn!

Hướng Nhu hoài nghi, lại thấy hắn đột nhiên đứng dậy, từ sau thắt lưng lấy ra một cái khăn màu trắng, không tình nguyện đưa tới trước mặt nàng.

“Đây là cái gì?” Nàng nhìn vật chứng này là cái gì?

Hắn cắn răng thật chặt, như là chiếc khăn tay này so với mạng của hắn còn đáng giá hơn.

“Khăn tay” hắn khẽ cắn môi, rốt cục nuốt xuống tự tôn nam nhi của mình. “Khăn tay của em!”

Bốn chữ vô cùng đơn giản lại như tiếng sấm dậy làm cho Hướng Nhu đột nhiên cứng lại.

Cái kia thật đúng là khăn tay của nàng.

Nàng nhận ra hoa văn của nó, lại càng nhận ra góc khăn chính là tên tiếng anh viết tắt của nàng. Nàng nhớ rõ cái khăn tay này, từ sau kì nghỉ hè đó cầm máu cho hắn, căn bản nghĩ rằng hắn sẽ tuỳ ý ném đi, trăm triệu lần không nghĩ tới rằng hắn vẫn giữ cho tới tận bây giờ,

“Ngươi, ngươi vẫn mang theo?” Nàng kinh ngạc mở miệng không dám tin, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thành Đại Nghiệp mặt ngăm ngăm đen thế nhưng lúc này lại đỏ lên.

“Không được sao?” Hắn kêu rên.

“mười năm này ngươi vẫn mang theo bên người có phải không?” Nhìn bộ dạng hắn không cam lòng, Hướng Nhu không nhịn được hỏi lại.

“Em khó chịu à!” Thành Đại Nghiệp hé răng, có chút thẹn quá hoá giận.

Hướng Nhu chớp mắt mấy cái, kia thật đúng là khăn tay cũ, nhìn lại người cao lớn kia, ngón tay thô lỗ nhưng lại cầm theo cái khăn tay, có vẻ không phù hợp.

Hắn thế nhưng mang theo bên người mười năm.

Mười năm ─ mười năm ─ hắn mang theo bên mình mười năm ─ một người đàn ông mang theo khăn tay của phụ nữ, mang mười năm. . . ..

Một lượng nhiệt lớn bao phủ bên trong nàng, hai vai nàng run rẩy, tiếp theo rốt cuộc không nhẫn nại được, tiếng cười lớn vang lên từ đôi môi đỏ mọng.

Đáng giận, hắn chỉ biết!

Thành Đại Nghiệp thập phần khó chịu, thấy nàng cười không ngừng, cả người cười đến độ ngã lên giường, hai vai còn rung rung.

“Này, em cười đủ chưa?” Hắn ngồi lên mép giường lại phát hiện nàng cười thế nhưng bắt đầu khóc rống lên.

Chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng hắn còn tưởng mình nghe nhầm, chờ hắn vươn tay đến thì thân hình mảnh khảnh kia đã cúi xuống, mới phát hiện nàng đang khóc sướt mướt, nước mắt như mưa rơi xuống lăn trên má, hắn không hờn giận, tay chân bắt đầu cuống lên.

“này, sao lại khóc? Em ─ em đừng khóc!”

Trong lúc nhất thời, hắn khônng biết nên làm thế nào cho đúng, một tay giơ lên giữa không trung, tay còn lại đang co lại, cuối cùng vẫn không nhịn được kéo nàng vào trong ngực, vỗ vỗ bảo bối.

“Đáng chết, em đừng khóc, anh không phải cố ý muốn ồn ào như vậy, em đừng khóc ─”

Hai tay nàng đặt lên bộ đồng phục màu cam của hắn, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

“Em đừng khóc.” Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng an ủi.

Hơi thở ấm áp nam tính vây quanh nàng, xoá đi những hoài nghi cuối cùng.

Cho tới nay nàng luôn sợ hãi, nhát gan không muốn thừa nhận chính mình thích hắn, sợ khi mở miệng ra sẽ mất đi ưu thế. Cho nên nàng sống chết phản kháng, cố gắng ngăn cản không dám thích hắn mà tình huống này lại cho tim nàng tan nát ─

Hiện giờ hiểu lầm đã xoá bỏ, nàng chẳng những hiểu được hắn vô tội còn phát hiện ra tình cảm của hắn đối với nàng, thâm sâu như vậy, quan trong như vậy. . . .

“hư, đừng khóc, anh thật sự yêu em.” Tiếng nói nhẹ nhàng bên nàng làm toàn thân nàng chấn động, trong thanh âm bao gồm cam đoan cùng chân thành.

“Anh chỉ là nỏng nảy, em tin anh đi, anh thật sự, chưa bao giờ đùa bỡn em. Anh không cố ý muốn làm lớn chuyện như thế nhưng là anh khuyên can mãi mà em cũng không tin nên anh chỉ có thể tìm người làm chứng.” Hắn còn tưởng rằng nàng bị hành động của hắn làm cho tức giận đến phát khóc. Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng nhìn thấy một giọt nước mắt của nàng, bây giờ thấy nàng khóc lớn như vậy làm tim hắn đều đau.

Hai vai Hướng Nhu rung rung, sau khi khóc một lúc lâu mới phát hiện hắn đang nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Thấy nàng đột nhiên không kích động như vậy, tiếng khóc dần dần chuyển thành tiếng nức nở, hắn nhịn không được nắm lấy tay nàng nói.

“Tiểu Nhu, anh thật sự yêu em. Em xem, anh đã vì em mà thay đổi, trong vài năm này ngay cả một cái cây cũng không nhổ. Em nói em không thích nhà vệ sinh công cộng, anh một người bạn gái cũng không kết giao, vì sợ em bị thương lại không thể “tập luyện thực tế” nên anh đành phải nghiên cứu A phiên. Em chê anh là đần độn, chỉ biết dựa vào cha mẹ, không có thành tựu gì nên anh mới đăng kí vào trường cảnh sát, hiện nay tuy rằng không phải cục trưởng nhưng tốt xấu gì cũng là một tiểu đội trưởng ─”

Hắn nói tới đây trộm cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhưng giống như sự tức giận đã biến mất, còn ngoan ngoãn ở trong ngực hắn, hắn ho khụ khụ hai tiếng lại nói tiếp.

“Khụ, cho nên em xem anh cố gắng như vậy, em─” Trong lòng cô gái nhỏ vẫn không nhúc nhích, hắn thật khẩn trương đến độ đổ mồ hôi, ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng la lên.

“lão Đại thu phục được không?”

Thành Đại Nghiệp âm thầm mắng, căm tức cầm chiếc gồi ném ra ngoài cửa sổ.

“Oa, cái gì vậy?” Có người sợ hãi kêu lên.

“Gối đầu, gối đầu!”

“Xem ra là không thu phục được.”

“Chính là sao lại im lặng như vậy?”

“A Trung, không bằng ngươi lên xem đi.”

“Sao lại là ta? A Thành ngươi đứng ở đỉnh xe, bảo hắn nhìn trộm một cái.”

Nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa sổ, Thành Đại NGhiệp muốn đi tới cửa sổ rống vài tiếng nhưng lại không muốn rời Hướng Nhu.

Bên ngoài cửa sổ có một đội viên từ từ trèo lên, a Thành thật cẩn thận kéo dài cổ nhìn vào bên trong, muốn quan sát “tiển triển mới nhất” thì Thành Đại Nghiệp đã vội vàng kéo tay, hướng hắn vung mạnh như muốn bảo hắn tránh xa một chút.

Mắt thất lão Đại có mỹ nữ trong ngực lại có vẻ mặt hung ác, a Thành lập tức thông minh lùi về sau, còn hướng về hắn làm điệu bộ bảo mọi người an tâm chờ đợi.

Bên ngoài yên tĩnh lại, Thành Đại Nghiệp nhẹ nhàng thở ra, lần thứ hai mở miệng.

“Tiểu Nhu?”

“ừ?” Nàng di chuyển cái mũi, mặt còn đang chon trong ngực hắn.

Oa, tiếng trả lời thật là cảm động.

Hơn nữa có phải nàng không khóc?

Thành Đại Nghiệp trộm cúi đầu xuống, “vũ khí cuối cùng” cũng dùng hết, hắn quyết định thừa dịp Hướng Nhu có trạng thái dễ bảo liền đem mấy lời trong lòng nói ra.

Hắn khẩn trương mở miệng. “Nhìn xem, anh mấy năm vừa qua cố gắng không ít, em có thể gả cho anh không?”

“Vì sao?” nàng mở miệng.

“cái gì, vì cái gì?” Hắn ngốc nghếch hỏi lại.

“Ngươi vì cái gì. . . “ Hướng Nhu ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ lên vì khóc hỏi hắn: “Tại sao muốn kết hôn với ta?”

Thấy hai mắt nàng đỏ lên vì khóc, hắn cầm lấy khăn tay, đau lòng lau đi những giọt nước mắt. “Đương nhiên là bởi vì anh yêu em!”

“Bởi vì ta là học sinh gương mẫu phải không?” Nàng nghẹn ngào hỏi lại: “Nếu ta không phải?”

“Có ý gì? Em đúng là học sinh gương mẫu a? Em sao lại hỏi vấn đề này?”

“Nếu. . . . ta không tốt như trong trí tưởng tượng?” Nàng khàn khàn nói, cố gắng lấy hết dũng khí mở miệng.

“Tưởng tương cái gì, em chính là em, anh đơn giản là thích em như vậy. Em khóc đến choáng váng? Hay là đang sốt?” hắn nhíu mày, tay nhịn không được sờ trán nàng.

Hắn thẳng thắn trả lời lại làm cho nàng nứơc mắt rơi xuống, lộ ra khuôn mặt khóc nức nở. Mặt nạ lạnh lùng bị tháo ra, thật ra nàng rất nhát gan cho nên mới cố chấp không tin hắn.

“Như thế nào lại khóc, làm ơn em đừng khóc nữa.” Hắn thay nàng lau nước mắt nói: “Đừng khóc, em với học sinh gương mẫu không có quan hệ gì? Năm đó anh còn là học sinh lưu ban, em không chê anh thì anh đã cảm tạ trời đất rồi.”

Nghe câu đó nàng không nhịn được mỉm cười.

“Đúng rồi, cười lên xinh bao nhiêu. Ngoan, nói em nguyện ý gả cho anh, để cho anh chăm sóc em cả đời. Anh chính là “tiếng lành đồn xa”, mỗi người đều nói anh tíi.” Hắn khuôn mặt tươi cười đùa, làm vẻ mặt như là “cam đoan phẩm chất.”

Đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nàng mở miệng, đôi môi đỏ mọng thốt ra một chữ.

“Được.”

Một người con gái còn chờ mong gì nữa? nàng làm sao không cảm động, trong lòng tràn ngập dòng nước ấm, tất cả đều hiện lên trong đầu, ngọt ngào.

người cao lớn kia bởi vì quá vui mừng mà ngây dại ra. Hắn ngừng thở, nháy mắt không thể nhúc nhích, không thể tin được tai lại nghe được đáp án.

“Em đồng ý.” Hướng Nhu rưng rưng mỉm cười, ngẩng mặt nhìn hắn, nhón chân hôn hắn một cái, lặp lại: “Em đồng ý gả cho anh.”

Nụ hôn cùng cầu nói kia như là câu thần chú giải thoát tượng thạch cao như hắn, đầu hắn nóng lên, nắm thật chặt eo nhỏ nhắn của nàng, đem nàng ôm lại gần, kích động hỏi lại.

“Em nói thật?” Nàng đáp ứng rồi? nàng gả cho hắn?

“Dạ” Hướng Nhu gật đầu trả lời, đôi môi đỏ mọng lập tức bị giam cầm.

Hắn điên cuồng hôn nàng, in dấu tích lên môi nàng. Nhiệt so với lửa cháy trên núi còn nhanh hơn, hắn hôn nàng càng sâu bởi vì nàng cố đẩy ra, nếu ở bên dưới lâu không thấy tiếng ồn ào, chỉ sợ hắn trực tiếp áp đảo nàng, một đường tiến xuống dưới, đem chuyện yêu toàn bộ làm xong.

Cưỡng bức chính mình dừng lại, Thành Đại Nghiệp thở dốc, để lên trán của nàng nhưng lại phát hiện tay của nàng không biết khi nào lại đặt trên áo hắn, lưu luyến vỗ về ngực hắn.

Hắc hắc, xem ra “biểu hiện” một đêm kia tốt lắm, mới có thể làm cho nàng “biết vị”

Hắn bắt lấy tay nàng, cầm bàn tay bé nhỏ cười đến mặt tươi hết sức.

“Bà xã, anh đã cải tà quy chính, thật vất vả ở quê nhà có ít công danh, em thật sự không hi vọng chúng ta bị người khác bắt gian trên giường đi?”

“Ai là bà xã của anh? Em còn không có đâu!” Nàng xấu hổ, mặt đỏ hết lên, đẩy hắn ra nhưng lại bị ôm lại từ đằng sau.

“Đương nhiên là em a!” sợ nàng đổi ý, Thành Đại Nghiệp chịu đựng chân đau, chạy nhanh đến ôm nào, đi tới cửa sổ, hướng xuống bên dưới tuyên bố.

“Hướng Nhu đã đồng ý gả cho ta! Mọi người nhớ ngày mai đến uống rượu mừng nha!”

“Thành Đại Nghiệp!” Nàng xẩu hổ mặt đỏ bừng, vỗ vỗ ngực hắn. “Ngày mai uống rượu mừng? Anh điên rồi, thả em xuống!”

A Trung bên dười cười lớn. “Đúng vậy lão Đại, ngày mai có phải là quá nhanh không?”

“Cái gì quá nhanh, ta đã đợi tám năm, đủ lâu chưa, ngày mai vừa vặn là ngày tốt a!”

“Thành Đại Nghiệp, mau thả em ra!” Hướng Nhu xấu hổ đến tính đều nóng, quả thực muốn trốn về phòng.

Mày rậm nhíu lại, con ngươi đen khoá trụ khuôn mặt nhỏ nhắn, mở miệng: “Bằng không như vậy, em nói em nguyện ý gả cho anh, anh để em xuống, tránh em trở mặt không thừa nhận.” Miệng hắn cười lớn, hàm dưới đã mở rộng.

Con ngươi đen khẩn trương chỉ có nàng nhìn thấy. Nàng lúc này mới phát hiện, thật ra hắn đội trời đạp đất, không sợ trời không sợ đất nhưng lại bất an vì nàng.

Hắn sợ nàng đổi ý, sợ chờ khổ sẽ lại có chuyện xấu cho nên mới cưỡng bức nàng, bắt nàng phải ở trước mặt mọi người hứa.

Hướng Nhu cổ họng nuốt một ngụm nước, đã quên mọi người bên dưới đang nhìn, tay với lên khuôn mặt tuấn tú ngăm đen, ôm cổ hắn, lần thứ hai hôn, nàng dùng hành động thực tế nhận lời.

Thành Đại Nghiệp đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở nụ cười tươi, hiểu nàng đang cam tâm tình nguyện. Hắn mừng như điên, nâng khuôn mặt nhỏ kia lên, làm trò trước mặt mọi người hôn môi cô dâu.

Mọi người dưới tầng xem đều vui mừng về kết cục này, đều phát ra tiếng reo hò, vỗ tay, trên mặt mọi người đều là nụ cười tươi, mừng rỡ đối với cặp oan gia rốt cục trở thành một đôi.

“Tốt lắm chị dâu!”

“Lại một lần nữa! Lại một lần nữa!”

Thành Đại Nghiệp cảm thấy thoả mãn hôn Hướng Nhu, sau đó lui vào trong, đóng cửa sổ, buông rèm, ngăn cách tầm mắt của mọi người, ôm nàng trở về giường, dùng sự nhiệt liệt hôn nàng, yêu nàng.

Trải qua nhiều năm như vậy, rốt cục nàng cũng là của hắn.

Mọi người bên dưới từ đánh trống reo hò chuyển thành im lặng, đám người giải tán, trên giường một đôi không để ý sa vào thế giới ngọt ngào, dùng hành động để thể hiện tình cảm chân thành, với cuộc đời này cũng thế.

Trên ngọn cây vang lên tiếng ve kêu, ánh nắng mùa hè ấm áp.

Mùi hoa thoang thoảng, trên trấn nhỏ lại thêm một đôi đẹp đôi.

Hoàn

Cám ơn mọi người đã ủng hộ trong thời gian vừa qua, Lin định sẽ hoàn truyện này sớm hơn và không ngờ đến bây giờ mới hoàn xong. Hi vọng mọi người thích và tuy còn nhiều lỗi nhưng xin mọi người bỏ qua.

Cám ơn nàng Bee, Bò sữa, ss xanh xanh và nhiều người nữa đã giúp Lin hoàn thành truyện này.

Thân!!!