Phấn Thơm

Chương 10




Tôi...Tôi có thể làm gì đây?! Tôi nên làm gì? Tôi cần phải làm gì và tôi sẽ làm gì?! Bình tĩnh Vincent, bình tĩnh, bình tĩnh để có thể dễ dàng tìm được cách giải quyết. Tim tôi đập từng hồi như lộn cả lồng ngực dội vào, nhịp thở cũng theo đó một lúc nhanh hơn, tôi...tôi gấp rút quá, hai tay tôi như phong thấp tuôn ướt đầy lòng bàn tay, ngón chân vẫn co giựt không ngừng! Việc đầu tiên cần làm là...?

Tôi vút thật nhanh về tổ, đến phòng Ken.

GẦM GẦM!

_Gì đó? Đi chỗ khác giùm cái! Tụi (*)ong nít ranh!

_Tao đây!!- Tôi uỳnh uỳnh

_"Tao đây" là thằng nào?

_Gái đẹp cong mông đây!!!- Tôi cố tình làm thế để nó mau ra cười nhạo mặt mình và tranh thủ lôi nó đi

_Vincent đó hả!? Lâu lắm rồi mới nghe mày nói lại cái biệt danh hồi mẫu giáo! Mày ghét cái nick name đó lắm mà, sao nay lên hứng gọi thế vậy??

_Mau đi! Tao không có thời gian!

_Làm gì gấp dữ vậy? Đang ngủ mà bị mày đánh giấc, đáng ra tao phải là người...ỐI!

Ong Ken chưa kịp than vãn hết câu, tôi đã xông vào kéo nó ra:_Mau! Trên đường tao sẽ giải thích!!

***

Sau khi nghe tôi giảng giải, nó nghiêm túc hằng giọng:

_Vậy bây giờ trước mắt chúng ta kéo dài thời gian cho tên đó không có cơ hội trong ngày hôm nay, rồi tới đó tính tiếp!

_Ukm! Nhưng chúng ta có thể làm được việc gì với kích cỡ nhỏ bé này?

_Uhm...

_Thôi, mau lên! Không kịp nữa, tới đó hẵng tính!

Tôi lại lôi đầu ong Ken đến bệ cửa sổ, chỗ ngồi thường lệ của em.

_Uhm...Nhìn bộ dạng của cổ lúc này thì hẳn là chưa có dấu hiệu gì của việc đã uống hoặc đưa vào cơ thể các chất kích thích thần kinh quá đát như hê-rô-in, hay...

_Nói ngắn gọn đi!- Tôi thúc giục

_Nói chung là chưa bị "Dính"!

_Ok! Ra chơi, chúng ta tìm cách để cô ấy không tiếp xúc với hắn.

_Bằng cách nào?

_...Đi theo tao!

***Ra chơi***

_Ơ? Cuốn nhật kí của mình đâu rồi?

Hừm! Xin lỗi nhé Helen, tôi lúc này chỉ có thể thì thầm những lời xám hối trong đầu. Chính tôi là thủ phạm và ong Ken là tòng phạm. Cuốn nhật kí có kích thước nhỏ, nói đúng hơn là một cái sổ tay được em mua lấy làm nhật kí. Tôi cả Ken mỗi đứa một đầu lôi đi, nhấc bỗng khỏi mặt đất, cuối cùng cũng tìm được một nơi khá chắc chắn.

_Bác chim sẻ ơi.

_Gì thế cháu?

_Bác giữ giúp cháu quyển sổ này được không bác?

_Được, cứ đặt vào tổ của bác.

_Vâng, cháu cảm ơn bác nhiều lắm!

_Không gì đâu, nhiều lần ta cũng thấy cháu qua những lúc cháu đến trường rồi.

_Bác thấy cháu ạ?

Bác gật cái đầu ngắn cụt:_Phải, cháu chân chất lắm, ta biết thế.

_Dạ con cảm ơn bác. Hiện cháu đang gấp lắm, khi khác cháu sẽ kể chi tiết câu chuyện hơn cho bác.

_Đi đi cháu.

_Vâng, cháu cảm ơn bác lần nữa, cháu chào bác.

_Cháu chào bác.- Ong Ken cũng theo đó đi gấp cùng tôi.

***

Hiện chúng tôi đang quay lại lớp em.

_Helen, đi mua đồ ăn vặt ở căn-tin với anh không?

Hắn đang bắt đầu dụ em rồi.

_Em xin lỗi, em đang bận.

_Em đang tìm gì thế, suốt nãy giờ anh thấy em loay hoay mãi! Em chẳng quan tâm anh chút nào!

_Kh..không, em không có ý đó!

Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn với em, thái độ khó chịu được biểu hiện rõ nét qua đuôi mắt. Thấy vậy, em tiếp lời:

_E...Em bị mất cây viết mẹ tặng sinh nhật hồi nhỏ, nó quan trọng với em lắm!- Tuy giọng vẫn hồ hởi nhưng thoạt đã thấy được nét dứt khoát của câu nói, không chút run sợ, tốt!

_Ờ, vậy hả, anh thông cảm cho em, vậy để khi khác mình cùng đi em nhé, anh về lớp đây.

_À, ờ...ừm.

Bước 1 thành công! Tôi và Ken vui sướng nhìn nhau, tôi siết chặt ôm nó.

_Ê ê vừa phải nghen mạy!- Thế là nó lại quạu lên

_Xin lỗi nhưng cho tao ôm mày chút nữa thôi!- Tôi sườn sượt, nài nại

(*) Ong nít: Ong còn nhỏ (thiếu nhi, trẻ con)