Pháo Hoa

Chương 23




Câu chuyện của Chu Thừa Nghiệp không dài, nhưng đủ để làm rõ chuyện tình cảm rối rắm phức tạp đó.

Nghê Nghiên nhỏ tuổi hơn cả Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang, nhưng ba người họ lại lớn lên cùng nhau. Vì nhà ở khá gần, bình thường họ cùng nhau chơi đùa, lúc đi học cùng nhau tới trường. Vì lứa tuổi của Lục Trạm Giang và Nghê Nghiên gần nhau hơn nên thời gian hai người ở bên nhau nhiều hơn, dù sao cũng học cùng một trường. Lúc ấy, Lục Trạm Giang và Chu Thừa Nghiệp được coi là những đứa trẻ ngỗ nghịch, nhưng Nghê Nghiên từ lâu đã là một đứa con ngoan trong mắt người lớn. Chỉ có điều đứa con ngoan này khá lanh lợi, sở trường là tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt người lớn nhưng ngấm ngầm nghịch ngợm. Vì chuyện này Nghê Nghiên hay mắng bọn họ ngốc, không biết giả vờ hiểu chuyện trước mặt bố mẹ. Có "lá bài" con ngoan thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang đương nhiên là khinh thường lời của Nghê Nghiên, lúc đó đang là tuổi ăn tuổi chơi, dĩ nhiên muốn gì phải làm nấy rồi, ai lại muốn được khen ngợi trước mặt bố mẹ rồi làm rất nhiều việc mình không thích chứ? Thế nên mỗi lần hai người họ gây chuyện, Nghê Nghiên lại đi xin. Người lớn đều rất quý Nghê Nghiên, cô nói gì là nghe đó.

Ba đứa trẻ chung sống vói nhau một thời gian dài, mỗi ngày một khôn lớn.

Nghê Nghiên chẳng mấy chốc đã từ bé gái trở thành thiếu nữ, một cô gái xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Có rất nhiều chàng trai viết thư tình cho cô nhưng cô đều không màng, vẫn cùng Lục Trạm Giang và Chu Thừa Nghiệp nô đùa. Nói chính xác hơn là Nghê Nghiên bám lấy Lục Trạm Giang, không rời anh nửa bước.

Cho tới một ngày, Nghê Nghiên tỏ tình với Lục Trạm Giang, gần như không cần thời gian chờ đợi thấp thỏm anh liền từ chối.

Đó là lần đầu tiên Chu Thừa Nghiệp nhìn thấy Nghê Nghiên khóc. Khi cô khóc sẽ không phải kiểu đáng thương tội nghiệp mà là vừa uống rượu vừa chửi rủa Lục Trạm Giang khốn kiếp, cho dù có rơi lệ, Nghê Nghiên cũng đẹp đến mức khiến người ta sửng sốt.

Chu Thừa Nghiệp bèn đi tìm Lục Trạm Giang, lúc ấy cậu đang cùng bạn bè chơi bời điên cuồng. Chu Thừa Nghiệp không hiểu vì sao Lục Trạm Giang lại từ chối Nghê Nghiên, vì rõ ràng Lục Trạm Giang phải thích Nghê Nghiên lắm mới đúng.

Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang đánh nhau một trận đến mức cả hai đều bị thương. Chu Thừa Nghiệp nằm trên mặt đất, thở hồng hộc, Lục Trạm Giang thì từ từ bò dậy. Lúc cậu sắp đi, bỗng nhiên nhìn xuống Chu Thừa Nghiệp, "Anh, thật ra anh thích Nghê Nghiên phải không?"

Một câu thôi nhưng dường như khiến Chu Thừa Nghiệp hiểu ra gì đó.

Sau này trong nhà xảy ra biến cố, Chu Thừa Nghiệp và Lục Trạm Giang bị thúc ép phải trưởng thành. Đó là quãng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời họ. Nghê Nghiên vẫn luôn âm thầm úng hộ họ, sự xuất hiện của Cố Trường Dạ đa mang tới cho họ rất nhiều sự giúp đỡ.

Mãi về sau, Nghê Nghiên mắc bệnh nhưng không nói cho Lục Trạm Giang biết, Cô bảo Chu Thừa Nghiệp đừng nói với anh, cô không muốn để anh biết chuyện này.

Lục Trạm Giang đi giải quyết một số chuyện rắc rối, sau khi xong việc trở về thì Nghê Nghiên đã qua đời, Lục Trạm Giang không được gặp Nghê Nghiên lần cuối cùng.

Nhiếp Sơ Ngữ lặng lẽ nhìn Chu Thừa Nghiệp rời đi, Cô nghĩ, suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rốt cuộc vẫn có cách biệt quá lớn. Trong mắt Chu Thừa Nghiệp, Nghê Nghiên đã sớm trở thành quá khứ, còn cô mới là hiện tại của Lục Trạm Giang, nên không cần phải để tâm tới sự tồn tại của Nghê Nghiên nữa, nên sống thật tốt với Lục Trạm Giang. Nhưng có ai hay, từ góc độ của cô, ảnh hưởng của Nghê Nghiên đối với Lục Trạm Giang sâu đậm dường nào, hoặc tình cảm của Lục Trạm Giang với Nghê Nghiên còn sâu đậm hơn bản thân anh tưởng tượng rất nhiều.

Lục Trạm Giang vì Chu Thừa Nghiệp thích Nghê Nghiên mà từ chối lời tỏ tình của cô ấy, có lẽ năm xưa, những tưởng chẳng qua chỉ là một chuyện tình có thể rũ bỏ bất kì lúc nào. Tình cảm này sau khi Nghê Nghiên qua đời mới thức tỉnh Lục Trạm Giang. Anh và Nghê Nghiên ở bên nhau không chỉ một ngày hai ngày, cũng không phải một năm hai năm, mà là cả tuổi thanh xuân của nhau.

Quãng thời gian tươi đẹp ấy, sau khi Nghê Nghiên ra đi giống như một loại rượu ngon lên men khiến người ta càng hồi tưởng lại càng không cam lòng.

Nhiếp Sơ Ngữ rủ bỏ những suy nghĩ này khỏi đầu. Chuyện giữa Lục Trạm Giang và Nghê Nghiên đã không còn liên can gì tới cô nữa. Cô chỉ là một quân cờ người khác đặt bên cạnh Lục Trạm Giang, đợi khi làm xong mọi chuyện, cô sẽ cùng Chu Cẩn Phong cao chạy xa bay.

Cô một lần nữa mở hòm thư ra, lần này bên trong có một bức thư mới.

Trong thư nói rằng muốn biết tình hình hiện tại của Chu Cẩn Phong thì phải ngoan ngoãn nghe lời. Chúng sẽ gửi cho cô một phần tài liệu, cô bắt buộc phải đọc thuộc chỗ tài liệu đó. Nếu như cô không biết điều thì hãy đợi nhận xác của Chu Cẩn Phong.

Một lần nữa khi cô trả lời thư, đối phương lại tảng lờ, thậm chí thư đó bị thẳng thừng gửi trở lại.

Lục Trạm Giang ngồi trên sofa bằng da thật màu đen, nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa được bao lâu, Kỷ Niên đã đẩy cửa đi vào. Anh mở mắt ra, nhìn về phía Kỷ Niên, phát hiện nét mặt anh ta có đôi chút kỳ quặc bèn ngước lên, "Có chuyện gì?"

Kỷ Niên lắc đầu, giao tài liệu ra trước mặt Lục Trạm Giang.

Căn phòng có chút u tối, vô hình tăng thêm vài phần bí bách. Kỷ Niên hít sâu một hơi. Để điều tra được những tài liệu này, Kỷ Niên đương nhiên đã biết nội dung. Giờ đây Nhiếp Sơ Ngữ đã quay trở lại bên cạnh Lục Trạm Giang, nhưng trong tài liệu lại nói rằng Nhiếp Sơ Ngữ từng thân thiết với một người đàn ông khác, thậm chí cô quay trở về bên cạnh anh rất có thể vì người đàn ông này. Là đàn ông, có lẽ đều không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy, Kỷ Niên lại càng cúi gằm.

Lục Trạm Giang cầm lấy tài liệu, bắt đầu xem xét.

Mấy năm nay, anh chưa từng phái người đi tìm kiếm cô, cũng chưa từng quan tâm xem cô sống có tốt hay không. Không phải không có giây phút nào đó chợt nhớ tới cô, chỉ là không muốn vì sự tồn tại của mình làm ảnh hưởng tới cuộc đời cô. Chỉ cần anh không còn xuất hiện nữa, cũng không dùng bất kì thế lực nào để thăm dò cô thì cô sẽ không bị người khác chú ý, từ đó cô có thể đi trên quỹ đạo của mình, sống cuộc đời thuộc về mình.

Anh lật tài liệu, đầu mày hơi nhướng lên, thì ra cô sống không hề tốt.

Khi ấy cô trở về nhà, đưa toàn bộ số tiền cho bố mẹ nhưng rồi lại bỏ trốn, nguyên nhân cụ thể không ai hay biết, chỉ có điều bố mẹ cô trước nay đều tuyên truyền với tất cả mọi người rằng cô bất hiếu tới mức nào, sau khi kiếm được số tiền lớn ở bên ngoài thì không cần người bố người mẹ nghèo hèn này nữa, họ thật khổ mạng mới nuôi một đứa con gái như vậy. Nhiếp Thụ Toàn cầm số tiền đó lập tức mua nhà cho con trai, còn ngông nghênh dọn ra khỏi thôn. Nhưng không lâu sau đó, cậu con trai liên tục gây họa, đầu tiên là đánh nhau với người ta, đắc tội với một vài người máu mặt, sau đó lại nghiện ma túy. Toàn bộ tiền bạc của Nhiếp Thụ Toàn đều bị người con trai này vét sạch. Ông ta lại đưa cả nhà quay trở về xóm núi nhỏ bé ấy, hiện giờ đang tìm đủ loại quan hệ để hỏi thăm tung tích Nhiếp Sơ Ngữ, thậm chí còn chạy tới chỗ những người bạn trước đây quen biết với cô để mắng mỏ họ, bắt họ đưa cho cách thức liên lạc với cô.

Những người bạn kia dĩ nhiên không biết cách liên lạc với Nhiếp Sơ Ngữ, nhưng Nhiếp Thụ Toàn lại cho rằng đối phương đang giấu mình, cứ vài ba hôm lại chạy tới chửi rủa.

Đầu mày Lục Trạm Giang càng nhíu lại sâu hơn, sau khi lật xem một phần, anh đã nhìn thấy cuộc sống của Nhiếp Sơ Ngữ mấy năm nay. Cô mang theo một số tiền ít ỏi bắt đầu tìm việc làm, ban đầu không có chỗ ở nên phải ngồi ở ga xe lửa, sau đó vào làm trong một công xưởng chế biến thực phẩm. Ở đó hoàn cảnh rất tệ, lương cũng rất thấp, nhưng cô đã ở lại đó.

Lục Trạm Giang nhìn thấy một phần quan trọng nhất trong tài liệu. Có người bỏ tiền ra tìm tung tích của Nhiếp Sơ Ngữ, ánh mắt anh dừng lại trên ba chữ "Chu Cẩn Phong". Chu Cẩn Phong đã dùng tiền tìm được Nhiếp Sơ Ngữ, còn dựa vào một số mối quan hệ để Nhiếp Sơ Ngữ tới một nơi khác làm việc, sau này Nhiếp Sơ Ngữ đã ổn định ở lại đó.

Từ tài liệu có thế thấy Chu Cẩn Phong đối với cô rất tốt, hết mực quan tâm, không cần bất kì sự hồi đáp nào.

Chu Cẩn Phong? Lục Trạm Giang suy ngẫm ba chữ này.

Kỷ Niên dường như biết Lục Trạm Giang rất nghi hoặc, bèn giải đáp về mối quan hệ giữa Chu Cẩn Phong và Nhiếp Sơ Ngữ. Họ là hàng xóm cách vách, bắt đầu từ khi rất nhỏ, Chu Cẩn Phong đã rất tốt với Nhiếp Sơ Ngữ, còn từng vì Nhiếp Sơ Ngữ mà đánh nhau. Theo như cách gọi các mối quan hệ hiện nay thì Chu Cẩn Phong và Nhiếp Sơ Ngữ chính là thanh mai trúc mã.

Lục Trạm Giang gật đầu, lại tiếp tục xem tài liệu.

Tài liệu này rất đầy đủ hoặc có lẽ là quá đầy đủ. Lục Trạm Giang nhìn thấy một số tin tức, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực bội. Đó là tin tức có được từ một số bạn làm thân thiết với Chu Cẩn Phong. Chu Cẩn Phong nói với người đó, cậu ta sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố này, dẫn theo vợ mình tới một thành phố khác sinh sống rồi sinh con đẻ cái...

Lục Trạm Giang nắm chặt tập tài liệu sau đó lại buông ra.

Thì ra cô đã định kết hôn sinh con, sống một cuộc đời bình yên cùng một người đàn ông khác, cuộc đời của cô sẽ không còn dấu chân Lục Trạm Giang anh nữa. Đây chẳng phải là chuyện anh đã hiểu từ nhiều năm về trước rồi sao? Vì sao bây giờ lại cảm thấy không muốn chấp nhận, sự bực bội vô cớ trong lòng không sao có thể xóa bỏ được.

Lục Trạm Giang trầm mặc, Kỷ Niên và Trần Bình nhìn nhau, cũng không dám nói năng tùy tiện.

Lục Trạm Giang nhắm mắt lại như đang suy tính gì đó, cuối cùng mở mắt ra, "Hiện giờ cậu ta đang nằm trong tay Kim Hạo?"

Lục Trạm Giang lúc này mới lên tiếng hỏi, Trần Bình và Kỷ Niên biết ngay anh đã lý giải rõ ràng nhân quả rồi. Nhiếp Sơ Ngữ và Chu Cẩn Phong đã đi tới bước bàn chuyện hôn nhân, có thể khiến Nhiếp Sơ Ngữ cam tâm tình nguyện để Kim Hạo sắp xếp, vậy thì chắc chắn là Kim Hạo đã nắm được tử huyệt của cô, mà tử huyệt đó dĩ nhiên là Chu Cẩn Phong, người có thể làm bất kì chuyện gì vì cô vô điếu kiện.

Trần Bình tiến lên một bước, "Theo kết quả điều tra, đích thực là như vậy."

Kỷ Niên không thể đoán được biểu cảm của Lục Trạm Giang, bèn lên tiếng: "Anh Lục, với khả năng của Kim Hạo, muốn xóa những dấu vết này có lẽ không phải chuyện khó nhưng hắn lại để chúng ta điều tra ra được, không gặp bất kì trở ngại nào, thậm chí là rất thuận lợi. Kim Hạo tuyệt đối không thể để sơ suất như vậy được, có thể hắn cố tình…”

Lục Trạm Giang nhìn Kỷ Niên, "Cậu cảm thấy việc này là gài bẫy?"

Kỷ Niên gật đầu.

Lục Trạm Giang day huyệt thái dương, hình như ngẫm nghĩ rồi mới nhìn Trần Bình, "Nghe ngóng được Chu Cẩn Phong đang ở đâu chưa?”

"Kim Hạo rất xảo quyệt, cố tình bài binh bố trận gây nghi ngờ. Hiện tại em chỉ có thể xác định được trên phạm vi rộng, cụ thể ở đâu còn cần phải điều tra thêm.”

Lục Trạm Giang gật đầu thể hiện đã hiểu.

Kỷ Niên định nhắc nhở Lục Trạm Giang điều gì đó, chỉ có điều lời nói tới miệng vẫn quyết định nuốt xuống. Bọn họ theo Lục Trạm Giang lâu như vậy, nên tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không.