[Pháp Y Tần Minh Hệ Liệt] Người Giải Mã Tử Thi

Chương 11-3: Vụ án thứ mười một – Tiếng gọi cửa lúc nửa đêm Phần 3




“Sao lại thế ạ?”

“Căn cứ vào những chứng cứ chúng ta thu thập được, hung thủ chỉ có một người, mà tại hiện trường có hai loại công cụ gây án, vật tày và vật sắc nhọn.” Sư phụ nói, “Nếu không có dự tính từ trước thì rất khó để tìm đủ cả hai loại công cụ trong khoảng thời gian ngắn. Bởi thế tôi cho rằng đây là giết người có chuẩn bị trước.”

Tôi không nói gì. Thấy tôi không có ý kiến phản đối, sư phụ nói tiếp: “Thứ ba, nếu Trương Lâm có ý định giết người từ trước, sau khi quan hệ liền ra tay sát hại Triệu Hân, vậy thì thi thể Triệu Hân không nên nằm ở sát cửa ngoài phòng khách. Chẳng phải giết người trong phòng ngủ sẽ an toàn hơn sao? Lại giảm khả năng gây tiếng động. Căn cứ vào dạng tổn thương của Triệu Hân, hẳn là bị tấn công ngay khi gặp mặt ngoài cửa. Hơn nữa là bị tấn công sau khi quan hệ tình dục.”

“Vì sao là quan hệ trước khi bị giết, mà không phải là chết rồi bị cưỡng hiếp?” Lần này câu hỏi của tôi không phải vì muốn phản bác, mà xuất phát từ sự hiếu kì.

Sư phụ chiếu lên một tấm ảnh khác, nói: “Xem ở đũng quần lót của Triệu Hân, có tinh dịch khô.”

Đây quả là chứng cứ trọng yếu. Quần lót Triệu Hân có dính tinh dịch, chứng tỏ sau khi quan hệ cô ấy liền mặc quần lót lại, chứ không phải sau khi chết mới bị cởi quần áo cưỡng hiếp. Thi thể Triệu Hân tại hiện trường bị cởi quần ra, có lẽ chỉ vì hung thủ muốn cắm dao vào thân dưới của cô ấy mà thôi. Vậy xem ra hung thủ vô cùng thù hận Triệu Hân, hơn nữa mối hận này là vì tình.

“Triệu Hân phát sinh quan hệ tình dục trước, rồi mới mở cửa và bị tấn công, như vậy chỉ có hai loại khả năng.” Sư phụ nuốt nước miếng, “Thứ nhất, là Triệu Hân tiễn Trương Lâm ra cửa, hắn liền bất ngờ quay lại tấn công cô ấy. Thứ hai, là có người khác gọi cửa sau khi Trương Lâm rời khỏi đó khoảng một tiếng đồng hồ.”

Mọi người đều gật đầu.

“Nếu Trương Lâm đột ngột quay lại tấn công, vậy hắn giấu vật tày kia ở đâu? Làm thế nào mà Triệu Hân không phát hiện ra?” Sư phụ nói, “Trên người giấu hai loại hung khí, còn cùng người bị hại quan hệ tình dục, sẽ rất khó để nạn nhân không phát hiện ra. Cho nên có khả năng rất cao là người khác gọi cửa.”

Tôi tâm phục khẩu phục. Cục trưởng Hình nói: “Chuyên gia phân tích phải có căn cứ. Dựa vào tình huống tại hiện trường, có lẽ không phải do Trương Lâm làm. Hơn nữa hắn cũng không có động cơ gây án rõ ràng.”

“Vậy… Tiếp theo sẽ ra sao ạ?” Tôi không biết nên làm gì.

Sư phụ cười nhìn tôi, nói: “Đi, chúng ta quay lại hiện trường xem.”

Tuy rằng ban đầu bắt sai người, nhưng điều tra viên vẫn không mất niềm tin. Người quen gây án, lại còn có gian tình với Triệu Hân, là đàn ông cơ thể cường tráng. Từ những suy luận của sư phụ, điều tra viên đã thu hẹp phạm vi điều tra đến mức nhỏ nhất. Mọi người đều biết chúng tôi sẽ sớm tìm thấy đầu mối mới. Trước sau gì kẻ bị tình nghi cũng sẽ lộ diện. Sau khi họp xong, điều tra viên chia nhau đi làm việc, tôi cùng sư phụ lên xe quay lại hiện trường.

Chúng tôi tỉ mỉ khám tra hiện trường tới tận trưa, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì mới. Xem ra quá trình gây án của hung thủ rất nhanh gọn, giết người một cách tàn nhẫn độc ác, rồi lập tức rời khỏi hiện trường. Hai chúng tôi đều vô cùng chán nản.

Trở lại nhà khách, chúng tôi mỗi người ôm một cái laptop, cẩn thận xem lại ảnh chụp hiện trường cũng như thi thể. Tư liệu hiện trường vô cùng có ích, bác sĩ pháp y có thể phân tích cảnh chụp hiện trường và thi thể, để tìm ra một số dấu vết không thể thấy khi khám nghiệm hiện trường. Bởi vì ánh sáng, góc độ chụp không giống nhau, đôi khi có thể khiến nhiều manh mối khó thấy có thể xuất hiện rõ ràng.

Sáng ngày thứ ba sau khi vụ án phát sinh, sư phụ đột nhiên gõ cửa phòng tôi. Thầy nói: “Chúng ta quay lại hiện trường, hôm qua tôi xem ảnh chụp phát hiện một dấu chân máu nhàn nhạt.”

Quả nhiên có phát hiện mới, tôi cùng sư phụ nhanh chóng có mặt tại hiện trường, tìm đến nơi phát hiện ra dấu chân kia. Đây là một nửa dấu chân máu rất mờ, dùng mắt thường rất khó phát hiện ra, nhưng dùng đèn pin chiếu chếch một chút có thể nhìn thấy loáng thoáng. Chúng tôi cùng nhân viên thu thập chứng cứ và kỹ thuật viên chụp ảnh hiện trường tiến hành chụp kỹ dấu chân máu đó, đem ra kiểm tra cẩn thận. Qua quan sát của nhân viên thu thập chứng cứ, chúng tôi khẳng định dấu chân này tương đối đặc thù, có thể mang đi so sánh vật chứng. Nhưng giày của kẻ bị tình nghi lấy ở đâu ra? Dù có phát hiện mới cũng không thể đẩy nhanh quá trình phá án.

Tôi và sư phụ lại kiểm tra cả buổi sáng, nhưng ngoài non nửa dấu chân máu, hoàn toàn không có phát hiện gì thêm. Chúng tôi bực bội tìm đến phòng bảo vệ ngoài cổng tiểu khu, muốn nhìn thử camera đêm đó, thử chút vận may xem sao. Nhìn đoạn băng ghi hình trong khoảng thời gian vụ án diễn ra, chỉ thấy nhiều xe qua lại, nhưng không phát hiện ra kẻ khả nghi, điều này làm chúng tôi rất thất vọng.

Sư phụ đứng lên uể oải duỗi eo, châm điếu thuốc, chậm rãi đi đi lại lại ngoài phòng bảo vệ.

Đột nhiên, tôi nghe sư phụ đứng ngoài cửa gọi: “Lại đây, xem thử đây là cái gì?”

Tôi thích nhất giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng của sư phụ, khi thầy nói bằng giọng đó tức là thầy đã có phát hiện bất ngờ. Thế nhưng khi tôi vội chạy tới bên sư phụ thì lại không tránh nổi chút thất vọng. Sư phụ đứng ở một gian phòng nhỏ bên cạnh, đang nhìn một nắp hố. Cái này thì có gì kì lạ chứ, cũng lắm cũng chỉ là một hố thông đến đường ống nước ngầm bình thường thôi, trong lòng tôi thầm nghĩ.

Nhìn kỹ nắp hố, thấy nó lớn hơn so với nắp hố thông đến hai lần, có vẻ hơi phai màu, hai bên có tay nắm, còn có một cái then cài ở trên đó.

“Chỗ này à? Là phòng điện máy.” Một anh bảo vệ chạy tới nói.

“Phòng điện máy lại đặt dưới lòng đất?” Tôi hỏi, “Không cần tản nhiệt sao?”

“À, anh nói cái nắp hầm này hả?” Thì ra anh bảo vệ cho rằng chúng tôi có hứng thú với phòng nhỏ này, chứ không phải nắp hố, “Dưới nắp này là một cái hầm. Khi tiểu khu di dời mở rộng thì vẫn có những gia đình xây hầm. Nhưng vì tiểu khu không cho xây dựng hầm để xe, vì vậy hầm vẫn để đó”.

“Thế hầm này giờ để làm gì?” Sư phụ hỏi thêm.

“Không làm gì cả, không thoát được nước, lúc nào cũng có nước đọng, còn chẳng dùng làm nhà kho được.”

“Vậy có ai đi xuống đó không?” Sư phụ hỏi.

“Ai mò xuống đấy làm gì? Không thể có.”

“Không thể? Vậy cái kia giải thích thế nào?” Sư phụ chỉ vào then cài trên nắp hầm. Chúng tôi nhìn theo hướng tay thầy chỉ. Hóa ra then cài này đã bị mở ra, hơn nữa trên đó còn có dấu vết cạy phá, chứng tỏ nắp hầm này mới được mở chưa lâu. Hơn nữa tôi chú ý thấy đất xung quanh hầm cũng bị xới lên, càng khẳng định rằng nắp hầm mới được mở ra.

“Hay là do lũ trộm cắp vặt tưởng ở dưới có đồ đáng tiền?” Anh bảo vệ nói.

“Gần phòng bảo vệ của các anh như vậy, trộm cắp nào to gan thế?” Sư phụ hỏi, anh bảo vệ chỉ biết nghẹn lời.

“Chúng ta mở ra xem một chút nhé?” Trong ánh mắt sư phụ ngập tràn hào hứng.

Nắp hầm rất nặng, tôi phải dùng hết sức mới mở ra được, phía dưới tối om, có một bậc thang dốc xuống che khuất tầm nhìn, không thể thấy rõ quang cảnh trong hầm. Tuy rằng chẳng thấy gì, nhưng tôi lại cảm thấy có điều khác thường. Trong khoảnh khắc mở nắp hầm ra, có một luồng khí nóng mang sự thối nát tanh tưởi hỗn loạn xông vào mũi, tôi day mũi theo bản năng. Sư phụ đứng bên cạnh hiểu rõ tôi nhất, thầy nói: “Có mùi gì à?”

Tôi gật đầu: “Thối lắm ạ”.

Hai chúng tôi quay lại xe lấy mặt nạ phòng độc. Trong lòng tôi thấp thỏm không yên, trong hầm tăm tối ấy không biết sẽ có thứ gì, tôi mang một cảm giác như sắp đi thám hiểm, vừa phấn khích lại vừa bồn chồn.

Để đề phòng trong hầm có tồn tại khí độc, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc, đi ủng cao su và mặc trang phục giải phẫu, từ từ đi xuống hầm. Hầm không rộng lắm, cả hầm có thể chứa năm, sáu người gì đó. Khi tôi dùng đèn pin cường độ lớn chiếu đến một góc phòng, thấy xuất hiện một bóng đen.

Tim tôi như vọt lên cổ, nhìn kỹ lại thì thấy hình như có một người nằm trong góc phòng đọng nước, không hề động đậy. Sư phụ thấy tôi giật mình chết trân thì nói: “Qua xem đi, nhanh cái chân lên, trong này nóng quá, dễ bị thiếu dưỡng khí.”

Bên trên hầm chính là phòng điện máy, máy móc công suất lớn hoạt động sinh ra hơi nóng, một nửa phát tán ra không khí, một nửa dồn cả xuống cái hầm ngầm này. Chúng tôi mặc quần áo mùa đông, mới vào hầm chừng hai phút đã thấy cả người ướt sũng mồ hôi.

Tôi to gan đi theo sư phụ đến gần người kia, dùng đèn chuyên dụng soi chiếu cẩn thận, thấy người này tựa cổ vào tường, từ cổ trở xuống chìm trong nước đọng.

Chúng tôi không cần thử mạch đập và hô hấp, vì người này đã bị phân hủy mạnh, tỏa ra mùi tanh thối nhức mũi.

Sau khi nhìn sơ qua tình trạng xung quanh, sư phụ nói: “Trước tiên cứ đưa xác lên đã, trong này không đủ dưỡng khí.”

Thi thể đã bị phân hủy mạnh, da trơn trượt, rất dễ bị bong tróc, cho nên chúng tôi phải di chuyển thi thể rất cẩn thận. Khi đưa thi thể lên mặt đất, tôi hỏi: “Sư phụ, người này hẳn không liên quan đến vụ án Triệu Hân đúng không ạ? Người ở Cục Công an Thanh Châu chắc hận chúng ta muốn chết. Vụ này chưa ra đầu mối đã lôi vụ khác đến.”

“Tại sao lại khẳng định là không liên quan?” Sư phụ hỏi.

“Thì… Thì xác đã phân hủy đến thế.” Tôi nói.

“Trong môi trường rất nóng và ẩm như ở đây, chừng hai đến ba ngày là đã phân hủy mạnh lắm rồi. Vụ án Triệu Hân tính đến hôm nay cũng xảy ra được ba ngày.” Sư phụ nói.

Trong lòng tôi chợt nháy lên hi vọng, chẳng lẽ là hung thủ sợ tội nên tự sát?

Tôi và sư phụ phải dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa cái xác lên trên mặt đất, đặt dưới ánh mặt trời. Bỗng nhiên xuất hiện một thi thể, lại còn là loại biến dạng thế này, anh bảo vệ đang đứng chờ bên trên liền hoảng sợ, lảo đảo chực ngã, che mắt ngồi xổm xuống. Thi thể quả thực trông rất đáng sợ, vì bị phân hủy mạnh nên chướng khí làm thi thể trương phềnh, biến dạng nghiêm trọng, tròng mắt lồi ra khỏi hốc mắt, lưỡi cũng bị đẩy ra ngoài miệng, da xanh tái, loang loáng nước.

Nhìn thi thể, trong lòng chúng tôi khơi dậy chút hứng thú. Bởi vì trang phục mà thi thể đang mặc giống hệt với đồng phục của anh bảo vệ.

“Người anh em, sợ lắm à?” Sư phụ cởi găng tay, vỗ vỗ lên bả vai anh bảo vệ đang run cầm cập, “Hỏi cậu mấy vấn đề được không?”

Anh bảo vệ gật gật đầu, vụng trộm liếc mắt nhìn thi thể thối rữa.

“Tối hôm Triệu Hân bị giết, ai là người trực ở phòng bảo vệ?”

“Tề lão đại.” Anh bảo vệ cúi đầu nói, “Là đội trưởng đội bảo vệ, hôm đó là ca trực của anh ấy.”

“Mấy giờ anh ta bắt đầu ca trực?”

“Hôm đó anh ấy nhận ca từ 5 giờ chiều, đến 7 giờ sáng hôm sau thì giao ca.”

“Vậy hôm sau ai nhận bàn giao ca trực?”

“Là tôi.” Anh bảo vệ nói rồi suy nghĩ một chút, sau đó sửa lại, “Không phải, chính xác là khi tôi đến nhận ca thì không thấy đội trưởng đâu. Anh ấy để chìa khóa trên bàn.”

“Khi cậu đến nhận ca không gặp Tề lão đại?” Sư phụ sửng sốt nói, “Phát sinh vụ án lớn như vậy, Tề lão đại lại mất tích một cách bí ẩn, tại sao cậu không báo cho công an?”

“Chuyện này có gì đáng nói đâu? Đến nhận ca mà không gặp ai là chuyện thường, ai có việc đều có thể đi trước. Hơn nữa cũng chẳng phải mất tích bí hiểm gì, mọi người đều biết sáng thứ tư lão đại muốn về quê nên đã xin về sớm.”

“Ý anh là Tề lão đại muốn xin nghỉ về quê, nhưng trùng hợp là đúng vào hôm anh ta trực lại phát sinh vụ án này?” Tôi hỏi.

Anh bảo vệ gật đầu: “Không tin anh về quê anh ấy hỏi xem.”

Sư phụ nhíu mày: “Không cần hỏi, không có bất ngờ gì xảy ra cả, thi thể này chính là của Tề lão đại nhà các cậu.”

Anh bảo vệ lắc đầu như đánh trống bỏi: “Không đâu, người này béo như thế cơ mà. Tề lão đại nhà chúng tôi đẹp trai lắm.”

“Đây là vì bị phân hủy nên mới trương lên, người này vốn không béo.” Sư phụ nói, “Trên người Tề lão đại có điểm gì đặc biệt không?”

“Không có gì đặc biệt. A! Có! Trên tai trái có một mẩu tai thừa.”

Tôi vừa ngồi xổm bên thi thể vừa nghe họ trao đổi, tôi liền lật đầu thi thể, thấy trên tai trái quả nhiên có một mẩu tai thừa.