Phật Môn Ác Thê

Chương 37: Nhìn cái gì vậy




Âm Tế Thiên đứng ở sau bình phong không nhịn được mà phì cười, khóe môi kéo lên. Đừng trách hắn vu hãm Bắc Minh, hắn làm như vậy đơn giản là muốn dời đi lực chú ý của đối phương. Dù sao người bị hủy đi linh căn thì không có cách nào tu luyện lại, cho nên, hắn không có biện pháp nào để giải thích vì sao cả thân mình đều ướt sũng như vậy. Nếu để người khác biết được bí mật của chu sa chí, người đã hủy linh căn của hắn nhất định sẽ lại nghĩ biện pháp để hại hắn. Hiện giờ hắn còn không có năng lực bảo vệ được mình, có thể giấu thì nên giấu đi.

Âm Tế Thiên cởi ra y bào đã ướt sũng, lúc hắn xoay người lấy y bào sạch sẽ thì thấy Bắc Minh đi đến. Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cuống quít lấy y bào che khuất bộ vị trọng điểm, nổi giận nói: “Ngươi sao lại vào đây?”

Bắc Minh khựng lại, ánh mắt lạnh nhạt chậm rãi quét từ khuôn mặt giận đỏ lên của Âm Tế Thiên rồi đi xuống, cần cổ trắng nõn, xương quai xanh xinh đẹp, thân mình thon dài bóng loáng, không một điểm nào là không công khai cho thấy chủ nhân của thân thể này rất có lực hấp dẫn. Y không khỏi nheo mắt lại, càng nhìn xuống dưới, ánh mắt càng phát ra vẻ thâm trầm. Âm Tế Thiên bị y nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, hung hăng nói: “Phắc! Nhìn cái gì vậy! Ta có ngươi cũng có, có cái gì xinh đẹp mà nhìn!”

Ánh mắt thâm thúy của Bắc Minh lại trở về trên mặt Âm Tế Thiên, lạnh nhạt nói: “Ta là tới giải thích!”

A!?

Âm Tế Thiên ngẩn ra, một hồi lâu mới hiểu được Bắc Minh là muốn nói xin lỗi. Tuy nhiên, việc cũng không phải y làm, vì cái gì y lại thật sự chạy tới giải thích, hơn nữa còn cố tình đúng lúc hắn thay quần áo. Điều này không khỏi khiến hắn nghi ngờ dụng tâm của Bắc Minh.

Bắc Minh thừa dịp Âm Tế Thiên còn sững sờ, đi lên cầm lấy tiết khố trong tay của hắn, cong lưng xuống, thản nhiên nói: “Nhấc chân!”

Âm Tế Thiên ngây ngốc nhìn công tử cao quý bất phàm cong thân đến giúp mình mặc quần lót, cũng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì mà hắn nâng chân phải lên. Tiếp đó, lúc Bắc Minh mặc quần lót cho hắn, rõ ràng cảm giác được đầu ngón tay lạnh lẽo của Bắc Minh như có như không chạm vào đùi hắn. Tựa lông chim, nhẹ nhàng xẹt qua, chạm đúng điểm nhạy cảm (>.<) khiến tâm của hắn giống như bị mèo cào làm cho ngứa ngáy. Âm Tế Thiên trừng mắt nhìn Bắc Minh giận dữ: “Ngươi…” Khuôn mặt nghiêm túc của Bắc Minh thực khiến hắn vô pháp lên án hành động vừa rồi là cố ý, dù sao lúc hắn tự mặc quần cũng không có cách nào trách khỏi hai tay thường xuyên chạm đến hai chân, này thật sự là một việc rất bình thường. Hơn nữa, Bắc Minh cũng không có làm như hành động vừa rồi có gì quá mức, trực tiếp giúp hắn thắt cẩn thận dây lưng. Có lẽ là hắn đa tâm thôi! Bắc Minh ngước mắt lên: “Làm sao vậy?” Âm Tế Thiên đảo mắt một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là đến để giải thích sao? Xin lỗi xong rồi thì nhanh chóng cút đi!” Bắc Minh nhếch môi không nói, trực tiếp lấy áo lót trong tay Âm Tế Thiên tới gần muốn giúp hắn mặc. Bất quá, tay chân có chút ngốc vụng, rõ ràng là lần đầu hầu hạ người. Âm Tế Thiên ngửi thấy được trên người Bắc Minh tỏa ra mùi hương mê người, không khỏi ngẩng đầu lên. Liền nhìn đến khuôn mặt nhẵn nhụi, đây là lần đầu nhìn gần Bắc Minh như vậy, phát hiện đối phương thể như so với mình còn cao hơn nửa cái đầu. Đúng lúc này, hơi thở nóng rực phả ra, nhẹ nhàng phả vào mặt hắn, tựa như gió sa mạc thổi qua, một chút một chút làm tan rã thành phòng hộ mà hắn tỉ mỉ tạo ra, chậm rãi xuất hiện dấu hiệu sụp đổ đầu tiên. Âm Tế Thiên nhìn hai người thân mật đứng cách nhau không đến một thước, trong lòng đột nhiên nổi lên ý loạn khó hiểu, đang định vươn tay đẩy Bắc Minh ra, Bắc Minh lại chủ động mà lui về sau một bước.