Phật Môn Ác Thê

Chương 50: Ngọn lửa bảy màu




Âm Tế Thiên khe khẽ lẩm bẩm lại những gì nghe được trong mơ, nhưng mà, càng niệm càng thấy kinh ngạc!

Tựa như người trong mơ nói, thính giác của hắn so với bình thường tốt hơn, ngay cả thị giác cũng siêu việt hơn rất nhiều!

Ví như cái ngày kính trà cho các trưởng lão Bắc gia, cách cự ly tận mười lăm trượng, lại có thể nhìn thấy rõ ràng nốt ruồi đen nhỏ dưới khóe mắt của Hoành trưởng lão. Còn có hôm qua, hắn đứng từ xa mà cũng có thể nhìn rõ chữ Dược trên bìa sách mà Bắc Dực Đồng cầm.Đúng rồi, ngày kính trà đó, thời điểm trèo tường muốn trốn khỏi Bắc gia, hắn cũng cảm giác được sức lực của mình tăng lớn, động tác so với trước kia nhanh nhẹn hơn không ít, lúc ấy còn tưởng rằng ảo giác, hiện tại xem ra, những năng lực này cùng lời người trong mơ nói có phần liên quan.

Âm Tế Thiên không tự chủ được đưa tay sờ lên nốt chu sa chí, hắn cứ cảm giác mọi chuyện xảy ra đều là nó làm ra.

Nhưng mà, đến cùng nốt chu sa chí này từ đâu mà đến? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trên thân thể này?

Là trời sắp đặt? Hay là người bố trí?

Nếu đúng như lời của người trong mơ, như vậy về sau vị giác, khứu giác, xúc giác của hắn cũng đều sẽ được cường hóa, trí nhớ cũng sẽ theo đó mà đề cao, còn có thể thả ra lực linh hồn, khống chế người, yêu, quỷ, tiên, ma, thần, thậm chí là thần khí, pháp bảo. Cứ như vậy, quả thực là quá nghịch thiên!

Ngày nào đó hắn đem Thần khống chế trong tay, thì toàn bộ Tu Chân giới, còn có ai là đối thủ của hắn?

Âm Tế Thiên không khỏi mỉm cười đắc ý, nhưng sau đó liền xụ xuống!

Tu Chân giới làm gì có Thần a? Không có Thần, thì làm sao mà khống chế?

Quả thực là suy nghĩ quái lạ, mơ mộng hão huyền!

Âm Tế Thiên tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, hai mắt đột nhiên lòe lòe, hắn nhớ rõ người trong mơ nói, khi lực linh hồn đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, sẽ càng mạnh mẽ……

Ách?

Càng mãnh mẽ cái gì?

Lúc ấy, tiếng nói của đối phương đứt quãng, hắn căn bản nghe không rõ!

Âm Tế Thiên thì thào tự nói: “Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ!”

Hắn ngã về sau, nằm lại trên giường, vận lực xoay eo, sau đó, quay đầu nhìn về phía bên cạnh đã sớm không có bóng người.

Mỗi lần tỉnh lại, Bắc Minh đều rời khỏi phòng này, thật không biết sớm như vậy y thức dậy làm cái gì!

Âm Tế Thiên thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng, mau mắn ngồi lên đả tọa tu luyện.Lúc này đây, đau đớn lại so với lần trước giảm đi rất nhiều, tuy nhiên, thời điểm cỗ khí kia trở về vị trí cũ, đột nhiên, trước mắt nhảy ra bảy ngọn lửa với các màu sắc khác nhau, phân biệt là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím. Trong đó ngọn lửa màu đỏ so với các ngọn lửa còn lại lớn hơn một chút, tần suất nhảy lên của nó cũng so các ngọn lửa còn lại nhanh hơn nhiều.Đáy lòng Âm Tế Thiên vừa sợ vừa nghi, sợ là vì hắn không có mở mắt lại có thể nhìn thấy ngọn lửa kia, nghi là vì ngọn lửa bảy màu này rốt cục là thứ gì, vì sao lại xuất hiện trước mắt hắn.

Hắn đè nén nghi hoặc trong lòng, không dám lỗ mãng đột nhiên dừng lại đả tọa hay là mở mắt, rất nhanh, ngọn lửa bảy màu kia chuyển động xoay vòng, tốc độ càng lúc càng mau, tựa như bảy trái banh vải đang quay tròn, hơn nữa, có thể cảm giác được rõ ràng là bọn nó đang hấp thu linh khí mà hắn đả tọa.

Không biết qua bao lâu, ngọn lửa bảy màu dừng lại, trước mắt liền trở về một mảnh đen tối.Âm Tế Thiên chậm rãi mở hai mắt, lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, ngay sau đó, tiếng nói lo lắng của Bắc Thận truyền đến: “Thiếu phu nhân, ngài tỉnh sao?”

Âm Tế Thiên nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thời gian của lần đả tọa này so với những lần trước nhiều hơn, cũng khó trách người bên ngoài nóng nảy.

“Tỉnh!”

Bắc Thận thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu thiếu phu nhân đã tỉnh, tiểu nhân liền đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài!”

“Tốt!”

Âm Tế Thiên xuống giường xỏ giầy, liền ngay khi ngón trỏ của hắn móc lên mũi giầy, đột nhiên, một tiếng xoẹt xoẹt vang lên.