Phát Rồ

Chương 11




Cho tới khi bác sỹ tới để xử lý vết thương cho hai người, Hướng Phù Sinh mới được đưa từ trong bếp ra ngoài. Vết thương của cô rất sâu, nhưng may mắn không động vào xương cốt. Vết thương trên cánh tay Lâm Sóc ngược lại rất nghiêm trọng, không thể cầm được máu, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi bệnh viện, còn dặn dò người làm giữ kín tuyệt đối chuyện cãi vã của hai người, chỉ coi như sự cố.

Phòng bếp nhanh chóng được dọn dẹp chỉnh tề sạch sẽ như thường ngày, chỉ có trên cửa ra vào vẫn còn những vết trầy xước, như một minh chứng cho cuộc tranh chấp đã từng xảy ra. Có điều, cửa có thể sơn lại, hoặc có thể đổi hẳn chiếc mới, còn lòng người, những tổn thương cả hai để lại cho nhau, cần bao nhiêu thời gian mới có thể thật sự lành lặn, nguôi ngoai?

Hướng Phù Sinh chẳng còn hơi sức để nghĩ nữa, vết thương trong lòng bàn tay đau nhức liên tục khiến tâm tư cô cũng bị khuấy động theo. Cô cuộn tròn trốn ở góc phòng, tự nhốt mình trong bóng tối.

Những liều lĩnh và manh động trước đó giờ đã biến mất không còn chút dấu vết, nhường chỗ cho nỗi sọ hãi tràn ngập. Hắn nhất định sẽ báo thù. Hắn thể nào cũng có cách khiến cô càng đau khổ, càng đứt ruột đứt gan.

Dù cô chẳng thể nghĩ ra mình còn gì để mất, nhưng cô biết hắn là kẻ có khả năng tạo ra một địa ngục không đáy để đày ải những kẻ mà hắn muốn trả thù.

Cô uất ức, cô sợ hãi, cô cô độc, cô oán hận và cũng bất lực. Muốn mượn nước mắt để giải sầu, nhưng dường như khóe mắt đã cạn khô.

Giờ khắc đó, cô hiểu ra rằng, khi nỗi đau quá lớn, người ta muốn khóc mà nước mắt không thể rơi.

Cô chỉ có thể cố gắng thu mình lại nơi góc phòng, lắng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Không biết đã bao lâu trôi qua, mí mắt nặng trĩu tới mức không thể mở nổi, cô cứ ngồi nguyên như thế mà ngủ.

Trong khoảng không mơ hồ, dường như cô nghe thấy vài âm thanh, nhưng không biết đó là mơ hay thật. Cho tới khi cảm giác đau kịch liệt từ hông truyền tới, cô mới mở mắt ra, phát hiện mình đang bị người khác giữ nằm trên chiếc đi-văng phòng khách. Chiếc máy xăm mình đang chuyển động với vận tốc kinh hoàng. Cô định vùng vẫy, nhưng lại bị hai tên trợ thủ giữ chặt.

Nghiêng mắt, cô trông thấy Lâm Sóc đang đứng bên cạnh, cánh tay băng đầy vải trắng, sắc mặt trắng nhợt nhưng đôi mắt vẫn ánh lên những tia sáng le lói. Chỉ là giờ phút này, trong ánh mắt đó hoàn toàn là lãnh đạm.

"Anh định làm gì?" Cô chồm người về phía hắn, hét lên, cảm giác đau âm ỉ lan ra khắp người.

Khóe miệng hắn nhoẻn một nụ cười lạnh lẽo: "Đợi xăm xong, em tự mình xem là biết.”

Sự tàn nhẫn bén nhọn đó khiến Hướng Phù Sinh bỏ cuộc, không tranh luận thêm. Cô sớm đã biết rằng, cho dù có cầu xin hay phản kháng, cuối cùng cũng vô ích.

Hắn hết lần này tới lần khác xé nát sự tôn nghiêm của cô ra làm trăm mảnh.

Khi cảm giác đau sau hông qua đi, đám trợ thủ thả tay ra, Hướng Phù Sinh vẫn nằm dài trên đi-văng, không thể cử động. Cô nhắm mắt, cắn chặt môi dưới. Lâm Sóc bước tới phía trước, quỳ xuống, lấy tay quệt những giọt mồ hôi trên trán cô.

Hắn nhìn chăm chăm hình xăm trên hông cô, lẩm bẩm: "Có lẽ sự lựa chọn giống như hiệu ứng cánh bướm [1]. Đã xảy ra một chuyện, thì những chuyện kéo theo sau đó sẽ không thể khống chế được. Bất luận đúng sai ra sao, chỉ có cách đi tới cuối con đường, không thể quay đầu lại."

[1] Nghĩa tương đương phản ứng dây chuyền, quan hệ nhân quả.

Cô không hiểu hắn định nói gì, càng không muốn hiểu.

"Lâm Sóc, tôi không bao giờ cần tình yêu của anh nữa." Hướng Phù Sinh vẫn nhắm nghiền đôi mắt, chậm rãi nói như một lời thở dài của thiên thần, cuối cùng bị rơi xuống cõi trần gian dơ bẩn.

Đều chẳng còn quan trọng nữa. Vết xăm sau hông không còn quan trọng, hắn yêu hay hận cô không quan trọng, đáy cùng địa ngục ở đâu không quan trọng, tất cả mọi thứ trên đời này đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cô đã vấy bẩn, có gột rửa thế nào cũng không trở về tinh khôi như trước. Thế nên, chẳng cần mong mỏi được rửa tội.

Hắn nghe xong, im lặng.

Hắn hiểu cô vô cùng, sao lại không biết mỗi việc mình làm sẽ đẩy cô tới bước đường nào. Dù thế hắn vẫn làm, vẫn ép cô, khiến cô tổn thương, tự tay đẩy cô tới bờ vực thẳm.

Ban đầu là vì hận, vì mưu đồ, nhưng về sau là vì những cuồng điên mà hắn biết mình không thể cứu vãn được.

Hắn đã bao giờ nếm trải mùi vị của sự bỏ cuộc? Một kẻ luôn thắng, làm sao chịu được việc mình phải thua?

Không phải hắn chưa từng phân vân lựa chọn, chỉ là hắn không hiểu nên chọn lựa thế nào.

Lâm Sóc cuối cùng cũng rời khỏi phòng. Hướng Phù Sinh mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã sập tối. Cô không biết lúc này là mấy giờ, thậm chí không thể nhớ ra hôm nay là ngày nào tháng nào năm nào. Thực sự cô rất muốn ghi nhớ ngày hôm nay, chỉ đáng tiếc, cô không thể nhớ nổi.

Chỗ đau sau hông giống như vết bỏng mới, thử chạm vào, cảm thấy vừa nóng rát vừa đau đớn. Cô ngồi dậy lê bước vào nhà tắm, trút bỏ bộ quần áo ngủ, đứng trước tấm kính.

Cô gái trong gương tóc đã rất dài, để xòa trước ngực từng lọn từng lọn đen, rủ dài cả phía sau lưng. Thân hình cô ta gầy yếu, giống như một cái cây đã chết khô. Khuôn mặt góc cạnh, xanh xao, sắc đẹp và tuổi xuân dường như chỉ còn là phù hoa trong quá khứ.

Xoay người đi, cô cuối cùng cũng nhìn rõ hình xăm sau hông. Chỉ đơn giản hai chữ: "Lâm Sóc"

Một cảm giác buồn nôn phút chốc vây chặt lấy cô. Cô bụm miệng ngồi sụp xuống sàn, nôn khan từng cơn, nhưng chẳng nôn ra gì. Cả người cô không kìm được phát run. Ngước mắt lên, cô liền nhìn thấy bản thân mình trong gương, thảm hại không tả xiết. Bàn tay trái băng kín vải xô mở ra, bên trong rươm rướm một vết máu đỏ tươi.

Thình lình, giống như bị một điều gì đó thức tỉnh, cô đứng dậy lao tới giá để các đồ dùng trong nhà tắm, bắt đầu lục tung lên.

Các đồ vật rơi ngổn ngang trên đất, cô vẫn không dừng tay, cho tới khi nhìn thấy trong góc một hộp lưỡi dao cạo. Cô vội vã mở ra, rút lấy một cái. Lưỡi dao cạo không lớn, rất mảnh nhưng cũng vô cùng sắc bén, dưới ánh đèn lóa lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cô giơ cổ tay lên. Trên làn da trắng bóc, nhìn thấy rất rõ những mạch máu li ti. Một cách vô thức, cô đặt lưỡi dao cạo lên da, nhẹ nhàng rạch một đường. Làn da trắng bóc khẽ tách ra một vệt dài. Máu từ từ len qua chỗ nứt đó, trào ra.

Một cảm giác đau âm ỉ khiến cô khẽ nhíu mày, giống như bị ma nhập, cô bất giác cảm thấy như vậy chưa đủ, liền mạnh tay rạch thêm một đường vào vết rạch vừa xong. Vết cắt lần này rất sâu, máu lập tức xối ra ngoài.

Không hiểu tại sao, đáng lẽ phải đau đớn lắm, nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì. Cô đờ đẫn bước tới bên bồn tắm, xả nước, rồi ngồi vào trong. Nước chầm chậm dâng lên, ngập qua cánh tay đang buông thõng bên người. Cô nghĩ, như thế có lẽ máu sẽ không thể ngưng chảy.

Phải, cứ để cho máu chảy mãi. Chảy cạn rồi, chảy đến mất hết cảm giác, sẽ không còn phải đau đớn nữa.

Cô nằm dài trong bồn tắm, nước dần dần tràn qua gáy, nhấn chìm bờ môi, lại sắp sửa dâng qua mũi. Cô sợ nước biết bao, nhưng lúc này, chẳng còn một chút nào là sợ hãi.

Cô đã quá mỏi mệt, đâu còn sức lực để oán hận hay báo thù. Nếu như kết thúc là đây, cô chấp nhận, chấp nhận vận mệnh bi thảm của mình.

Chỉ có điều cô không rõ, nếu như cô thật sự chết vì hắn, liệu hắn có mảy may hối hận?

Nước nhấn chìm cả cơ thể, khiến cô cảm thấy mình lâng lâng. Mở to đôi mắt, chỉ thấy một vùng mông lung, nhưng thấy rõ ràng ánh sáng khúc xạ của ngọn đèn tạo thành một vệt lung linh, quẩn quanh loang lổ những tia máu.

Ánh nhìn của cô mơ hồ dần. Bỗng, trong đáy lòng cô dấy lên một cảm giác không cam tâm, nhưng chân tay xương cốt chẳng còn chút sức lực nào mà động đậy, ý thức dường như cũng dần dần mất đi.

Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu biến, cô bỗng có chút tiếc nuối, thật muốn được tận miệng nói với hắn, nếu có tới thăm trước nấm mồ xanh, hãy nhớ mang theo một bó hoa bách hợp.

Cô vẫn rất yêu hình ảnh hắn cầm bó hoa bách hợp, tinh khôi trong trẻo giống như lần đầu gặp nhau...

…..O…..

Được cứu ngay trước khi bước qua quỷ môn quan, hơn ba năm sau, Hướng Phù Sinh không khỏi kinh hãi trước hành động của mình năm đó. Có lẽ khi con người ta đã tuyệt vọng tới cùng cực, thậm chí đến sinh mạng cũng không màng tới nữa.

Cô đã không còn nhớ vẻ mặt và hành động của Lâm Sóc khi cô tỉnh dậy, hoặc có thể không phải cô không nhớ, mà là cố hết sức quên đi, coi như chẳng biết đến những ân cần chăm sóc của hắn với mình, bởi tình cảm của hắn, cô nhận không nổi.

Khi mới tỉnh lại, bệnh viện vừa làm cấp cứu xong, cô được chuyển vào phòng bệnh, chuẩn bị làm một loạt xét nghiệm. Mặc dù khi vừa tỉnh lại, Hướng Phù Sinh hầu như chẳng còn chút sức lực nào, nhưng vừa chính thức chuyển vào phòng bệnh cao cấp, cô đã muốn trốn thoát.

Lâm Sóc rời khỏi, Hướng Phù Sinh chẳng mảy may do dự rút phăng đầu kim ống truyền nước, leo xuống giường. Chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, cô ngã nhào, có điều chẳng còn thì giờ để ý nữa.

Cô chạy trốn, chạy trốn trong hoảng loạn. Đã biết bao lần vấp chân ngã xuống, nhưng rồi lại chống đất, vịn tường mà đứng lên. Cô chạy mãi, chạy mãi, không dừng lại dù chỉ một giây. Chạy nhiều đến nỗi toàn thân nhức nhối đau, tưởng như chỉ giây sau thôi sẽ gục xuống không thể gượng dậy, vậy mà ý chí đã chiến thắng tất cả, điều khiển đôi chân tiến lên phía trước như một cái máy.

Cả quãng đường dài đến thế, gian khổ đến thế, cô vẫn cắn răng mà băng qua. Cô loạng choạng lao đi, thoát khỏi bệnh viện.

Nếu không phải vì nỗi uất ức, nỗi thù hận không dễ gì nhạt phai, cô sẽ không thể có được sức mạnh to lớn đến nỗi vượt qua sự đau đớn thể xác, vượt qua tất cả mọi điều ngáng trở bản thân như thế.

Trốn khỏi bệnh viện, cô vẫn không dừng lại. Cô biết chỉ thế không đủ, liền tới Đại lục, ngồi tàu hỏa, chuyển sang xe bus, cuối cùng phiêu bạt tới thành phố nhỏ bé chẳng mấy tên tuổi kia.

Trên đường vất vả, vừa đặt chân xuống đất, cô liền đổ bệnh. Cũng nhờ trận ốm đó mà cô phát hiện, mình đã mang thai.

Hấp thu một lượng lớn thuốc vào cơ thể, tình trạng sức khỏe ở mức báo động, không được hưởng bất cứ trợ cấp hay bảo hiểm nào, mối thù cha mẹ giày vò tâm can. Tất cả, tất cả đã quyết định vận mệnh của đứa trẻ ấy.

Nếu nó ra đời, vừa không thể có một thân thể khỏe mạnh, vừa không thể có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng Hướng Phù Sinh lúc ấy không lập tức quyết định bỏ cái thai. Cô đã quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần, biết rõ bản thân không thể gánh vác thêm một đứa trẻ, biết rằng con đường phía trước còn đầy rẫy hiểm nguy bất trắc, nhưng cô vẫn do dự không thôi.

Không phải vì trong lòng cô còn sót lại chút ít hi vọng nào về Lâm Sóc, hoặc bởi bất cứ tình cảm gì giữa hai người, mà là vì trong mắt cô, sinh mệnh nào cũng nên được quyền lựa chọn. Mặc dù cho tới nay, cô cũng chưa từng có nhiều tiếng nói trong việc lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, nhưng cô không muốn tùy tiện tước đi một sinh mạng, tước đi cả cái quyền mở mắt ngắm nhìn thế giới của đứa bé...

Vậy mà trong lúc cô còn chưa kịp đưa ra quyết định cuối cùng, đứa trẻ đã mất đi, bởi cơ thể cô quá yếu, không cưu mang nổi nó.

Giống như định mệnh đã quyết tâm xóa sổ sợi dây cuối cùng gắn kết cô với cuộc sống này. Đến diễm phúc mang thai đứa trẻ vắn số ấy, cô cũng không được quyền lựa chọn.

Kể từ lần đó, cô mang bệnh, cả thể xác lẫn tâm hồn.

…..O…..

Từ nơi hỗn mang của vùng kí ức cố gắng thoát ra, Hướng Phù Sinh thấy mệt mỏi rã rời.

Hắn có bao giờ biết, cô đã vượt qua ba năm như thế nào? Hắn chỉ biết trách móc, chỉ biết phẫn nộ.

Lâm Sóc ơi là Lâm Sóc, cho dù anh có khoác lên người bộ cánh ra sao, thì trong mắt tôi, sự tàn nhẫn vô tình của anh chẳng hề thay đổi.

Giờ đây, đã tới lúc cô trở thành người làm hắn nếm trải nỗi đau đớn, đắng cay.

…..O…..

Lâm Sóc đứng một mình tựa vào lan can ngoài ban công, môi ngậm một điếu thuốc.

Gió bên ngoài rất lớn, ban đầu cảm giác lành lạnh, nhưng đứng một lúc lâu, tựa hồ mất hết đi cảm giác.

Chiếc gạt tàn bằng pha lê đặt cạnh tay, bên trong đầy những mẩu đầu lọc. Từng cơn gió cuốn phăng đám tàn thuốc ra không trung, rồi sau đó rơi rụng khắp nơi.

Trước đây hắn không hút thuốc, chỉ thi thoảng ngậm một điếu xì gà cho vui miệng, về sau, vì cô ghét mùi thuốc lá, cũng không thích hắn hút xì gà, nên hắn bỏ hẳn.

Có điều, từ khi cô ra đi, không biết từ lúc nào hắn đã hút trở lại, dần dần thành nghiện.

Có lẽ muộn phiền quá nhiều, khoảng cô liêu quá rộng, đến nỗi hắn chỉ đành mượn khói thuốc để khỏa lấp.

Nhớ cô, hắn sẽ châm một điếu.

Một điếu tàn rồi lại sẽ châm điếu khác, điếu khác nữa... có khi cứ thế mà qua cả đêm dài.

Hắn luôn tự hào mình khống chế được bản thân, nhưng trong chuyện này, không hiểu sao hắn cứ phá vỡ giới hạn hết lần này tới lần khác.

Giống như ban nãy, hắn không khống chế nổi cảm xúc, vứt bỏ mọi lí trí, ào lên người cô trút giận.

Hắn luôn hiểu, trong chuyện này, người chịu tổn thương nặng nề nhất, chính là cô.

Người chết coi như hết, người sống tại sao phải tự giày vò đến vậy...?

Hắn từng trông thấy mẹ mình đau khổ nên hiểu rõ nỗi đau của Hướng Phù Sinh.

Hắn rất hiểu cô. Cô cứ luôn tưởng rằng cuộc đời này vốn chẳng còn gì để lưu luyến, ngoại trừ nỗi uất hận và đắng cay về sự tồn tại của hắn.

Nhưng cô không hiểu hắn. Trên đời này, ngoại trừ cô, hắn đã sớm chẳng luyến tiếc điều gì.

Cho nên, chỉ cần cô muốn, hắn sẽ làm được.

Hắn nhắm mắt lại, đưa tay dập điếu thuốc vào gạt tàn, quay người đi vào.

Trong phòng, Hướng Phù Sinh vẫn cuộn tròn trong chăn, sắc mặt đã hồng hào lên nhiều. Lâm Sóc ném chiếc áo khoác vừa lấy từ phòng để quần áo lên giường, bước tới định dìu cô ngồi dậy. Hướng Phù Sinh hất tay hắn ra, hỏi vặn: "Anh muốn làm gì?"

"Tới bệnh viện."

"Không đi."

Hướng Phù Sinh kiên quyết từ chối. Trong tiềm thức cô đã hình thành một nỗi sợ hãi bản năng với "bệnh viện". Chỉ cần bước chân vào nơi đó, cô sẽ không kìm được nhớ lại quá khứ kinh hoàng, nhớ lại máu đã chảy, những bình thuốc truyền mãi không hết, những tiếng nói vô cảm của đám y bác sỹ.

Lâm Sóc phải rất khó khăn mới kiềm chế được cơn giận ban nãy, vậy mà giờ đây lửa giận lại nhen nhóm bùng lên. Hắn kéo cô ngồi dậy, gằn giọng: "Đi làm kiểm tra sức khỏe toàn diện. Cứ dùng thuốc giảm đau như vậy không phải cách lâu dài đâu."

"Tôi nói rồi, tôi không cần." Hướng Phù Sinh ngước nhìn hắn, một nụ cười chế giễu nở trên môi. "Sao? Sợ tôi sẽ chết ư? Yên tâm, chỉ giày vò có thế này thì tôi vẫn sống được, chết không nổi đâu.”

"Hướng Phù Sinh!" Lâm Sóc cắn chặt răng, không kìm được cao giọng: "Cô nghĩ như thế là hay ho, là anh hùng lắm à? Bản lĩnh của cô có bấy nhiêu thôi à? Tưởng rằng giày vò bản thân có thể làm đau tôi ư? Tôi nói cho cô biết cô sai rồi."

"Tôi không quan tâm cô đau đớn thế nào. Tôi chỉ không muốn cưới về một con bệnh sắp chết, rước xui xẻo vào nhà. Đừng nói với tôi cô không muốn lấy tôi, cũng đừng có giở trò gì nữa." Lâm Sóc thả tay cô ra, đứng thẳng dậy: "Hôm nay không đi bệnh viện cũng được. Dù sao muốn thử máu cũng phải nhịn ăn đã. Ngày mai chúng ta về Hồng Kông, tôi sẽ sắp xếp đưa cô vào viện."

Nói xong, hắn quay người định đi. Hướng Phù Sinh vội cất tiếng: "Lâm Sóc, cưới tôi, anh sẽ phải hối hận."

Hắn dừng bước nhưng không quay đầu lại. Lát sau, hắn chỉ nói lại một câu: "Tối nay nghỉ ngơi đi", rồi cất bước ra ngoài.

Hướng Phù Sinh cảm thấy trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hay là hắn biết điều gì đó, nhưng ý nghĩ ấy mau chóng trôi đi.

Đêm đó, hai người ngủ hai phòng riêng.

Cuộc vật lộn đêm hôm trước cứ như chuyện vừa mới đây, nhưng đêm nay, trên chiếc giường rộng bảy thước, lẻ loi một người nằm.

Hai người họ chỉ cách nhau một bức tường, hai cánh cửa và một đoạn đường đó mà thôi. Nhưng đoạn đường đến với nhau đâu chỉ có thế. Nó là khoảng cách núi sông, là vạn cánh buồm giữa không gian bát ngát.

Lâm Sóc cầm ly rượu trên tay, đứng trước tấm cửa kính rộng. Cảnh đêm Manhattan vẫn hoa lệ như xưa nay vốn thế. Trước đây, Hướng Phù Sinh rất thích đứng ở vị trí này ngắm cảnh, cô ngắm say sưa, bất luận là ban ngày hay ban đêm.

Hắn nhớ lần đầu tiên đưa cô tới căn hộ này, lúc đó hai người đã chính thức yêu nhau, nhưng cô vẫn còn rất dè dặt. Thật ra mà nói, mặc dù lớn lên trong một thế giới vương giả nhưng tính tình cô vẫn có chút bảo thủ cố chấp.

Tới khi hắn đảm bảo mình sẽ không làm gì quá giới hạn cô mới theo hắn vào nhà. Vừa bước chân qua cửa, cô liền bị khung cửa sổ trong suốt trải rộng sát đất thu hút. Dù ngoài miệng chê hắn xa xỉ nhưng cô cứ đứng bên khung cửa ấy mãi, không chịu rời đi.

Tấm kính trong suốt in rõ bóng hình cô, những đường nét kiều diễm, đôi mắt sáng long lanh trong đêm, những ngón tay thon thả đan vào tay hắn... Bóng dáng người con gái đứng trước khung cửa sổ ngày ấy, cho đến bây giờ chưa bao giờ thôi lấp lánh trong lòng hắn.

Hắn từng dạy cô làm món trai, từng giúp cô viết luận văn, từng cõng cô leo núi vãn cảnh.

Cô từng nấu cháo cho hắn ăn, từng vẽ chân dung hắn, rồi như gà mắc tóc khi hắn ốm.

Thời gian hai người ở bên nhau không dài, nhưng hơi ấm cô trao thật quá nhiều. Một ánh nhìn thiết tha, một chút hơi ấm dịu dàng lan tỏa trong lòng bàn tay hắn, một chiếc bánh ga tô tự tay cô nướng, từng chút từng chút một, len lỏi vào trái tim lạnh lẽo của hắn, truyền đi những tia ấm áp và cảm giác tội lỗi mong manh.

Không thể cắt đứt, không thể buông xuôi, vì có những thứ tình cảm đã trở thành chấp niệm, không những viết thêm cho cuộc sống nhiều điều thú vị, mà có khi chính là bản thân cuộc sống và sự sống.

Đêm đó, hắn uống rượu một mình, trong lúc ngà ngà say, dường như nhìn thấy bóng dáng cô phảng phất trên cửa kính. Cô cười khúc khích, đôi mắt ngước lên.

Cô nói, Lâm Sóc, tất cả mọi người nhất định sẽ chúc phúc cho em và anh.

Chúc phúc ư? Cả đời này liệu điều ấy có đến?

Ngày hôm sau, hai người lên máy bay trở về Hồng Kông.

Đường đi mệt nhọc, vừa về tới biệt thự, Hướng Phù Sinh liền lên lầu ngủ ngay. Lâm Sóc thì bận giải quyết một số công việc.

Một ngày sau nữa, Hướng Phù Sinh vẫn không chịu tới bệnh viện. Lâm Sóc hết dỗ ngọt tới to tiếng, cuối cùng ép cô phải đi.

Muốn làm xét nghiệm toàn diện, cần làm thủ tục nhập viện. Hướng Phù Sinh được xếp vào một phòng bệnh cao cấp, giấy dán tường màu trắng sữa, trên đầu giường bày lọ hoa, mùi hương ấm ngào ngạt.

Lâm Sóc mang tất cả những vật dụng cần thiết bày hết trong tủ cá nhân, lại sắp xếp hai vệ sĩ đứng canh, sợ cô bỏ trốn thêm lần nữa.

Hai ngày đầu nhập viện, Hướng Phù Sinh không chịu làm xét nghiệm, bệnh viện mấy lần thông báo cho Lâm Sóc. Hắn cứ mặc cô không để mắt tới. Cho tới ngày thứ tư, Hướng Phù Sinh cuối cùng cũng thôi làm loạn. Lâm Sóc nghĩ rằng, có lẽ cô đã biết thế nào là tốt xấu, nên cũng yên tâm.

Nhưng e rằng, suy nghĩ của Lâm Sóc chỉ đúng có một nửa.

Hướng Phù Sinh cũng là một người thông minh, cảm thấy phản kháng vài ngày không có hiệu quả, tất sẽ không tiếp tục làm chuyện tốn công vô ích. Cô hiểu con người của Lâm Sóc, khi đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không thay đổi. Huống hồ, sau khi trở về Hồng Kông cô cũng trải qua nhiều chuyện giày vò, thật sự cũng thấy mệt.

Có điều, thứ thật sự làm thay đổi ý định của cô lại là một chuyện khác.

Cuộc sống trong bệnh viện đầy những quy tắc và quá đỗi tĩnh lặng. Quanh đi quẩn lại trong bốn bức tường, Hướng Phù Sinh buồn chán đến phát điên. Y tá liền gợi ý cô có thể xuống bãi cỏ dưới tầng đi tản bộ cho thanh thản. Nhưng chỉ một gợi ý nho nhỏ đó cũng vấp phải sự ngăn cấm của hai vệ sĩ. Hướng Phù Sinh nổi giận, bắt họ gọi điện cho Lâm Sóc, đến lúc đó họ mới miễn cưỡng đồng ý.

Giờ đây không có sự đồng ý của Lâm Sóc, cô có muốn xê dịch một tấc cũng khó.

Xuống tầng, cô tản bộ khắp nơi. Nhìn thấy bên này có đứa trẻ được mẹ đẩy xe đẩy đi sưởi nắng, chỗ khác lại có đứa bé mặc quần áo bệnh nhân nô đùa trên bãi cỏ.

Đột nhiên, một quả bóng lăn tới chân Hướng Phù Sinh. Đang định cúi người nhặt bóng, cô bỗng nhìn thấy một cậu bé khoảng hơn mười tuổi chạy về phía mình, đôi tay bé nhỏ nhanh nhẹn ôm lấy quả bóng. Mẹ cậu bé chạy phía sau, cách khoảng hai bước chân.

"Cô Hướng, xin lỗi cô." Người mẹ rối rít.

Hướng Phù Sinh hơi cau mày. Người đàn bà này sao lại biết cô họ Hướng? Cô chưa kịp suy nghĩ kỹ, vệ sĩ đã tiến tới định đuổi hai mẹ con họ đi.

"Các người làm gì vậy, hay muốn tôi gọi điện cho Lâm Sóc xin phép thêm lần nữa?" Hướng Phù Sinh trợn mắt. "Chỉ là hai mẹ con họ, có thể có chuyện gì được?"

Hai người vệ sĩ hơi do dự, cuối cùng đành lùi ra xa.

"Xin lỗi, hi vọng họ không làm mẹ con chị sợ." Hướng Phù Sinh mỉm cười với cậu bé, rồi quay sang nhìn bà mẹ, thấp giọng nói: "Xin hỏi, sao chị biết tôi họ Hướng?"

"Cô Hướng, bên kia có một nhà tránh nắng, chúng ta tới ngồi nói chuyện nhé."

Hướng Phù Sinh gật đầu, bảo hai người vệ sĩ đứng chờ tại chỗ cũ, người mẹ cũng cho đứa bé chạy đi chỗ khác chơi. Hai người đi riêng tới nhà tránh nắng.

Vừa ngồi xuống, người phụ nữ nọ liền mở lời.

"Tôi nhận ủy thác của một người, chuyển tới cô Hướng vài câu."

"Một người? Anh ấy biết tôi vào viện rồi à?"

"Người lúc nào cũng chú ý đến nhất cử nhất động của cô, vào bệnh viện là chuyện lớn như thế, làm sao có thể không biết. Anh ta bảo tôi chuyển lời tới cô rằng, nhất định phải giữ gìn sức khỏe, để tránh chưa hoàn thành mục tiêu đã gục ngã."

Hướng Phù Sinh cụp mắt, trầm ngâm suy nghĩ. "Ngoại trừ điều này, anh ấy còn nói gì nữa không?"

Bà mẹ đưa mắt liếc nhìn. Cách đó không xa, hai vệ sĩ đang chằm chằm quan sát họ. Bà thu lại ánh nhìn: "Phía sau cô còn hai người giám sát thế này, chắc những ngày sống ở nhà họ Lâm cũng không lấy gì làm vui vẻ. Người ấy muốn cảnh tỉnh cô rằng, có những khi cũng cần tạm lùi bước. Cho dù thế nào, cũng đừng để bản thân mình chịu oan ức."

Hướng Phù Sinh chợt sững người. Hóa ra anh ấy hiểu cô hơn cô vẫn tưởng.

Cô mỉm cười nói: "Suy nghĩ chu toàn đến thế chẳng giống anh ấy chút nào. Vậy phiền bà chuyển hộ tôi một lời tới người ấy, trong lòng tôi đã có tính toán, cảm ơn anh ấy đã quan tâm."

Hai người trò chuyện thêm một lúc, người mẹ liền dắt đứa trẻ đi. Hướng Phù Sinh nhìn theo bóng lưng hai người xa dần, bồi hồi suy nghĩ một lúc lâu.

Những lời nói kia cũng khá có lí. Trong chuyện với Lâm Sóc, có lẽ đã đến thời điểm nên thay đổi thái độ. Nếu cứ kiên trì giữ trạng thái đối đầu với hắn, khó tránh một ngày nào đó hắn thấy chán, hoặc thật sự nổi điên. Đối với cô mà nói quyết chẳng có lợi gì.

Lấy ngày hôm nay làm ví dụ, đến quyền tự do xuống tầng tản bộ cô cũng không có. Đám vệ sĩ chẳng qua vì mệnh lệnh của Lâm Sóc nên mới theo dõi cô sát sao như vậy. Nếu như khiến hắn lơi lỏng đề phòng, cô có thể thoải mái hành động hơn rất nhiều.

Huống hồ, gặp chuyện gì cũng lôi quá khứ ra nói, đối với chính cô cũng là một sự giày vò. Về Hồng Kông chưa đầy nửa năm, cô đã ốm nặng một trận, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng câu nói kế hoạch chưa hoàn thành cô đã toi mạng sẽ trở thành sự thực.

Ngày sau đó, Hướng Phù Sinh giả vờ dần dần chấp thuận làm xét nghiệm và điều hòa cảm xúc của bản thân. Dường như cảm nhận thấy chuyển biến trong cô, một đêm khi tới thăm, Lâm Sóc có hỏi về hai mẹ con nọ, chắc cũng có phần hoài nghi.

Hướng Phù Sinh trả lời bình đạm rằng, bà mẹ đó thấy cô tuổi còn trẻ mà sắc mặt trắng bệch nên khuyên cô vài câu. Tự cô cũng cảm thấy gần đây cơ thể hơi bất ổn, nên chấp thuận làm xét nghiệm.

Lâm Sóc không nhìn ra điều gì từ thái độ của cô, sau đó dường như cũng ngầm điều tra, nhưng không xét ra điều gì khả nghi. Sự việc đó đành tạm bỏ qua.

Hướng Phù Sinh vào viện hơn một tuần thì có kết quả xét nghiệm.

Ngày hôm đó, Lâm Sóc vào viện, cùng Hướng Phù Sinh tới phòng làm việc của bác sỹ để nghe kết quả.

Tận đáy lòng, Hướng Phù Sinh luôn nuôi một nỗi sợ bản năng với những bác sỹ mặc áo blouse trắng. Việc đi nghe kết quả xét nghiệm, đối với cô giống như sắp sửa nghe một bản án. Khi bước chân vào phòng làm việc, cả người cô khẽ phát run, Lâm Sóc liền nắm lấy tay cô trấn an.

Có lẽ vì trong lòng đang tập trung suy nghĩ việc khác nên cô không lập tức rút tay ra.

Hai người và bác sỹ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn. Bác sỹ dường như nhìn ra tâm trạng hồi hộp của Hướng Phù Sinh, liền cười nói: "Cô Hướng, đừng lo lắng quá, cô không mang chứng bệnh nan y nào cả."

Nghe thấy vậy, trong lòng hai người đều như trút được gánh nặng, nhưng bác sỹ lại tiếp lời: "Nhưng tình trạng cơ thể cũng không khả quan cho lắm."

"Bác sỹ, có gì xin cứ nói, đừng ngại." Lâm Sóc lên tiếng.

"Thể chất của cô Hướng tương đối hư nhược, các chỉ số chức năng của cơ quan nội tạng đã hơi giảm sút, cần dành thời gian điều dưỡng cho tốt. Tôi có nghe nói cô Hướng thường xuyên bị đau, thậm chí phải dựa vào thuốc để giảm đau. Nhưng chúng tôi không tìm thấy bất cứ tài liệu chẩn đoán bệnh phụ khoa nào của cô. Tôi muốn hỏi, có phải cô đã từng mang thai, hoặc từng bị sẩy thai phải không?"

Không khí trong phòng bỗng chốc ngưng đọng. Lâm Sóc đắn đo định lên tiếng nhưng Hướng Phù Sinh đã cướp lời: "Tôi sẩy thai tự nhiên vào tuần thứ mười, kéo theo tình trạng nhiễm trùng."

"Vậy thì khó tránh." Bác sỹ gật gật đầu, nói tiếp: "Cô Hướng, tôi rất xin lỗi, căn bệnh xuất phát từ việc cô bị nhiễm trùng sau khi sẩy thai, tôi e rằng..." Ông nhìn sang Lâm Sóc, chậm rãi nói tiếp: "Sau này muốn sinh con sẽ rất khó."

Lâm Sóc dường như hoàn toàn không để ý tới lời của bác sỹ nữa, vội vàng nói tiếng xin lỗi, rồi kéo Hướng Phù Sinh ra khỏi phòng.

Hai người đứng đối diện nhau trên hành lang. Lâm Sóc nhìn chằm chằm vào Hướng Phù Sinh, hồi lâu mới thốt ra một câu: "Hướng Phù Sinh, là sẩy thai tự nhiên."

Hướng Phù Sinh nhếch môi, nghênh tiếp ánh nhìn của hắn. Cô nhoẻn một nụ cười không mấy dễ chịu: "Đúng, sẩy thai tự nhiên." Ánh mắt cô dần phủ một lớp sương mờ: "Tôi không hề muốn bỏ cái thai, nhưng hôm đó, tôi thấy bụng dưới đau quặn, sau đó máu chảy ra, mãi không ngừng... Tôi không biết phải làm sao... Lúc đó rất sợ... Tới khi tỉnh lại, đã có người tới nói với tôi rằng, đứa trẻ không còn…”

Cảm giác tuyệt vọng một lần nữa nhấn chìm cô, mặc dù đã hết sức khống chế giọng nói của mình nhưng vẫn không ngăn nổi những âm thanh run rẩy.

Không hề có tiền sử bị bệnh, cũng không phải do người khác cố ý hãm hại, chỉ vì cô nằm tại một bệnh viện tư nhân, không được chăm sóc đúng cách mà bị nhiễm trùng.

Lâm Sóc làm sao tưởng tượng nổi ngày ấy cô phải một mình vật lộn đấu tranh với cuộc sống thế nào. Hắn nắm chặt tay lại, nhìn Hướng Phù Sinh. Cô ngước mặt lên cao, cố ghìm cho hai hàng nước mắt đừng rơi. Trái tim hắn đau đớn đến tột cùng. Hắn thả nắm tay ra, ôm cô vào lòng.

Cô mặc cho mặt mình vùi sâu trong vòm ngực hắn, mất một lúc lâu mới khó khăn cất tiếng khóc. Ngực áo ướt đẫm, những tiếng khóc như lời cáo tội, như cây kiếm sắc đâm xuyên ngực hắn.

Hôm ấy, họ đứng bên nhau trên hành lang hẹp dài, rất lâu, rất lâu. Tới tận khi cô mệt nhoài tựa vào hắn mê mệt muốn thiếp đi.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng hắn thoảng bên tai: "Phù Sinh, xin lỗi."