Phát Rồ

Chương 7




Để lại một vết hôn màu đỏ tím trên cổ cô, đó là thói quen không hề thay đổi của hắn.

Những thứ là của mình, hắn sẽ đánh dấu, để cho cả thế giới phải biết.

Dứt toạc hai hàng cúc phía trước chiếc áo ngủ, Lâm Sóc hít hà đôi xương quai xanh thẳng tắp, điên cuồng hôn lên đó. Hắn giày vò ngực cô qua lớp áo mỏng... rồi tách hai chân cô...

Từ trước tới nay, trên giường, với cô, hắn luôn là chúa tể.

Hướng Phù Sinh xoay đầu, nắm chặt chiếc gối. Những tiếng rên khan đầy bức bối. "Lâm Sóc, đây là câu trả lời của anh à?" Cô trào phúng.

Lâm Sóc ngước lên. Bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi hắn tối sẫm, bên trong như có một cơn sóng dữ ngầm biến động. Hắn kéo tay cô đặt lên ngực mình, ý muốn cô cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ sâu bên trong nó.

"Phù Sinh, em không muốn tôi sao?" Giọng hắn hơi dồn dập, càng thêm phần mê hoặc.

Ánh mắt cô thoáng hiện một cảm xúc phức tạp, nhưng chỉ giây lát, cô nắm chặt tay, vò ngực áo hắn: "Muốn chứ, mỗi giây, mỗi phút, đều muốn..."

Hướng Phù Sinh nhón lấy những nút áo, cởi ra từng cái từng cái một, nắm vạt kéo hắn lại gần, thì thầm từng chữ một: "...muốn đem anh... băm làm trăm mảnh."

Lâm Sóc dường như đã đoán trước, không thèm để ý, hắn nhấc cằm cô lên, ngón tay vuốt ve đôi môi cô.

"Tôi đang đợi ngày đó đây."

Cô chặn ngón tay hắn lại, vươn người để môi kề môi. "Tôi sẽ không để anh thất vọng đâu."

Lâm Sóc nuốt trọn làn môi mềm mại của cô lần nữa, chậm rãi mơn trớn. "Nếu chỉ định lây cảm cho tôi thì trẻ ranh quá đấy." Cô vịn lấy cổ hắn, nụ hôn khiến cô ngạt thở, "Yên tâm, tôi còn chiêu khác."

Hắn cười nhạt, rời môi, giật mạnh chiếc áo ngủ. Những chiếc cúc áo văng ra biến mất dưới tấm thảm. Không nói nhiều thêm nữa, hắn cúi xuống ngấu nghiến làn da trắng mịn của cô. Hướng Phù Sinh đang ốm nặng, không thể chịu nổi sự giày vò này, cô cào mạnh vào lưng hắn như một cách giải tỏa những kích thích đang rạo rực. Bị đau, Lâm Sóc cắn cảnh cáo, Hướng Phù Sinh lườm hắn, đập vào mắt cô là hai con ngươi ngập toàn dục vọng.

Hắn lật người cô lại nâng eo cao lên, đứng đối diện với lưng cô. Vừa khít. Hắn cắn khẽ vành tai cô, hôn dọc sống lưng. Hướng Phù Sinh gần như mềm nhũn, hắn liền ôm eo cô thật chặt. Những nụ hôn của hắn dừng lại ở vết xăm trên hông, như đang thưởng thức một tuyệt tác.

Dừng lại trong phút chốc, rồi lại đột ngột tiếp tục. Hắn sán tới bên tai Hướng Phù Sinh, nói rành rọt từng chữ một "Hướng Phù Sinh, em là người đàn bà của tôi."

Quấn quít, hòa quyện, rồi giải tỏa.

Ba năm, những tình cảm dồn nén đã quá nhiều, cũng quá phức tạp, khiến cho cuộc tình này sâu cay đến vô tận.

Tàn cuộc, cô mệt mỏi thiếp đi trong vòm ngực hắn. Hắn ôm chặt cô. Xa cách lâu đến thế, cứ tưởng tìm lại được những gì đã mất, nhưng sao trái tim lại càng trống trải mông lung?

Hắn bước ra ngoài, đóng cửa kính lại, bầu trời bên ngoài đã nhá nhem tối. Tựa mình vào lan can, hắn châm một điếu thuốc. Bàn tay cầm bật lửa vẫn còn lưu lại hơi ấm của cái ôm ban nãy.

Nhìn từ đỉnh núi xuống cảnh sắc thật tuyệt, chỉ có biển và những ngọn hải đăng lấp lánh.

Nếu không ở đây ngắm phong cảnh sẽ không biết rằng trên đời này, những con đường bình dị thật quá nhiều. Hắn không muốn mãi đứng ở chân núi nhìn lên, hắn phải tìm cách leo đến đỉnh. Mỗi một bước tiến lên đều phải tính toán.

Mà trong một ván cờ, thể nào cũng phải có được có mất.

Hắn không phải chưa từng do dự. Cô cười, hắn sẽ vui theo, cô khóc, hắn sẽ âu sầu. Đó không phải đóng kịch, mà là chân thành.

Đổi cả thiên hạ lấy nụ cười của nàng, quy thuận núi sông để cho nàng niềm vui, thật là lãng mạn, nhưng lại chẳng phải Lâm Sóc.

Hắn không thể từ bỏ mối thù với Hướng Hằng, không thể từ bỏ ván cờ hắn đã dốc cạn mọi thứ của bản thân ra đánh cược.

Cho nên, hắn đành từ bỏ cô. Để cô đau, để cô hận, rồi tự mình hứng chịu nỗi đau ai oán gấp trăm ngàn lần.

Điếu thuốc đã tắt, hắn quay mình lại, tựa lên hàng lan can chạm hoa như cũ. Dư vị đắng chát của điếu thuốc vẫn đâu đây, còn mùi hương của cô đã theo gió tiêu tan.

Hắn bỗng nhớ đến một bài hát, tên là "Trăm năm cô đơn".

Bài hát thế này:

Trái tim, thuộc về em, anh mượn về ký thác, lại hóa ma quỷ trong anh.

Em, thuộc về ai, người tình cờ ngang qua, để lại những trống trải dâng trào.

Đều nhờ dọc đường, dọc đường, cơn mưa trút nước, minh chứng dấu chân anh qua.

Mà sao khi nhắm chặt mắt rồi bừng mở, chỉ thấy sa mạc, nào có bóng lạc đà.

Bóng hình là chân thật, người đến là hư vô, lấy gì nắm giữ;

Trăm năm trước, em chưa là em, anh đâu đã là anh;

Đau thương là thật nước mắt là dối, làm gì có nhân quả;

Trăm năm sau, chẳng còn em, cũng chẳng còn anh.

Gió, thuộc về trời, anh mượn về thổi chơi, lỡ miệng thổi bùng khói lửa nhân gian.

Trời, thuộc về ai, anh mượn về ngắm nghía, tình cờ nhìn ra dáng hình em.

Lâm Sóc cuối cùng đã hiểu, hắn tưởng có thế từ bỏ, cuối cùng vẫn là không nỡ.

Tỉnh dậy từ cơn mê, Hướng Phù Sinh thấy mình mẩy đau nhức, đầu óc mụ mị. Trên tầng không có người, chỉ có ánh nắng từ ngoài rót xuống tấm thảm cách giường một khoảng nhỏ.

Cô thấy mình ăn vận chỉnh tề, chăn cũng đắp một cách ngay ngắn, không hề bị đá ra như mọi khi, giống như có người suốt đêm thức canh cho mình ngủ vậy.

Chống tay ngồi dậy, cô bước vào nhà tắm. Trong chiếc gương phía trên bồn rửa mặt cô nhìn thấy chính mình: Gương mặt trắng bệch không chút sắc máu, vết hôn bầm tím trên gáy nhìn vẫn rõ ràng.

Kí ức ngày hôm trước chậm rãi hiện lên trong đầu, giờ cô biết chắc đó không phải một giấc mơ. Cởi chiếc áo trên người, những vết tích của cuộc truy hoan bỗng chốc hiện ra trước mắt.

Trận vật lộn sống chết như thế đau đớn tới nhường nào, có lẽ chỉ cô hiểu rõ nhất.

Có thể hắn đã quên những tấm ảnh đăng trên báo ngày ấy. Nhưng cô thì nhớ, nhớ rõ ràng.

Từng bài báo, từng bức ảnh, đột nhiên hiện ra ngay trước mắt. Những bức ảnh do chính tay hắn gửi cho tòa soạn. Chỉ vì muốn nhà họ Hạ từ hôn, muốn nhà họ Hướng không thế ngóc đầu lên được nữa, mà hắn đang tâm gửi những bức hình đó đi.

Cúi xuống mở van nước, cô vốc nước lạnh vào mặt. Ngước mắt nhìn lên, cô gái trong gương chẳng có vẻ gì đau buồn.

May nhờ có hắn, thật phải cám ơn hắn, khiến cô hiểu rằng, cái kết của mọi câu chuyện đều chẳng có gì khác ngoài ly biệt.

Cô tưởng rằng chỉ có hơi ấm của hắn mới xua được cái lạnh mùa đông, tưởng rằng được hắn ôm trong vòng tay là có thể vượt qua tất cả. Kết quả lại là bị điều khiển, mất hết khả năng tự mình bước đi.

Ai mà ngờ dù chỉ có một mình, người ta vẫn có thể tồn tại. Củi đốt cũng ấm không kém cái ôm, cùng lắm thì mặc thêm chiếc áo rét là có thể tự do đi lại.

Giống như người ta nói: Ngày ấy tôi nắm tay anh, trước giờ chẳng màng đến tự do. Chỉ cần vĩnh viễn có anh ở đó, đã cảm thấy hạnh phúc thật lớn lao.

Nào ngờ giờ đây cũng đôi tay này lau khô giọt nước mắt, cho dù tình yêu anh chưa tắt, thì người cũng đã vỗ cánh bay xa.

Cô đã nói, muốn xem Lâm Sóc bị quả báo thế nào, nhất định cô phải chờ để xem bằng được.

Yêu và hận chẳng qua chỉ cách nhau một ý nghĩ.

Theo chỉ thị của bác sĩ, cứ đúng giờ uống thuốc, vài ngày sau, bệnh cảm mạo của Hướng Phù Sinh đã gần khỏi, chỉ còn hơi ho một chút. Lâm Sóc ở suốt bên cạnh chăm sóc, công việc ứ đọng rất nhiều, do đó vài ngày gần đây bận đến nỗi không thấy mặt mũi đâu.

Cứ mười giờ tối, Hướng Phù Sinh đã lên giường đi ngủ, còn hắn thường nửa đêm mới trở về. Có khi hắn vào phòng cô, chẳng để làm gì, chỉ ngồi bên mép giường nắm lấy tay cô, mỗi lần như thế là hết cả đêm dài. Cô ngủ giấc không sâu, có lần mơ hồ tỉnh lại, thấy hắn gối đầu lên tay cô, nhắm mắt như thể đang ngủ, mình mẩy đầy mùi rượu. Cô cứ thế ngắm gương mặt đang ngủ của hắn, rồi lại mơ mơ màng màng thiếp đi.

Ban ngày cô ở trong vườn tưới cây, ngắm hoa, xem các tin tức giải trí hay tình hình cổ phiếu, doanh nghiệp... Một tuần cứ thế trôi qua vùn vụt.

Chiều thứ tư, Hướng Phù Sinh vẫn như mọi ngày, nằm trên chiếc ghế tựa trong thư phòng, vừa sưởi nắng vừa đọc sách. Thấy hơi mệt, cô liền đặt cuốn sách đọc dở lên bụng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính, tưới xuống cơ thể, bao bọc lấy cô. Nhắm đôi mắt, tay gác hờ trên thành ghế, cả người cô cảm thấy thoải mái vô cùng. Mái tóc đen buộc gọn trên bả vai, chỉ sót lại vài sợi xòa xuống.

Lâm Sóc không vào phòng, vì cảnh tượng trước mắt mà dừng bước. Cô nằm đó bình yên như một bức tranh, hắn không muốn quấy rầy.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên đập tan sự tĩnh lặng. Hướng Phù Sinh chần chừ mở mắt, nhỏm dậy bước về phía nơi âm thanh phát ra, liền thấy Lâm Sóc đang đứng ngoài cửa. Hắn lập tức quay lưng đi, cầm điện thoại lên nghe.

Cuộc gọi của Lệ Chí Thành, báo với hắn những văn kiện liên quan đã chuẩn bị xong. Lâm Sóc đáp một tiếng, cúp máy. Khi tới cửa phòng nhìn vào, hắn thấy Hướng Phù Sinh đã ngồi xuống từ lúc nào, ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn.

Nói hắn không muốn quấy rầy, chi bằng nói, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của cô.

"Tối nay có một bữa tiệc rượu, em đi cùng tôi." Hắn cất bước tiến vào phòng nói.

"Ồ? Định chính thức đưa tôi ra sân khấu à? Với danh nghĩa gì đây?" Cô đứng dậy, đi sượt qua vai hắn, để cuốn sách lên giá.

Lâm Sóc tới gần, kéo cô quay lại, hai tay hắn áp lên giá sách, nhốt cô trong vòng tay mình, khàn giọng nói: "Vị hôn thê của tôi, như thế đã được chưa?"

"Vị hôn thê của anh?" Hướng Phù Sinh giương mắt nhìn hắn: "Tôi không có hứng làm vật lệ thuộc của anh."

"Câu đó em chỉ có thể nói khi được quyền lựa chọn. Em bây giờ, chẳng có tư cách nói thích hay không thích đâu." Hắn cười nửa miệng, giọng điệu ôn hòa, nhưng lời nào cũng như con dao đẫm người ta rớm máu.

"Thế thì cám ơn anh đã giúp tôi hiểu rõ vị trí của mình.” Đôi mắt Hướng Phù Sinh nặng trĩu. "Vậy tôi chỉ còn cách tạm thời nhường nhịn anh một thời gian vậy."

"Chỉ sợ là..." Lâm Sóc cúi xuống, áp mặt vào cổ Hướng Phù Sinh, lưỡi hắn lướt nhẹ qua làn da cô, bất ngờ hôn siết, tạo thêm một vết tích mới. Khi ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh nhìn chán ghét của cô, liền cười nhạt: "Em đã chịu 'tạm thời', thì sẽ phải 'tạm thời' cả đời."

Sau đó, Lâm Sóc đưa Hướng Phù Sinh lên gác làm tóc, chọn quần áo, sửa soạn kỹ lưỡng một lượt. Khi Hướng Phù Sinh bước ra từ phòng trang điểm, Lâm Sóc chấn động. Cứ như Hướng Phù Sinh của nhiều năm trước đã trở về vậy, lộng lẫy, đài các...

Mái tóc đen được vén lên kỹ càng, chỉ dùng một chiếc kẹp tóc điểm xuyết kim cương nhỏ cài lên. Bóng mắt đánh tông nâu khiến đôi mắt cô càng thêm sâu thẳm, làn môi tô vẽ tinh tế làm cô tươi tỉnh hơn nhiều. Chiếc váy dạ tiệc bằng voan màu nude choàng qua vai, ôm lấy những đường nét nữ tính, làm tôn thêm vẻ xinh đẹp tự nhiên.

Hướng Phù Sinh ngắm mình trong gương, đã rất lâu rồi không ăn diện đến vậy, giờ đây bỗng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng không đến nỗi gượng gạo. Trông thấy Lâm Sóc đang nhìn mình không chớp mắt, cô nhếch môi.

Sau đó Lâm Sóc cũng thay đồ dự tiệc, chỉnh lại đầu tóc. Hắn vẫn quen mặc những bộ đồ màu đen, kiểu dáng đứng đắn một chút. Cách ăn mặc này thực sự giống y như chính con người hắn: Bề ngoài không bao giờ lộ sơ hở, khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ và thủ đoạn bên trong.

Hai người ngồi xe tới khách sạn tổ chức dạ tiệc. Tới nơi, thấy ngay lối vào đã trải sẵn một tấm thảm đỏ, Lâm Sóc đặt cánh tay Hướng Phù Sinh lên khuỷu tay mình, kề vai cùng nhau bước vào thang máy. Trước cửa lớn, khách khứa đang lục tục kéo vào, ánh đèn flash của đám phóng viên cũng được thể liên tục chớp tắt. Cảnh tượng thế này đối với Hướng Phù Sinh mà nói, giống như ký ức của kiếp trước, vậy mà giờ phô bày ngay trước mắt.

Lâm Sóc khoác tay Hướng Phù Sinh đường hoàng bước vào cửa. Đám phóng viên nhanh mắt lập tức nhận ra Lâm Sóc, lũ lượt kéo tới vây lại. Có tiếng ai đó hét lên: "Hướng Phù Sinh kìa!" Đám kí giả phút chốc sôi sùng sục, tiếng bấm máy ảnh dậy lên liên tục.

"Xin hỏi cô Hướng về Hồng Kông lúc nào vậy?"

"Hiện giờ cô Hướng và ông Lâm đang có quan hệ thế nào với nhau?"

"Tối nay là bữa tiệc do ông Hạ tổ chức, xin hỏi ông Hạ có biết cô Hướng đến không?"

Hạ Thiệu Phong vừa chào hỏi một vị chủ tịch xong quay ra, đã thấy đám phóng viên xúm lại rất đông trước cửa lớn. Anh bước tới, liền trông thấy người đứng giữa những ánh đèn flash, chính là Hướng Phù Sinh. Cô mặc chiếc váy voan rủ dài thật duyên dáng, tay trong tay cùng Lâm Sóc, vẫn đẹp lộng lẫy đến kinh ngạc, thời gian dường như không thể chạm tới nhan sắc cô, chỉ có điều ánh mắt sao mà thâm sâu không thấy đáy...

Hướng Phù Sinh quả nhiên đã trở về.

"Ông Hạ tới kìa!" Có người để ý thấy Hạ Thiệu Phong đi tới, liền hét lên. Các phóng viên nghe tiếng đua nhau quay đầu lại, quả nhiên trông thấy ông chủ bữa tiệc Hạ Thiệu Phong đang tới. Tiếng bấm máy ảnh vang lên liên hồi, chỉ sợ lỡ mất bất cứ khoảnh khắc nhỏ nào trong lần gặp mặt tay ba gay go này.

Sự phấn khích của các phóng viên không phải không có nguyên do. Bữa tiệc đính hôn hơn ba năm trước giữa Hạ Thiệu Phong và Hướng Phù Sinh đã làm khuấy động cả thành phố, về sau vì vụ tai tiếng "ảnh nóng" mà hủy bỏ hôn ước, ai cũng biết người thứ ba là Lâm Sóc. Xa cách bao năm, ba người gặp lại, câu chuyện yêu hận tình thù rối rắm kiểu này là một tư liệu quá lí tưởng để viết bài.

Hạ Thiệu Phong vẫn thế, vẫn gương mặt điển trai sáng sủa, chẳng thay đổi quá nhiều so với ấn tượng trong tim cô. Có điều, so với anh chàng hay khoe khoang thích thể hiện ngày xưa, giờ anh đã có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều. Không còn là bộ đồ màu sắc quá nổi bật nữa, thay vào đó là bộ đồ tây màu đen in họa tiết chìm, vừa trang nhã vừa đứng đắn.

"Lâm Sóc, tôi đợi anh đã lâu rồi đấy." Hạ Thiệu Phong bước lên vài bước, bắt tay cùng Lâm Sóc, khóe miệng nhoẻn cười, cử chỉ không thể bắt bẻ vào đâu được.

"Để chủ nhân bữa tiệc phải chờ, thật là xấu hổ." Lâm Sóc cười nhạt, kéo Hướng Phù Sinh tới cạnh mình: "Tôi vừa đưa Crystal đi làm tóc. Hai người có lẽ đã một thời gian dài không gặp rồi?"

Hạ Thiệu Phong bị hỏi như vậy, trong lòng bối rối mất một lúc, đoạn đưa mắt nhìn Hướng Phù Sinh thêm lần nữa, biểu cảm phức tạp: "Thật thế, đã lâu lắm không gặp. Xem ra cô Hướng vẫn thân thiết với ông Lâm đây hơn, tôi làm thế nào cũng không thể tìm ra cô ấy."

Hướng Phù Sinh lặng lẽ siết chặt tay Lâm Sóc, nhưng hắn lại làm như không nghe ra ý tứ của Hạ Thiệu Phong, nói: "Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi."

Ba người mới hàn huyên vài ba câu, đám kí giả đã bắt đầu nhốn nháo. Đặc biệt là nghe đến ba chữ "vợ chưa cưới" thốt ra từ miệng Lâm Sóc, kí giả bắt đầu nhao nhao đặt câu hỏi về tình cảm giữa hai người.

Bữa yến tiệc này vốn dĩ tổ chức để chúc mừng Thiên Ngu, dưới sự quản lí của Hạ Thiệu Phong đã thu mua thành công mỏ dầu Nam Á. Một ngày vui lớn như vậy, Hạ Thiệu Phong chắc chắn sẽ không để báo giới kiếm chuyện bôi tro trát trấu vào mặt mình. Nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ khoanh tay để mặc Lâm Sóc làm khách át giọng chủ.

Ngoài mặt tỏ vẻ hiền hòa, nhưng Hạ Thiệu Phong một mặt sai trợ lí ra giải quyết với giới truyền thông, một mặt lấy lí do buổi lễ sắp bắt đầu, đưa Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh vào trong. Lâm Sóc cũng là người biết điều, mục đích của hắn chẳng qua là thông báo cho Hạ Thiệu Phong lẫn giới truyền thông Hồng Kông biết, Lâm Sóc hắn sắp lấy Hướng Phù Sinh làm vợ, chỉ thế mà thôi. Hơn một năm trước, Hạ Thiệu Phong chính thức tiếp quản Thiên Ngu, vị thế đã khác hẳn ngày xưa, nếu thật sự làm hỏng chuyện, khiến anh ta mất hứng, đối với Lâm Sóc chẳng có lợi gì.

Bước vào hội trường, Hạ Thiệu Phong liền tách ra đi chào hỏi các vị khách khác. Đối với Hạ Thiệu Phong mà nói, Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh chưa chắc đã là người anh ta thật lòng muốn gặp và nói chuyện.

Mặc kệ có là hữu danh vô thực, thì Hướng Phù Sinh cũng từng là vợ chưa cưới của anh, còn Lâm Sóc, đích thực đã cắm một cặp sừng sáng bóng lên đầu anh ba năm về trước.

Còn với Hướng Phù Sinh, bao nhiêu năm nay cô mắc một món nợ với Hạ Thiệu Phong, cho dù ngay từ đầu, họ đính hôn không phải vì tình đầu ý hợp.

Năm thứ hai đại học, Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc quấn quít bên nhau, Hạ Thiệu Phong có biết chuyện. Từ Mỹ trở về, Hướng Phù Sinh đã định đưa Lâm Sóc về giới thiệu với cha mẹ, rồi lấy đó làm cớ từ chối chuyện hôn sự có thể diễn ra trong tương lai với nhà họ Hạ. Nhưng kế hoạch chưa tiến hành, cô đã được tin bà Ngu Điềm mắc bệnh ung thư ruột.

Hướng Phù Sinh lúc ấy đang đắm chìm trong vị ngọt tình yêu, tin này đến như tiếng sét nổ giữa trời quang. Ông Hướng Hằng lập tức đưa bà Ngu Điềm nhập viện làm phẫu thuật. Suốt thời gian này, Hướng Phù Sinh ở lì trong viện chăm sóc mẹ. Trạng thái tinh thần của bà Ngu Điềm không được tốt, cũng thi thoảng vô tình hoặc cố ý nhắc đến nguyện vọng của mình, đó là được thấy con gái lập gia đình. Hướng Phù Sinh hiểu rõ, trong lòng của mẹ chỉ thích duy nhất một mình Hạ Thiệu Phong mà thôi.

Sau phẫu thuật, bà Ngu Điềm khôi phục rất khá, hơn hai tháng sau đã có thể về nhà tĩnh dưỡng. Hướng Phù Sinh chưa dám đáp lời mẹ về chuyện hôn sự thì bất ngờ báo giới Hồng Kông bùng lên tin tức mối tình giữa cô và Lâm Sóc. Bà Ngu Điềm quá tức giận ngất đi, Hướng Phù Sinh không còn cách nào khác, đành lên tiếng phủ nhận chuyện tình cảm với Lâm Sóc. Thời gian hai người gặp nhau đã ít, giờ càng ít hơn.

Bệnh tình của bà Ngu Điềm vẫn chưa khỏi hẳn, không tới ba tháng, đi khám định kỳ tại bệnh viện, phát hiện tế bào ung thư đã di căn. Bà lại lần nữa nhập viện, có lẽ đã nhìn rõ vận số. Lần này bà chính thức mở miệng, muốn Hướng Phù Sinh và Hạ Thiệu Phong đính hôn. Lúc nói câu này, mắt bà ngấn lệ, như thể đó là tâm nguyện cuối cùng của cuộc đời mình. Hướng Phù Sinh lòng đau như dao cắt, không thể không nghe lời.

Trước đó tại Mỹ cô đã cự tuyệt Hạ Thiệu Phong, sau này hai người cũng đã lâu không liên lạc. Nhưng đến nước này, cô đành mặt dày tới tìm anh. Cô nghĩ với tính khí cao ngạo của anh, thể nào cũng làm khó mình, ai ngờ nghe chuyện, anh lập tức đồng ý. Anh biết rõ trái tim cô không thuộc về mình, nhưng vẫn đồng ý giúp, trong lòng Hướng Phù Sinh vô cùng cảm kích.

Lễ đính hôn được tổ chức rất linh đình, trở thành sự kiện chấn động toàn thành phố năm đó. Hướng Phù Sinh lúc ấy không suy nghĩ được nhiều, căn bệnh của mẹ đã khiến lòng cô rối như tơ vò, chẳng có cách nào tính toán được nữa. Tuy là người đưa lên kế hoạch cho mọi chuyện, cũng chỉ đành đi bước nào hay bước ấy.

Cuối cùng, bà Ngu Điềm vẫn bệnh nặng mà qua đời. Dạo ấy là chớm hạ, một buổi chiều nắng đẹp. Bà nói muốn ngủ trưa một lát, rồi vĩnh viễn không tỉnh dậy nữa.

Đau đớn vì mất đi người thân, Hướng Phù Sinh tưởng rằng nỗi thống khổ tột cùng cũng chỉ đến thế nhưng cô không ngờ, đó chỉ là bước chân đầu tiên của cô vào cõi địa ngục vĩnh hằng. Những chuyện xảy tới sau này, càng ngày càng ném cô vào sâu trong bể khổ.

Đau tới mức tê liệt, tới mức thành thói quen, vậy mà cô vẫn sống tiếp được, tất cả là nhờ một chữ "hận".

"Crystal!" vẻ mặt Lara vô cùng sửng sốt, rảo bước tới trước mặt Hướng Phù Sinh và Lâm Sóc.

Hướng Phù Sinh thôi suy tư, đưa mắt nhìn cô bạn khuê nữ ngày nào, mái tóc búi gọn sau đầu một cách tinh tế, khuyên tai hình giọt nước, trút bỏ vẻ thanh xuân sôi nổi, Lara đứng trước mặt cô bây giờ đã khác xa.

"Ông Lâm." Ánh nhìn của Lara với Lâm Sóc hơi phức tạp, nhưng khi quay lại Hướng Phù Sinh, đôi mắt ấy lại lanh lợi trở lại.

Lara khoác tay một người đàn ông, hơi nghiêng đầu: "Đây là chồng tớ, Mars."

Lời giới thiệu của Lara tuy đơn giản, nhưng trong ấy hàm chứa biết bao niềm vui, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào ấy, mãnh liệt đến không thể che giấu được.

Tình cảm nồng nàn kia, Lâm Sóc và Hướng Phù Sinh cũng từng có. Nhưng cuối cùng đã bị hủy hoại trong sớm chiều. Lâm Sóc gật đầu chào, ánh mắt lại chuyển về Hướng Phù Sinh, cô khẽ nhếch môi cười, nói lời chúc mừng: "Lâu lắm mới gặp, không ngờ cậu đã lấy chồng rồi. Chúc mừng nhé."

Lâm Sóc biết rõ, nụ cười này của cô trơ khấc như của một bức tượng gỗ, chỉ vì xã giao.

Tại một bữa tiệc linh đình, nơi mà mọi người hội họp thế này, nhìn cô như vậy, hắn bỗng cảm thấy kích động, muốn xé toang nụ cười giả dối ấy.

Nhưng cuối cùng hắn không làm gì cả, chỉ trầm tư nhìn cô giả vờ niềm nở với cô bạn thân ngày xưa.

Hắn biết, có lột trần nụ cười giả tạo này đi, hắn cũng không cách nào trả lại nụ cười chân thật cho cô nữa.

Ba năm trước, cô từng nói, cô không cần tình yêu của hắn.

Ba năm sau, cô không ở đây, hắn không phải chưa từng nghĩ sẽ buông tay, sẽ không đi tìm cô nữa.

Đã phụ cô rồi, để cô rời đi thật xa mới là cách an toàn cho hắn, để cô ở bên cạnh rất nguy hiểm, hắn đâu phải không biết. Đã biết bao lần hắn mang lí do này ra răn đe bản thân.

Thế nhưng, khi hành tung của cô bày ra trước mắt hắn, khoảnh khắc ấy, tất cả mọi lời răn đe sừng sững đều sụp đổ.

Từ bỏ, hắn làm không được.

Trong bữa tiệc phải nói chuyện rất nhiều, Hướng Phù Sinh chẳng mấy chốc đã cảm thấy cơ mặt mỏi nhừ. Rất lâu rồi cô không cười nhiều như vậy, thật có chút không quen.

Mượn cớ vào phòng trang điểm, Hướng Phù Sinh rời khỏi đám đông, ra tới cửa, cô thở hắt ra. Trước tấm kính lớn, cô lấy ngón tay giữ chặt khóe môi đang nhếch lên, cố gắng ghi nhớ độ cong này, lại hít thở sâu vài lượt mới đi ra.

Cô rẽ qua một khúc quanh, lững thững bước, gương mặt trơ như gỗ, không hay biết cánh cửa căn phòng gần đó đột ngột mở ra, một cánh tay vụt kéo cô vào trong.

Đó là một phòng tiệc nhỏ, đèn bật sáng trưng. Hạ Thiệu Phong vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, một luồng khí ấm áp tỏa ra khiến người ta nao lòng.

Hướng Phù Sinh bình tĩnh trở lại, nhìn rõ đó là Hạ Thiệu Phong, liền nhướn mày hỏi: "Có việc gì thế ông Hạ?"

"Đừng giả vờ nữa, ở đây không có người ngoài."

Hạ Thiệu Phong thả tay ra, Hướng Phù Sinh liền nhếch môi cười, trong nụ cười có vài phần lả lơi. Cô ngả người dựa vào tường, khoanh tay trước ngực: "Em có giả vờ mấy cũng sao bằng anh. "Xem ra cô Hướng vẫn thân thiết với ông Lâm đây hơn, tôi làm thế nào cũng không thể tìm ra cô ấy." Hướng Phù Sinh nhại lại câu nói ban nãy của anh.

"Còn đùa được thì chắc mọi chuyện vẫn thuận lợi?" Hạ Thiệu Phong nhướn mày, gương mặt hồi phục lại vài phần bướng bỉnh ngày trước.

"Vẫn trong tầm kiểm soát."

"Em biết là anh không tán thành em quay lại." Hạ Thiệu Phong không để ý tới trò trêu chọc của cô, nghiêm túc nói.

"Lâm Sóc không chịu thả em đi, em có nhất thiết bắt hắn trả nợ đâu." Hướng Phù Sinh khua tay.

Hạ Thiệu Phong dừng lại giây lát, đoạn nói: "Cho dù như vậy, em cũng không nhất thiết phải thế này, anh có thể giúp em."

"Trừ bản thân em ra, dựa vào ai cũng không an toàn. Anh đã giúp em quá nhiều rồi.”

Hướng Phù Sinh ngẩng đẩu lên, đưa mắt ngắm ngọn đèn treo bằng thủy tinh sáng lấp lánh: "Hắn đã đâm đầu vào, thì những món nợ đó, em phải tự mình đòi."

Nói xong, Hướng Phù Sinh ngẩn ra giây lát, thu lại ánh nhìn nói: "Anh nên trở lại tiếp khách đi. Chủ nhân không thể vắng mặt quá lâu."

Hạ Thiệu Phong dừng lại trước Hướng Phù Sinh, đưa tay vuốt qua vành tai và má cô, những ngón tay truyền tới một cảm giác ấm áp dịu dàng. Anh cảm nhận được sự xơ cứng trên gương mặt cô, liền thu tay lại: "Nghe nói mấy ngày trước em ốm, cố gắng tự chăm sóc mình…”

Lời nói ra dường như chưa hết, nhưng cũng không nghe được thêm gì nữa. Tâm ý của Hạ Thiệu Phong, Hướng Phù Sinh sao lại không nhìn ra. Chỉ là, cô không thể nhận, cũng không dám nhận.

Hướng Phù Sinh kiễng chân, áp má mình vào má Hạ Thiệu Phong:

"Em chỉ có thể làm tới đây thôi, Thiệu Phong. Em của hiện tại, không dám bảo đảm bất cứ thứ gì. Em không muốn anh đợi, đợi một cách vô vọng, đợi một cái kết có thể sẽ chẳng bao giờ xảy ra. So với vô vọng, cho đi một hi vọng mà không thực hiện, còn tàn nhẫn hơn." Hướng Phù Sinh dứt lời, liền mở cửa đi ra ngoài.

Hạ Thiệu Phong đứng trơ tại chỗ, nhìn cánh cửa trước mắt đóng lại, giống như cô đang khép lại cánh cửa trái tim mình vậy.

Cô chẳng bao giờ cho anh thời gian để anh nói câu trả lời.

Nếu cho anh thời gian, anh sẽ nói, anh nguyện ý chờ đợi.

Nhưng, cô không muốn nghe.

Hạ Thiệu Phong biết, không phải cô sợ tàn nhẫn với anh, mà chỉ là, cô không muốn nghe.

Hướng Phù Sinh ra khỏi căn phòng, không trở lại bữa tiệc mà hỏi một người phục vụ đường lên sân thượng, một mình đi ra hóng gió. Sân rất lớn, bày mấy bộ bàn ghế, cô chọn ngồi xuống một chiếc bàn hướng ra ngoài, chiếc váy voan mỏng rủ xuống che kín chân, quẹt trên mặt sàn.

Gió đêm mát lạnh như điềm báo mùa thu sắp tới.

Cô chống cằm, ngón tay đều đều gõ nhịp trên mặt bàn, dường như đang suy tính điều gì.

Thói quen này vốn là của Lâm Sóc.

Muốn biết một người có để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời bạn hay không, hãy nhìn những thói quen.

Lúc nào cũng thế, người đã đi, trà đã nguội, nhưng thói quen vẫn ở lại.

Hướng Phù Sinh đắm mình trong suy tư, không biết đã ngồi bao lâu, cho tới khi thấy mặt bàn trước mắt bỗng có một bộ giấy tờ công chứng được đặt xuống, cô mới thuận theo những ngón tay thuôn dài đang cầm giấy tờ mà nhìn lên, bắt gặp ánh mắt thăm thẳm của Lâm Sóc.

"Luật sư vừa mang tới, không có vấn đề gì, kí đi."

Vẫn cái vẻ dửng dưng ấy, giống như quá khứ lại lần nữa tái hiện trước mắt Hướng Phù Sinh. Ngày ấy hắn cũng thế, bày ra trước mặt cô một tờ giấy ủy thác, một chiếc bút, thong thả nói, luật sư vừa mang tới, kí đi.

Quá khứ cô vừa gặp chuyện kinh hồn lạc phách, nhưng giờ đã khác, đã có thể tự điều chỉnh trạng thái của mình. Cô cầm tờ giấy lên, đọc lướt qua hai lượt. Văn kiện pháp luật này cho phép cô thu lại cổ phần mà năm đó đã ủy thác cho Lâm Sóc quản lý, từ đó trở lại làm đại cổ đông của Lợi Hằng. Hắn xác nhận hiện nay tinh thần cô đã trở lại bình thường, trả lại cổ phần, xem ra đúng là ban phát một đại ân điên.

"Bút đâu?" Cô ngẩng đầu hỏi.

Lâm Sóc rút ra một chiếc bút đưa cho cô. Hướng Phù Sinh cầm lấy, ngắm nghía một chút. Cũng vẫn kiểu bút cũ, thân bút cong cong mềm mại, chất liệu thượng hạng, bóng láng rất đặc biệt. Không thể không nói, từ bất kể phương diện nào, Lâm Sóc đều thật sự rất chỉn chu.

Hướng Phù Sinh không mở bút ra, cô đứng dậy. Đang lúc Lâm Sóc chưa hiểu cô định làm gì, Hướng Phù Sinh đã bước tới bên lan can, đưa tay ra.

Cô quay lại nhìn Lâm Sóc, cười cười, buông tay. Cây bút quý giá rơi xuống mất dạng.

"Tôi nói rồi, anh nợ tôi, tôi muốn anh nợ tôi cả đời. Cho nên tờ văn kiện này tôi sẽ không kí." Hướng Phù Sinh phủi tay, trở lại trước mặt Lâm Sóc, gương mặt không biểu hiện gì nhiều.

"Đúng như dự đoán." Lâm Sóc chỉ lắc đầu, thu lại văn kiện: "Phù Sinh, tính em vẫn cứ ngang ngạnh như xưa."

Nửa câu sau hắn nói, nghe như tiếng thở dài, lại nghe như lời âu yếm.

"Anh vẫn coi tôi là con ngốc ư? Tôi thu lại quyền ủy thác không có nghĩa là tôi có tiếng nói trong Hội đồng quản trị. Lợi Hằng nằm trong tay anh biết bao năm nay, chuyển qua chuyển lại, khi có chuyện, quyền quyết định vẫn trong tầm tay anh." Hướng Phù Sinh đặt tay lên bộ lễ phục của Lâm Sóc, làm động tác như chỉnh trang lại cho ngay ngắn, trong lời nói ẩn một nụ cười, một sự đắng cay khó lòng xua tan: "Lâm Sóc, chẳng lẽ trải qua biết bao nhiêu chuyện, tôi còn chưa đủ hiểu anh ư? Anh mãi mãi không bao giờ để mình phải chịu thiệt."

Hắn nắm lấy bàn tay cô. Lạnh lẽo quá. Giống như trái tim cô, đã sớm không còn sức sống.

Hắn không tiếp lời, chuyển sang chuyện khác: "Sớm mai bay. Chúng ta đến New York trước, sau đó đi Massachusetts."

Hướng Phù Sinh nhíu mày, trường trước đây cô theo học nằm ở Massachusetts.

"Anh rốt cuộc muốn thế nào? Hâm nóng tình yêu? Tôi đã chẳng còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Làm ơn đừng khiến tôi nghĩ rằng anh muốn tiếp tục yêu tôi, chúng ta không thể được đâu." Hướng Phù Sinh rút mạnh tay ra, muốn khoảng cách giữa hai người giãn rộng.

Lâm Sóc khư khư giữ lấy tay cô, hắn đột nhiên gằn giọng: "Ai nói không thể?" Hắn kéo cô vào lòng, cúi đầu chằm chằm nhìn cô: "Hướng Phù Sinh, chẳng phải em đã hỏi tôi, cho tới hôm nay, có phải tôi không thể sống thiếu em được hay không. Giờ tôi nói cho em biết, tôi không thể thiếu em! Em hận tôi cũng được, giận tôi cũng không sao, tôi sẽ không bao giờ buông tay, trừ khi em có bản lĩnh giết tôi thêm lần nữa!"

Nụ cười trên môi hắn tan biến, thay vào đó là cảm giác tàn độc bao bọc lấy cơ thể, thậm chí là sự tiêu điều quạnh hiu. Con ngươi hắn u ám tối tăm đến độ Hướng Phù Sinh chẳng thể tìm thấy bóng mình trong đó.

Hắn nâng cằm cô lên, lấy nụ hôn phong kín, khiến môi cô bị khóa chặt. Một nụ hôn bá chiếm và độc tài bất thình lình giáng xuống khiến người ta không kịp đề phòng.

Bàn tay hắn vuốt ve lưng cô, dù cố gắng kìm nén, cô vẫn cảm nhận thấy sự kích thích từ hắn. Hắn hôn thật sâu, cô thở loạn nhịp.

Hận là hận, người cô yêu như một thanh kiếm sắc, chủ định đâm cô bị thương hết nhát này tới nhát khác.

Còn cô, số mệnh đã định không thể làm một tấm gỗ, chỉ đành biến thành một thanh kiếm khác, đâm hắn bị thương.

Giữa hai người họ, bắt buộc phải làm đau nhau tới máu chảy đầm đìa, nếu không sẽ không có ngày kết thúc.