Phật Tội

Chương 8-4: Sát thê thất bộ đa (4)




Typer: Tử Sắc Y

Bảy mươi năm trước, thiên hạ chia bảy, nước chư hầu họ Vân dấy binh tranh đoạt thiên hạ, tiên hoàng quen biết tướng quân che mặt ở hồ Dược Mã, từ đó như được thần tiên trợ giúp. Ba mươi sáu trận chiến trong sáu năm tiếp theo, Hắc Kỳ quân thắn hai mươi chín trận, hòa một trận, bại sáu trận, danh chấn thiên hạ. Nhân vật này tên họ là gì, đến nay khong ai biết, dầu rằng năm xưa họ Vân dựng nước, phong y làm Hắc Kỳ đại tướng quân, nhưng trong sách sử vẫn bị bôi xóa họ tên, có thể thấy rõ đã có người tác động, muốn xóa bo công tích một đời của kẻ này. Tướng quân che mặt vì họ Vân chinh chiến tứ phương, để lại rất nhiều truyền thuyết, dù trong sách sử chỉ còn vài mẩu chuyện ít ỏi, nhưng trong mảnh giấy này cũng gom góp được ít nhiều. Nàng để ý thấy một điều, trận thua đầu tiên của kẻ này, là bại ở Hoang Lang Dã.

Đó là một vùng băng nguyên ngàn năm tuyết trắng.

Hắc Kỳ quân đánh bại đất phong Bắc Diệp trở về, nửa đường gặp phải mai phục, đồng minh của Bắc Diệp là vương triều Phù Xuân soái lĩnh mười vạn đại quân đuổi Hắc Kỳ quân về bắc. Hắc Kỳ quân tắm máu xông lên, nhưng không ngừng bị ép lùi lên phía bắc, thối lui vào tận sâu trong rừng rậm Hoang Lang Dã. Ba vạn nhân mã chiến thắng trở về chỉ còn lại vài ngàn người, phần lớn chết vì rét giá. Hoang Lang Dã cách thành Mậu Uyển bảy trăm dặm, một tháng sau, tiên hoàng nhận được tin đại quân gặp mai phục, lập tức phái quân chi viện giải vây, nhưng đường xa khó đi, thời gian hành quân ít ra phải dài một tháng.

Ai nấy đều cho rằng Hắc Kỳ quân chắc chắn đã chết sạch, thậm chí ngay cả đội quân lãnh nhiệm vụ bao vây Hắc Kỳ quân là Thiết Kỵ binh của vương triều Phù Xuân, sau hai tháng bao vây và truy kích, giết chết không ít thương binh chạy ra từ rừng thì cũng đã lui binh.

Mọi người đều nghĩ rằng tướng quân che mặt chết chắc, Hắc Kỳ quân đã bị tuyệt diệt.

Nhưng khi viện binh tới nơi, từ cánh rừng rậm một đoàn quân cờ quạt chỉnh tề chậm rãi bước ra, là tàn dư của Hắc Kỳ quân.

Còn hơn một ngàn người sống sót, nhưng không biết họ đã dùng cách gì, trốn ở nơi nào.

Tuyết lâm Hoang Lang Dã đóng băng trường kỳ, rất hiếm sinh linh tồn tại, không rõ hơn một ngàn người này đã cầm cự bằng cách nào.

Tướng quân che mặt dẫn đầu đoàn binh, thủ lĩnh viện binh kinh hãi quỳ sụp xuống đất, mấy vạn viện binh chỉ biết im phăng phắc.

Trời giúp họ Vân, đây là kỳ tích.

Nàng cau mày khi đọc câu chuyện, trong chính sử, sự biến này chỉ được ghi chép vỏn vẹn bằng vài chữ “Thắng Bắc Diệp, thu quân gặp mai phục, thua ở Hoang Lang Dã”, thậm chí không có dòng nào nhắc đến kẻ kia.

Nhưng câu chuyện khiến nàng nhớ đến mảnh ký ức của Nhậm Hoài Tô.

Y nói, trong rừng sâu phủ dày băng tuyết, có người xẻo thịt đùi dâng lên cho y.

Lẽ nào hơn ngàn người này đã… ăn thịt người để sống sót?

Nàng bầu bạn với lệ quỷ, đương nhiên không quan tâm chuyện ăn thịt người, nhưng quỷ ăn thịt người và người ăn thịt người, nói cho cùng vẫn khác nhau. Nàng cảm thấy rợn dọc sông lưng…

Nhậm Hoài Tô đã từng ăn thịt người ư? Nàng khó lòng tưởng tượng một kẻ dịu dàng chu đáo, nghiêm túc cố chấp, hễ mở miệng là đại ái chúng sinh như y lại ăn thịt người. Thậm chí đến dáng vẻ dẫn binh đánh trận của y cũng không thể hình dung, đây lẽ nào là sự thật?

Y chính là vị tướng quân che mặt trong trục quyển của Cơ Nhị?

Nếu thực sự là y, vậy vì sao y lại trở thành như ngày nay? Vì sao y phải che mặt? Vì sao y bị xóa bỏ? Vì sao y lại… đau đớn đến mức biến thành thi mị?

Theo như ghi chép, cuộc đời của nhân vật này có thể nói là phong hoa tuyệt đại, danh chấn thiên hạ, cương cường tót vời, đứng trên đỉnh cao của thanh danh và quyền thế, dưới một người, trên vạn người.

Ái có thể làm y đau khổ? Ai có thể xóa bỏ công trạng y? Ai không muốn thừa nhận lịch sử y tạo dựng?

Lẽ nào là… hoàng tộc họ Vân?

Nàng đăm đăm nhìn mảnh giấy, bắt đầu trầm ngâm.

Tướng quân che mặt nhậm quyền Hắc Kỳ đại tướng quân chưa đầy một năm đã chết bất đắc kỳ tử, về nguyên nhân cái chết, sử sách không nhắc dù chỉ là một chữ? Lẽ nào y bị hoàng đế hại chết?

Nàng vung tay, mảnh giấy bị lửa tà nhóm lên trong không trung, hóa thành tàn tro bay tản mát, không để lại chút dấu vết nào. Nếu năm xưa Nhậm Hoài Tô bị vị hoàng đế mà y thần phục hại chết,có lẽ cũng rất đáng thương, nhưng hẳn không đau đớn đến mức phải biến thành thi mị. Trong lịch sử, rất nhiều danh tướng bị hoàng đế của mình cô phụ, nếu chỉ vì vậy mà thành thi mị thì mấy ngàn năm nay đã sinh ra biết bao nhiêu là thi mị? Trong chuyện này nhất định có điều kỳ lạ. Một danh tướng cường thế tự tin, từng chinh phạt thiên hạ, một kẻ mạnh dù bị vây khốn giữa băng nguyên hoang dã vẫn có thể sống sót như kỳ tích, dẫu có quyên đi tất thảy cũng không thể biến thành một kẻ như Nhậm Hoài Tô.

Một kẻ như Nhậm Hoài Tô, là một kẻ non nớt ngây thơ với chuyện đời.

Y chỉ tin vào những lời vớ vẩn mà Phật tổ bảo ban, một lòng một dạ làm những chuyện mà điềm trời và Phật tổ an bài.

Kể cả chuyện cưới nàng.

Nàng nhún vai, xưa này nàng không tin trời, nhưng có lẽ lần này trời đã làm một việc tốt. Nàng sẽ không để y thức tỉnh thành thi mị, có một “người” tâm tư đơn thuần, không đem lòng sinh nghi với bất cứ điều gì, một lòng tin người và tin mình như vậy thì có gì không tốt? Ít nhất y sẽ thực lòng thực dạ đối tốt với người ta, dù rằng rất tiếc khởi nguyên của hanh vi đó không phải là vì người đó rất đặc biết quyến rũ, mà chỉ vì “trời” của y bảo y nên làm thế.

Có lẽ y sẽ tồn tại rất lâu, trường sinh bất tử, kết cục là một ngày nào đó sẽ biến thành thi mị, nhưng nàng mong trong cuộc đời không dài của nàng, y có thể mãi như thế này, dùng ánh mắt xinh đẹp ấy bầu bạn cùng nàng. Sau khi nàng chết. y thành cái gì, nàng không lo nổi, nhưng trong khoảng thời gian nàng còn sống, Nhậm Hoài Tô, tốt nhất ngươi hãy sống yên ổn, ngoan ngoãn nghe lời, đừng gây chuyện thị phi.

Còn vị danh tướng được gọi là tướng quân che mặt mà Cơ Nhị đang điều tra, cái kẻ mà cả cuộc đời thân thể đều như một câu đố, nỗi đau khổ của y tốt nhất đừng nên dính dáng mảy may đến Nhậm Hoài Tô.

Nàng cảm thấy đó là một bầu khói mây dày đắc, nồng nặc âm mưu, lừa dối và phản trắc, bất cứ một ai liên quan đến câu đối này đều sẽ không được chết yên thân.

Y đã trải qua những chuyện đáng sợ, một khi đã quên, thì đừng nên nhớ lại… Nàng sẽ giúp y lãng quên vĩnh viễn, nàng sẽ… bảo vệ y.

Màu trăng trong vắt, buổi đêm ở lầu Triều Châu luôn rực rỡ đèn hoa, chừng như mỗi ô cửa sổ trên mỗi hàng hiên mỗi tầng lầu gác đều vương vấn những sợi trăng mỏng mảnh, tiếng ca xa vắng vọng về, hơi men ngây ngất, một đêm sênh phách rộn ràng.

Trong phòng của Nhậm Hoài Tô.

Cơ Nhị luôn giữ một gian phòng cố định cho Nhậm Hoài Tô ở lầu Triều Châu, trong phòng đầy đủ đồ dùng, thậm chí kinh sách hễ được bày bán trong hiệu sách y đều sai người mua về, chất thành chồng cao ngất. Nhậm Hoài Tô không buồn sắp xếp, Cơ Nhị sai người dồn đống, y cũng mặc.

Đêm nay y không thắp đèn, cơ thể nhiễm yêu độc mềm nhũn và tê dại. Sáng sớm y uống “Giả”, yêu độc chưa tan hết, y đang ngồi xếp bằng trên giường cận công trị thương.

Dược hiệu của Gỉa dần lan khắp tứ chi bách hài, thanh trừ chất độc của con quái vật để lại, trong lúc khí tức lưu chuyển, chỉ thấy toàn thân Nhậm Hoài Tô tỏa ra thứ khi đen nhạt màu, đó là kịch độc mà con quái vật tiêm vào người y, kịch độc dần tan đi, một loại quỷ khí khác đạm đặc hơn cũng bị “Giả” ép ra từng chút một.

Rất nhanh, trong phòng vương vít đầy những sợi quỷ khí đen tuyền và mỏng manh như tóc, bện thành một cái kén lớn đen óng bọc lấy Nhậm Hoài Tô, vừa rồi kịch độc của yêu vật và quỷ khí âm hàn dung hợp. sau đó cuộn lại thành kén, rồi từ từ lơi lỏng, dần kéo dài như rút chì, từng sợi một trút vào thân thể Nhậm Hoài Tô.

Y không phải đang thanh trừ yêu độc, mà là đang thôn tính yêu độc.

Một cái bóng mờ ảo dâng lên phía sau lưng Nhậm Hoài Tô, gương mặt ấy giống Nhậm Hoài Tô như lột, nhưng khóe môi lại mang nụ cười giễu cợt lững lờ tựa bên khung cửa,”Vô trị, ngu xuẩn, ngây thơ, mù quáng…”

Có phải không? Người vô tri ngu xuẩn ngây thơ mù quáng, một khiddax sa đọa sẽ sa đọa rất tự nhiên, sa đọa không cần lỳ do.

Y thậm chí còn không biết mình sa đọa.

Ba ngày sau đó rất bận rộn, khi Nhậm Hoài Tô ngồi thiền tỉnh lại, yêu độc đã tan sạch, Cơ Nhị sắp xếp cho y mặc thử đồ hỷ, thu xếp tiệc cưới, mời khách, bận tối mắt tối mũi. Nhậm Hoài Tô nhất nhất nghe theo, không một lời oán thán, điều làm Cơ Nhị ngạc nhiên nhất là vị tân nương tử kia cũng rất biết nghe lời, như thể thực sự cam lòng gả cho y.

Nếu Nhậm Hoài Tô chỉ là hòa thượng, Lục Cô Quang bằng lòng gả cho y, đối với Cơ Nhị mà nói như thế đã là một bất ngờ. Y không nghĩ một gã hòa thượng như Nhậm Hoài Tô thì có sức quyến rũ gì khiến nữ nhân tâm cam tình nguyện làm người nâng khăn sửa túi.

Nhưng Nhậm Hoài Tô không chỉ là hòa thượng, còn là một thi mị. Ai mà chẳng biết thi mị không có lý trí, không có trái tim, y sao có thể yêu đương? Trên đời này còn có người con gái cam lòng cưới thi mị, ấy không chỉ là chuyện bất ngờ nhất trong những chuyện bất ngờ, còn là việc ly kỳ cổ quái không thể tưởng tượng nổi.

Y còn ngỡ dù Nhậm Hoài Tô có đòi thành thân, muốn cưới Lục Cô Quang chỉ sợ phải dùng tới cách đánh nàng ngất xỉu trói lại đưa vào động phòng, chẳng ngờ nàng lại bằng lòng cưới. Nhậm Hoài Tô cưới Lục Cô Quang để giết vợ, nhưng người “vợ” này hình như đã thực sự yêu y, tình hình khiến kẻ đầu sỏ như Cơ Nhị thoáng thấy bất an. Y sai thủ hạ đi thăm dò mấy lần, nói xa nói gần nhắc nhở nàng, rằng “có lẽ” Nhậm Hoài Tô muốn cưới nàng vì một mưu đồ nào đó, hiện tại nàng muốn nuốt lời vẫn kịp. Lục Cô Quang lại thả quỷ dọa hai kẻ trung gian sợ đến tè ra quần, co giò bỏ chạy, không dám lại gần bà cô này thêm một bước nào nữa.

Thế là trong sự ngạc nhiên khó lòng xoa dịu của Cơ Nhị, lầu Phỉ Thúy Triều Châu nghỉ buôn bán một ngày, khách khứa rộn ràng, đều là bạn bè hoặc khách hàng của Cơ Nhị, đèn lồng đỏ treo cao, nhã nhạc rình rang.

Một chiếc kiệu hồng nâng cả thiên hoang địa lão, Nhậm Hoài Tô vận áo tươi màu máu, cùng Lục Cô Quang bái thiên địa, kết thành phu thê. 

Đêm hôm đó, chuà Bích Phi ở ngoại ô đại môn khép kín, im lìm chết chóc.

Lầu Triều Châu không khí hân hoan, khắp nơi đèn giăng hoa kết.

Nhậm Hoài Tô mặc áo cưới, vạt áo vướng vất men rượu. Ở chùa Bích Phi y chưa từng uống rượu, nhưng hôm nay đã bị chuốc rất nhiều, người ngà ngà say. Cơ Nhị đưa y men theo lối đi dẫn đến động phòng, sau con đường quanh co ấy là buồng cưới ngày hôm nay, một nơi vắng vẻ tĩnh lặng.

Đó là nơi Cơ Nhị cố tình chọn lựa, an tĩnh, kín kẽ, tuyệt đối không ai ghé nhầm.

Lúc tiễn Nhậm Hoài Tô một mình đi tiếp, Cơ Nhị trao một vật vào tay Nhậm Hoài Tô.

Nhậm Hoài Tô trở tay tóm chặt, vật ấy bị ống tay áo rộng màu đỏ thắm phủ lên, không nhìn rõ đường nét.

Cơ Nhị lẳng lặng đứng ở đầu hành lang bên này trông theo bóng lưng vững vàng mà thư thả của Nhậm Hoài Tô đi khuất, không hề chớp mắt.

Trong buồng cưới.

Lục Cô Quang đầu đội mũ phượng, trùm lụa đỏ an tĩnh ngồi bên mép giường.

Nàng đang đợi đức lang quân anh tuấn tiêu sái của nàng dỡ vuông lụa hỷ, bầu bạn với nàng trọn đời trọn kiếp.

Có tiếng kẽo kẹt khi cánh cửa buồng cưới bị người ta nhẹ nhàng đẩy mở, những âm thanh mơ hồ đến khó lòng nghe rõ là tiếng bước chân Nhậm Hoài Tô mà nàng đã vô cùng quen thuộc. Nàng mỉm cười, đợi y dỡ khăn trùm đầy.

Cạch một tiếng nhỏ, nàng nghe y đặt vật gì đó lên bàn, có vẻ hơi nặng, sau đó y bước sang, cầm lấy tay nàng.

Chỉ nghe y dịu dàng cất lời,”Từ thời khắc này, cô sẽ là vợ ta, từ nay về sau…” Y thoáng ngập ngừng, không nói tiếp. Nhưng nàng đã cười,”Việc ta đã đồng ý sẽ không bao giờ nuốt lời, bất kể vì tình thế nào thúc ép mà ngươi phải cưới ta, ta đều tự coi mình là vợ ngươi.” Tay Nhậm Hoài Tô vẫn ấm áo và mềm mại như thế, nàng lấy ra từ ngực áo một vật, lồng vào cổ tay y.

Đó là một cái vòng ngọc rất nhỏ.

Cổ tay người thường chỉ sợ không thể đeo cái vòng nhỏ như thế, nhưng Lục Cô Quang thường không hay nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn đeo vào cho Nhậm Hoài Tô. Còn Nhậm Hoài Tô là thi mị, dưới lưỡi đao bóng kiếm còn có thể bình yên vô sự, nữa là một cái vòng tay?

Cho nên nàng dùng sức mạnh có thể bóp vỡ xương cốt của người thường để lồng cái vòng vừa cỡ trẻ con bảy tám tuổi vào tay Nhậm Hoài Tô, còn y chỉ im lặng chịu đựng cái vòng nghiến gãy xương, thuận lợi chui vào cổ tay.

Đeo vào xong, lại đâm ra vừa vặn.

Xương tay Nhậm Hoài Tô lành lại cực nhanh, y cúi đầu nhìn.

Đó là một cái vòng ngọc màu trắng sữa, ở ngoài rìa có đốm màu xanh biếc. Nếu đổi lại là Cơ Nhị, chất ngọc của cái vòng sẽ là một trò cười, nhưng trong mắt Nhậm Hoài Tô, nó lại trắng muốt như sứ, cái đốm màu xanh biếc yêu kiều tựa cây cỏ mùa xuân, lòng y chợt chấn động, trái tim vốn phẳng lặng thản nhiên đột ngột gợn lên làn sóng nhẹ. 

Dường như y có một cảm giác đặc biệt nào đó với chiếc vòng này.

“Cái này cho ngươi,” Lục Cô Quang rất vui sướng nói,”Đó là quà mẹ ta cho ta năm bảy tuổi.”Nàng nắm lấy tay Nhậm Hoài Tô, rõ ràng không hề quan tâm đến việc xương y đã lành hay chưa,”Khi đó họ còn chưa nghĩ trong người ta chỉ có dòng máu quỷ, mẹ ta rất thương ta.”

Y cựa bàn tay phải, xương vẫn chưa lành hẳn, nhất thời chưa thể cầm kiếm, cho nên gật đầu,”Nghe nói thời ấu thơ cô ở Nguyệt Thiên Thủ bị bài xích, cuộc sống không được vui vẻ.”