Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 364: Chiến đấu (mười)




Edit: kaylee

Không sai!

Theo như vừa rồi, đúng là Cố Nhược Vân không có ra tay, mà để Thi Vân tùy ý giết, chỉ là thực lực của Thi Vân quá kém, cho nên giết không được nàng, chẳng lẽ còn trách nàng?

Trong lúc nhất thời, mọi người của các thế lực Thiên Thành kia đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía mọi người Luyện Khí Tông, bọn họ gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua có vô sỉ như vậy, tuy rằng Cố cô nương chọn dùng biện pháp chiến đấu tiêu hao linh lực, nhưng mà Thi Vân không bản lĩnh giết nàng cũng là vấn đề của nàng?

"Ngươi…...." Vu Sơn ngăn chặn lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: "Cố Nhược Vân, ngươi hẳn là biết địa vị của Luyện Khí Tông chúng ta ở đại lục, nhất là Tam Đại Chế Tài nhìn trúng Luyện Khí Tông, nếu ngươi giết tiểu thư nhà ta, Tam Đại Chế Tài tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, chân dẫm trên người Thi Vân mạnh mẽ dùng một chút lực, lập tức nghe được âm thanh xương sườn gãy giòn vang.

"Luyện Khí Tông ra tay với Hạ gia trước, nếu Tam Đại Chế Tài không phân tốt xấu, vậy Tam Đại Chế Tài này cũng chỉ là một đám ngụy quân tử!"

Đúng lúc này, một tiếng cười truyền ra từ trong hư không: "Ha ha, nha đầu, ngươi thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ, trên đời này, dám nói Tam Đại Chế Tài chúng ta là ngụy quân tử nhân, sợ rằng cũng chỉ có một mình ngươi."

Xoát xoát xoát!

Sau khi tiếng cười truyền đến, hơn mười bóng dáng già nua hiện ra từ trong hư không, lúc trông thấy những người này, từ trước đến giờ Hạ lão gia tử vẫn trấn định tự nhiên sắc mặt bỗng nhiên đại biến, giọng nói cũng run lên.

"Là người Tiên ĐịaĐịa!"

Tam Đại Chế Tài, phân biệt là Tiên Địa, Cửu U phủ, Linh Tông ba thế lực lớn, ba thế lực lớn này đều cực kì cường hãn, nhưng mà, ở trong ba thế lực này, cũng chỉ có người Tiên Địa thích xen vào việc của người khác, hơn nữa, quả thật là không phân tốt xấu.

"Không sai, chúng ta quả thật là người Tiên Địa." (L: vô đỉnh ở đỉnh tháp đây rồi ~)

Lão giả mặc áo bào trắng cười hiền lành, ánh mắt xuyên thấu qua mọi người dừng ở trên người Cố Nhược Vân, giọng điệu ôn hòa nói: "Nha đầu, không bằng nể mặt Tiên Địa chúng ta, buông tha Luyện Khí Tông này, như thế nào? Tục ngữ nói, oan oan tương báo đến khi nào, không bằng lấy ơn báo oán, tin tưởng đối phương cũng sẽ bởi vậy mà cảm kích."

Sắc mặt Cố Nhược Vân càng lạnh hơn, lại vẫn không có dời chân của mình, nàng mặt không biểu cảm nhìn về phía lão giả mặc áo bào trắng, nói: "Cố Nhược Vân ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là lấy ơn báo oán, ta chỉ sẽ lấy oán oán giận, ngươi bảo ta buông tha cho những người này, chẳng lẽ Hạ lão gia tử bị thương vô ích à? Hạ Lâm Ngọc cũng không công rơi vào vách núi đen? Thậm chí hiện giờ còn sống chết không rõ?"

Lão giả mặc áo bào trắng nhíu mày, mắt nhìn Hạ lão gia tử trong đám người, giọng điệu vẫn ôn hòa trước sau như một.

"Cho dù người Luyện Khí Tông có sai, nhưng hiện giờ người bị thương đã bị thương, người mất tích cũng đã mất tích, nha đầu ngươi làm gì phải níu chặt chuyện này không tha? Luyện Khí Tông có tác dụng rất lớn đối với trận chiến sau này của đại lục, mà người gọi là Thi Vân cô nương này cũng là nhân tài khó gặp, nha đầu, nếu ngươi giết bọn họ, ngươi chính là người đắc tội cả đại lục, sẽ để tiếng xấu muôn đời, ngươi xác định muốn làm như vậy?"

Cố Nhược Vân nở nụ cười, tươi cười kia tràn ngập châm chọc và đùa cợt.

Nhưng mà, càng nhiều hơn vẫn là kiên quyết.

"Chuyện đại lục, có quan hệ gì với ta đâu? Ta chỉ bảo vệ người ta để ý, những người khác sống hay chết đều không có quan hệ nào với ta, hơn nữa, nếu mất đi một Luyện Khí Tông sẽ làm cho đại lục sụp đổ, người vô năng trên đại lục này cũng quá nhiều! Tam Đại Chế Tài các ngươi cũng không có tác dụng gì! Hôm nay mặc kệ ai tới, Thi Vân đều phải chết!"