Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 49: Lưu danh sử sách? Để tiếng xấu muôn đời? (một)




Edit: kaylee

"Bên ngoài phát sinh chuyện gì?"

Trong sân, Cố Nhược Vân ngồi ở trong đình hóng mát, nàng nhận thấy được âm thanh truyền đến từ bên ngoài, mày liễu hơi hơi nhíu lại.

Dư lão bất mãn nhíu nhíu mày, Triệu chưởng quỹ kia thật sự rất vô dụng, ngay cả một người đều xử lý không tốt, còn kinh động đến đại tiểu thư, thiếu chủ đã nói, tuyệt đối không thể để cho người Cố gia nhìn thấy đại tiểu thư, nếu không hắn còn thế nào xả giận cho đại tiểu thư.

"Không có việc gì, một ít người râu ria mà thôi," Dư lão lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Đại tiểu thư, hiện tại người tìm ta đến không biết là có phân phó gì."

"Ta có một chút chuyện cần Dư lão hỗ trợ," Ngón tay của Cố Nhược Vân nhẹ nhàng lướt qua cột đá trong đình hóng mát, khuôn mặt thanh tú lộ ra ý cười nhợt nhạt, "Ta cần một đội ngũ có lực sát thương! Mà nhân thủ, chắc hẳn Dư lão có thể giúp ta tìm được."

Kẻ địch của nàng nhiều lắm, bằng vào lực lượng của bản thân căn bản làm không xong cái gì, mà nếu muốn sống yên ổn ở mảnh đại lục này, nàng cần một thế lực cực kì cường đại!

Thế lực kia, chính là bước khởi đầu của nàng.

"Đại tiểu thư, ý tứ của người lão nô hiểu rõ, lão nô đi triệu tập nhân thủ cho người ngay đây."

"Chờ một chút."

Ngay tại lúc Dư lão xoay người muốn rời đi, Cố Nhược Vân bỗng nhiên mở miệng gọi ông dừng bước chân.

"Đại tiểu thư, người còn có gì muốn phân phó?"

Ông chuyển mắt nhìn về phía Cố Nhược Vân, mỉm cười hỏi.

"Dược liệu trên tờ giấy này lát nữa ông đưa đi phòng ta, hiện tại ta có việc đi ra ngoài một chút."

Sau khi đưa tờ giấy cầm trong tay cho Dư lão, Cố Nhược Vân cất bước đi ra sân ngoài.

Từ sau ngày nàng rời đi hoàng cung, còn chưa kịp nói gì đó với La Âm, mà hiện tại nàng liền muốn đi La gia xem trước……………..

Nháy mắt kia, trong đầu Cố Nhược Vân xẹt qua khuôn mặt mang theo tươi cười của La Âm, trong lòng chảy qua một chút lo lắng, có lẽ nữ tử này là người trừ bỏ huynh trưởng ra, quan tâm nàng nhất…………..

Phủ La Tướng Quân, uy nghiêm trang trọng, chính là đại môn (cửa lớn) kia cũng khí phái hơn Cố gia rất nhiều.

Cho dù đều là Tướng Quân đương triều, Cố gia làm cho người ta có cảm giác xa hoa thế tục, mà La phủ lại làm cho người ta có một loại tâm tình vạn phần trầm trọng.

Bởi vì mọi người của phủ Tướng Quân đều biết Cố Nhược Vân, biết giao tình giữa nàng và La Âm, cho nên nhìn thấy nàng đến cũng không ngăn cản, trực tiếp thả nàng đi vào. Nhưng mà, ngay ở lúc nàng mới vừa đi vào La gia, một tiếng tranh luận truyền ra, làm Cố Nhược Vân hơi hơi nhăn mày lại.

"La Tướng Quân, cho dù ngươi cầm Bích Lạc quả cũng không có ích lợi gì, ngươi căn bản không biết xử lý như thế nào, không cách nào dùng, cho nên, nếu ngươi lựa chọn giao Bích Lạc quả cho chúng ta, Luyện Khí Tông chúng ta sẽ cho các ngươi ưu việt không đếm được."

Luyện Khí Tông?

Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, đây có tính là oan gia ngõ hẹp hay không, nàng thật không ngờ sẽ ở La gia đụng tới người Luyện Khí Tông.

Hơn nữa, Cố Nhược Vân không có xem nhẹ câu nói kia của người Luyện Khí Tông.

Bích Lạc quả!

Hô hấp của nàng chợt căng thẳng.

Bích Lạc quả này là một loại dược liệu sinh trưởng ở đầm lầy, sau khi ăn vào nó, từ đây sẽ bách độc bất xâm, thậm chí không e ngại bất kỳ Độc Sư nào!

Nhưng mà, cũng như Luyện Khí Tông nói, Bích Lạc quả cần trải qua xử lý đặc thù, nếu không sẽ bị năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong làm nổ tan xác.

"Hồn Phi đại nhân, Bích Lạc quả này là năm đó ta dùng số tiền lớn mua từ trong tay một gã thương nhân Tây Vực, cũng như ngươi nói, đặt ở chỗ ta đây quả thật không có ích lợi gì, nếu ngươi muốn, ngươi có thể dùng Kim tệ mua trở về, ta tuyệt đối sẽ không loạn ra giá với ngươi, lúc trước ta dùng một ngàn vạn kim tệ mới mua được Bích Lạc quả, nếu ngươi nguyện ý xài một ngàn vạn kim tệ, ta liền giao nó cho ngươi."

Một ngàn vạn kim tệ đối với Luyện Khí Tông mà nói cũng không tính là cái gì.

Nhưng lão là loại người nào? Từ trong tay lão lấy tiền, ngươi là đang nằm mơ đi?