Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 14




Dâng lên hoa tươi vì cha mẹ và đồng đội của Phù Chính, lại ngồi trong chốc lát, hai người lái xe quay về.

Thành thị vẫn phồn hoa náo nhiệt, tâm cảnh Vinh Tranh trong thời gian ngắn biến hóa đa dạng. Dư quang nhìn đến Phù Chính anh tuấn đang tập trung tinh thần điều khiển xe, lại là một phên tâm tình khác.

“Kỳ thật ngày hôm nay hằng năm tôi đều sẽ tới nơi này thăm bọn họ.” Phù Chính nhợt nhạt mở miệng: “Chỉ là lúc trước ban ngày quá bận rộn, phải chờ tới buổi tối mới có thể một mình ra ngoài.”

Vinh Tranh mỉm cười đem tay trái của mình bao trùm lấy tai phải của y: “Về sau có em tới cùng anh?”

Phù Chính chậm rãi cầm ngược lấy tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, hơi gật đầu: “Hôm nay tôi có thời gian cả ngày, em có muốn làm gì không?”

“Ngô….” Vinh Tranh suy nghĩ, cười nói: “Em cũng không quen thuộc Thủ đô tinh, anh biết rõ có chỗ nào chơi vui không?”

Nơi thú vị nhất đương nhiên là khu vui chơi, thế nhưng hai đại nam nhân đi vào trong đó rất không thích hợp. Bọn họ cũng không phải người thích chơi mấy trò chơi ấu trĩ kia, Phù Chính suy tư, mở miệng hỏi: “Em có muốn xem cơ giáp không?”

Đối với đa số dân chúng bình thường mà nói, cơ giáp chỉ là trên màn hình mới nhìn thấy. Vinh Tranh đối với đồ vật chưa gặp qua này vô cùng ngứa ngày khó nhịn. Nghe được lời này của Phù Chính, mắt liền sáng lên.

Nam nhân nào đối với binh khí mà không say mê? Vừa huyễn khốc lại phong cách, còn cơ giáp có lực sát thương cực lớn không thể nghi ngờ là cám dỗ tốt nhất.

Một khi đã như vậy, Phù Chính quay đầu xe, đổi phương hướng lái đi. Vinh Tranh nhìn phía ngoài cửa sổ hốt nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, vài ngày không có về ký túc xá – Kevin.Deans ăn mặc thời trang, mang theo vài người nghênh ngang đi vào một cửa hàng.

Cửa hàng kia tráng trí đơn giản, xe vẫn đang đi Vinh tranh chỉ thoáng nhìn qua thấy một chữ “Lý”, hắn âm thầm nhớ trong lòng, có chút suy nghĩ sâu xa. Phù Chính sớm phát hiện sắc mặt khác thường của hắn, lúc này hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Vinh Tranh lắc đầu: “Chỉ là hình như thấy bạn cùng phòng.’

“Bạn cùng phòng của em?”

Vinh Tranh khẽ gật đầu: “Ân, là người tên Kevin.”

Phù Chính nghĩ một lát không khỏi nhíu mày, nói thẳng: “Em biết gã là loại người nào không?”

“Anh quan gã?” Vinh Tranh đầu tiên là kinh ngạc sau đó ngẫm lại, Phù Chính lui tới đều là nhân sĩ cao tầng, Kevin.Deans này thân phận nói không chừng thật có chút thâm hậu. Hắn nghe Phù Chính lạnh nhạt nói: “Gã là con trai của Tổng Đốc Borges tinh – Ulysse.Deans, tôi từng thấy gã một lần trong một bữa tiệc.”

“Tổng Đốc Ulysse năm nay 174 tuổi, bởi vì đủ loại nguyên nhân chỉ còn lại một đứa con trai này bởi vậy rất cưng chiều. Tại hành tinh Borges, lời nói của Kevin.Deans tương đương với một nửa Tổng Đốc.”

Đại quan biên giới…..Qủa nhiên là bối cảnh thâm hậu, Vinh Tranh nghe ra  trong giọng điệu của Phù Chính có chút lo lắng, không khỏi cười khẽ: “Là hoàn khố đệ tử, sau khi biết thân phận của em còn nói năng lỗ mãng. Bất quá em cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, đương trương đánh ngược lại.”

Hắn chớp mắt với Phù Chính: “Anh yên tâm, em không yếu như vậy. Huống chi nơi này là Thủ đô tinh, không chấp nhận người bên ngoài đến đây càn rỡ, đúng không?”

Phù Chính yên lòng, tiếu ý nhu hòa: “Borges tinh thừa thãi khí -3, là nhiên liệu sử dụng chủ yếu trước mắt của cơ giáp, bởi vậy Liên Bang rất coi trọng. Thế nhưng theo tính năng của cơ giáp ngày càng ưu hóa, khí -3 đã có chút phát triển không theo kịp. Ulysse bởi vậy đáp ứng với nhóm bảo thủ trong Nghị Viện. Muốn thừa dịp khí -3 còn chưa bị đào thải hoàn toàn tìm sản nghiệp khác chống đỡ.”

“Mà gia gia Phù Chiến của tôi là phái cấp tiến.” Bên môi của y nhợt nhạt cong lên: “Cho nên xét từ góc độ nào đó, tôi cùng gã coi như là đối thủ—-Em không cần khách khí với gã, nơi này là Thủ đô tinh, mặt mũi Phù gia rất có giá trị.”

Loại lời nói rõ rệt có chỗ dựa này hiển nhiên lấy lòng của Vinh Tranh, tâm của hắn biết rõ là Phù Chính cố ý sa vào lại cảm thấy thái độ thân mật, được coi là người nhà bình thường này rất tri kỷ. Bất quá hắn còn cười nói: “Gần đây chuyện phải làm khá nhiều, nên điệu thấp một chút mới tốt. Gã bất quá là quan nhị đại*, em và anh sao phải chấp nhặt?”

quan nhị đại*: giống như phú nhị đại, là đời thứ hai, đa số chỉ biết ăn chơi trác táng.

“Hơn nữa….” Hắn hốt nhiên dừng lại, trong đầu sinh một ý niệm: hắn có thể ứng phó đủ loại gian khổ gặp được trong sinh hoạt của chính mình, cũng tự tin mình có năng lực như vậy. Phù Chính trước mắt hắn chưa đuổi theo kịp, hắn không hy vọng chính mình là người quá yếu giữa hai người.

Càng quan trọng hơn là, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Phù Chính. Đây vốn là vấn đề hắn nên xử lý.

Vinh Tranh lắc đầu, không tiếp tục đề tài này. Lại đi tiếp hơn hai giờ, xe huyền phù đỗ ở cửa một căn cứ quân sự.

Nơi này phòng vệ sâm nghiêm nhưng bởi vì hôm nay là ngày Vinh Quy Đốt, bầu không khí cũng vui vẻ hơn chút. Ngày Vinh Quy quân doanh mở ra cho mọi người thăm quan, chỉ là cần đăng ký hơn nữa còn phát giấy thông hành lâm thời.

Một ít nơi cơ giáp quan trọng đương nhiên không thể đi, thế nhưng có thể thăm quan khu vực sinh hoạt huấn luyện bình thường của binh lính, thế là đủ rồi.

Phù Chính đem xe đến bãi đỗ xe, không lập tức đi xuống mà nói với Vinh Tranh: “Tiến vào đó tôi cần mặc quân trang.”

Vinh Tranh đột ngột phát hiện chính mình rất muốn ở lại xem, hắn cố nén dục vọng xem xét, yên lặng mở cửa xuống xe, ở bên cạnh xe bổ não nửa ngày dáng người tốt của Phù Chính, bên trong xe lờ mờ, nhìn mơ mơ hồ hồ lại tăng thêm không gian tưởng tượng, khiến hắn thiếu chút nữa nóng đầu chảy máu mũi.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp. Hắn là nam nhân lại là người đồng tính, thích chính là mỹ nam tử tổng hớp các loại mỹ cảm nam tính như Phù Chính. Nhưng hai người còn chưa đến bước đó, hắn cũng không nên cứ như vậy bắt cóc người lên giường.

Khi Phù Chính xuống xe đã thay một bộ quân phục thiếu tướng đen từ đầu tới chân, trang phục cắt may thẳng thớm, giày quân đội sáng loáng, bộ quân phục kia ôm lấy thân thể cao lớn tuấn mỹ, xứng với ánh mắt sắc bén khi Phù Chính chuyển đổi sang trạng thái quân nhân càng khiến Vinh Tranh suy nghĩ vẩn vơ.

Cái gọi là cám dỗ chế phục cũng chỉ như thế này thôi. Vinh Tranh tâm viên ý mã, ở bên ngoài lai phải vất vả che dấu. Nhưng không qua bao lâu tâm tư hắn liền bị dời đi, bởi vì Phù Chính mặc quân trang thật sự là vật sáng rõ rệt mà.

Theo hai người tiến tới, càng ngày càng nhiều tầm mắt tụ lại, Vinh Tranh cũng bị các ánh mắt đánh giá, hắn mặc dù vô cùng trấn định cũng có chút ăn không tiêu. Mà phàm là đi ngang qua gặp phải nhóm binh lính, ai cũng kích động làm quân lễ với Phù Chính nhân tiện đưa hắn luồng ánh mắt hiếu kỳ.

Dưới tầm mắt của vô số lính trẻ dời đi, Vinh Tranh cuối cùng nhịn không được cảm thán: “Anh thật sự rất được hoan nghênh.”

“Chỉ là thời đại cần một người đứng ở vị trí như vậy.” Phù Chính đang làm kiểm tra thông qua ở cánh cửa cuối đường. Trải qua đủ loại kiểm nghiệm, Phù Chính thoải mái mở cửa, đón nhận ánh mắt đầy thú vị của Vinh Tranh, khẽ lắc đầu: “Tôi chỉ là bắt được thời cơ.”

“So với tôi, có rất nhiều liệt sĩ chết trận sa trường, càng xứng được kính yêu hơn vậy.”

Trong Nghị Viện ba phái tranh đấu kịch liệt, Quân bộ hơi yếu thế, là lúc cần gây dựng lại hình tượng, Phù Chính ngang trời xuất thế lại xuất sắc nổi trội như vậy, nhanh chóng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành quân thần (thần tượng quân nhân) của thiếu niên khắp Liên Bang.

Nhoáng cái mười mấy năm qua đi, danh khí cùng uy vọng của Phù Chính càng lúc càng lớn, dần dần có lực lượng của chính mình, mới chân chính tính là cường đại. Hiện giờ ở Liên Bang, y đã có thể tự chủ vận mệnh chính mình.

Bọn họ đi vào tận cùng phòng để cơ giáp, trong một đại sảnh rộng lớn chỉ có hai cái bệ không nhỏ, hai cơ giáp một đen một trắng, ngoại hình hoàn toàn tương đồng. Phù Chính đi đến trước cơ giáp màu trắng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tạo hình bên ngoài cực kỳ lưu sướng kia, Vinh Tranh lúc này mới nhìn thấy, lấy dáng người cao lớn của y cũng chỉ đến 1/3 cơ giáp mà thôi, vừa lúc ở bộ phận khớp xương cẳng chân của cơ giáp.

“Đây là cơ giáp của cha mẹ tôi.” Trong mắt Phù Chính chợt lóe một tia hoài niệm: “Bọn chúng là tác phẩm xuất sắc nhất của Đại sư Andrew, chẳng những có thể tự tiến hóa và chữa trị còn có thể tự phân biệt cũng như lựa chọn chủ nhân, trí thông minh của trí não lắp bên trong cũng giống như người thật. Lúc trước buộc định một thể với cha mẹ tôi. Sau khi cha mẹ tôi qua đời, tôi tiếp nhận cơ giáp màu trắng của cha.”

“Bọn chúng cũng có tên.” Y chỉ vào cơ giáp màu trắng giới thiệu: “Đây là Gia Y, kia là Gerda.”

Vinh Tranh vừa vặn biết hai cái tên này, không khỏi hỏi: “?”

“Em cũng đọc qua đồng thoại thời đại cũ?” Phù Chính nhướn mày, không hỏi nhiều ngược lại nói: “Tôi chỉ được Gia Y thừa nhận. Đại sư Andrew sáng chế mỗi cơ giáp đều có tính cách riêng. Gia Y là cố chấp và thủ hộ.”

“Về phần Gerda….” Y nói một nửa, Vinh Tranh đã tới gần, nhìn binh khí đem nghệ thuật và chiến đấu dung nhập một cách hoàn mỹ kia, dần trầm mê, kìm lòng không được mà vươn tay đụng vào cỗ cơ giáp màu đen kia.

Bàn tay chạm đến, cơ thể lạnh lẽo và hắn gắn kết tân mật khăng khít, lại cảm giác tâm tâm tương thông. Hắn kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ cơ giáp này đột nhiên từ trong truyền ra ngoài một trận chấn động nhẹ.

“Nó….Nó dường như động?” Vinh Tranh không thể tin được cảm giác chính mình, vội vã nghiêng người nhìn Phù Chính, người sau nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén, con ngươi đen bóng lóe sáng, y chần chừ mở miệng, trong giọng nói thế nhưng có chút không xác định: “Tính cách của Gerda là kiên cường, em….có muốn thử xem hay không?”

Tác giả có lời muốn nói: Phát qua tiểu kịch trường, bởi vì cảm thấy chơi rất vui, cho nên muốn phát một lần.

[Sau đêm tân hôn, ngày hôm sau Vinh Tranh đỡ eo vịn tường đi ra khỏi phòng ngủ, hung tợn mắng: “Mẹ nó, nói cái gì đem ba mười năm tích tụ đưa cho ta, ta còn tưởng rằng là tiền!”]