Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 23




Vinh Tranh chấm dứt liên lạc, hiểu rõ ngọn nguồn.

Tống Tử Võ rất thích một minh tinh điện ảnh nổi tiếng, vừa lúc có người đưa cho Tống Trưởng Tu hai vé xem bộ phim mới nhất của minh tinh này. Tống Trưởng Tu thuận tay chuyển cho Tống Tử Võ, Tống Tử Võ lại nghĩ một người xem hai người xem cũng là xem, liền hẹn Lạc Trọng Anh ra ngoài cùng xem phim.

Lạc Trọng Anh đúng hẹn đến, xem xong phim hai người hưng trí không sai đi đến quán rượu uống hai ly. Lúc đi ra Tống Tử Võ có chút say, Lạc Trọng Anh dìu cậu ta ra sau ngõ nôn ra, không ngờ liền bị người vây quanh. Đánh nhau một phen, Tống Tử Võ liền bị đánh bất tỉnh mang đi, còn uy hiếp Lạc Trọng Anh không được báo nguy không thì giết con tin, nói muốn cậu ta mang một nghìn vạn đồng Liên Bang đến chuộc người.

Thời đại này vẫn duy trì phân chia giàu nghèo như thật lâu trước kia, một nghìn vạn đồng Liên Bang có thể cho một gia đình giai cấp trung sản ba miệng ăn sinh hoạt ba mươi năm vô lo. Lạc Trọng Anh thất kinh, cũng không biết người nào Tống gia đành phải nhanh chóng gọi cho Vinh Tranh.

Cậu ta khóc sướt mướt, vừa vội lại loạn, chỉ nói đại khái. Vinh Tranh nhíu chặt trong lòng nghi hoặc.

Tống Tử Võ lâm thời nổi ý xem phim, sau càng tùy tiện đi vào quán bar phụ cận. Hành động cũng không có dự tính trước. Nhưng hành vi bắt cóc của đối phương, lại như đặc biệt chuẩn bị dành cho hắn.

Hắn nhanh chóng liên lạc với Tống Tử Võ, quả nhiên không được kết nối. Lại gọi điện cho Tống Trưởng Tu, Tống Trưởng Tu không biết là đang bận gì, hơn nửa ngày mới chấp nhận.

“Làm sao?’

“Có người nói cho tôi biết, Tống Tử Võ bị bắt cóc.” Vinh Tranh trấn định nói: “Cho nên muốn hỏi chút anh có biết tin chưa, mặt khác, máy liên lạc của Tống Tử Võ không thông. Anh thử lại xem.”

Tống Trưởng Tu trầm mặc trong nháy mắt, kinh ngạc hoặc là nghi ngờ tầng tầng. Hắn nhanh chóng suy nghĩ lại đơn giản hỏi tình huống, Vinh Tranh nhất nhất nói lại, hắn bỏ máy liên lạc đồng thời buông việc trên tay xuống.

Thế nhưng vài giây sau một dãy số thông tin xa lạ gọi tới máy liên lạc của hắn, trong lòng rùng mình, nhanh chóng chấp nhận.

Là giọng nam trầm thấp, trực tiếp hỏi: “Tống Trưởng Tu tiên sinh sao?’

“Tôi là Tống Trưởng Tu.” Tống Trưởng Tu tìm kiếm thanh âm này trong đầu nhưng không có kết quả, hắn bình tĩnh nói: “Xin hỏi anh là ai?”

“Anh không cần biết tôi là ai.” Ngữ khí của nam nhân lạnh lùng, giống như nói một sự hiển nhiên: “Tống Tử Võ nằm trong tay chúng tôi, cậu ta hiện không có bất cứ nguy hiểm gì, chỉ là ông chủ của tôi muốn mượn thân phận Tống thiếu gia một chút.”

Tống Tử Võ có thể có cái thân phận gì? Bất quá chỉ là sinh viên, quan hệ xã hội đều rất đơn giản. Tống Trưởng Tu lập tức trả lời: “Chỉ cần các người không tổn thương nó, hết thảy đều có thể thương lượng. Tiền Tống gia chúng tôi cũng có thể bỏ ra được.”

“Việc này không quan hệ với Tống gia.”

“…” Tống Trưởng Tu cau mày, móng tay bấm vào lòng bàn tay: “Có thể nói tỉ mỉ chút không?’

“Không cần nhúng tay vào” Nam nhân ý vị thâm trường nói: “Không ngại nói chút cho anh. Chúng tôi muốn là người bạn gen thiếu hụt kia, cái người tên là Vinh Tranh. Chỉ cần anh giả vờ không nhận được liên lạc của Vinh Tranh, buổi chiều ngày mai chúng tôi sẽ trả lại cho anh một Tống thiếu gia nhảy nhót vui vẻ.”

“Anh sao có thể đảm bảo tiểu Võ thật sự không có việc gì?” Tống Trưởng Tu trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thứ, nhưng không thể nghi ngờ là lúc này đây Vinh Tranh liên lụy đến Tống Tử Võ, khi hắn đang xem xét, nam nhân lại nói: “Chúng tôi không cần chứng minh, Tống Tử Võ hiện tại đang ở trong tay chúng tôi. Anh tin cũng được không tin cũng không sao, tất cả đều dựa theo lời chúng tôi mà làm đi.”

Nói xong câu này, nam nhân dứt khoát cắt liên lạc.

Lấy thân phận thiếu gia Tống gia và năng lực của hắn này là lần đầu tiên Tống Trưởng Tu bị người uy hiếp. Hắn mím chặt môi mặt đen dọa người. Lại liên lạc với Tống Tử Võ, quả nhiên vẫn không thể.

Hắn gọi lại cho Vinh Tranh cũng không liên lạc được.

Lúc này Vinh Tranh đã đến gặp Lạc Trọng Anh. Hắn nói với Irwin chính mình có chút chuyện nên đi trước, lại bảo cậu ta hỗ trợ liên hệ với quản gia Bohn nếu như đêm nay mình không về.

Trong Liên Bang này hắn chỉ tín nhiệm Phù Chính, thế nhưng Phù Chính bây giờ đang ở tiền tuyến, bất kể thế nào cũng không thể báo tin dữ qua khiến y lo lắng, chỉ có thể xem xem quản gia Bohn có thể viện trợ chút không. Mặt khác hắn lại đề cập sau khi liên hệ với quản gia Bohn lập tức báo nguy.

Irwin không rõ ràng lắm còn trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ chính mình nhất định sẽ làm tốt việc này. Vinh Tranh liền gọi cho Lạc Trọng Anh nói gặp mặt. Lạc Trọng Anh rất nhanh báo địa chỉ quán bar.

Đến nơi, quả nhiên nhìn thấy Lạc Trọng Anh đứng bồi hồi ở cửa, vừa thấy hắn đến nhanh chóng chạy tới: “A Tranh, hiện tại làm sao giờ?”

“Trước đem chuyện nói lại một lần.” Vinh Tranh đang đợi Tống Trưởng Tu liên hệ, anh ta là người thân, mới là người có thể quyết định có báo nguy hay không. Hắn theo Lạc Trọng Anh đi đến bên trong ngõ nhỏ, Lạc Trọng Anh hạ mắt chỉ vào thùng rác ở góc hẻo lánh: “Chính là nơi này, chúng ta đang ở chỗ kia đột nhiên có rất nhiều người đến…Tống Tử Võ uống say muốn nôn, tớ đỡ cậu ta đến chỗ này. Những người đó vừa đến, cậu ta không có khí lực liền bị bắt đi.”

Vinh Tranh chỉ cảm thấy điểm đáng ngờ ngày càng nhiều, không khỏi mang vẻ mặt cổ quái hỏi cậu ta: “Cậu xác định là ở nơi này?”

Ngõ nhỏ này rất trống, thùng rác lại ở bên ngoài, cho dù uống say thế nào cũng không đến mức vô lực ngăn cản cứ như vậy bị bắt…Tuy rằng là buổi tối nhưng trừ phi đối phương nhiều người quá, ít nhất cũng sẽ rối loạn một phen.”

Vinh Tranh lại hỏi: “Bọn họ bao nhiều người? Lái xe sao?”

Lạc Trọng Anh hồi tưởng lại, hốt nhiên trừng to mắt nhìn phía sau Vinh Tranh: “Là….là hắn!”

Vinh Tranh đột ngột quay đầu lại, nghênh diện này một quyền đánh tới—-

Hắn nhanh chóng ngã về sau, né tránh công kích này, lảo đảo lui một bước, chung quanh xuất hiện bốn năm người không có ý tốt vây lại. Lạc Trọng Anh ở phía sau đi tới đỡ hắn. Hắn dùng lực đẩy người ra.

Lạc Trọng Anh đứng vững lại lẩm bẩm nói: “A Tranh rất xin lỗi…”

“Cái gì?” Vinh Tranh nhất thời nghe không rõ, dư quang thoáng qua chỉ thấy trên tay Lạc Trọng Anh cầm một máy liên lạc khéo léo, thấy thế nào cũng giống cái của mình. Hắn biến sắc sờ sờ, trong lòng đã trống trơn.

Ánh mắt Vinh Tranh nghiêm túc. Lạc Trọng Anh không dám nhìn hắn, quay mặt qua chỗ khác khóc nói: “Bọn họ….tớ, tớ không thể trêu vào….Cậu yên tâm, Tống Tử Võ không có việc gì…”

Trên gương mặt thanh tú đều là vẻ xin lỗi. Thế nhưng Vinh Tranh một chút cũng không nhìn, chỉ chậm rãi nhìn bốn phía.

Vây quanh hắn tổng cộng có năm người, thân hình cao lớn cường tráng, thực rõ là người luyện võ. Mà đám người này khác với người luyện võ thông thường, toàn thân có huyết khí bưu hãn.

Con ngươi của hắn co rụt chút, đã nhận ra bọn họ rốt cuộc là loại người nào—-lão binh đã từng giết người!

Liên Bang không thiếu quân nhân nhưng người làm quân nhân cả đời rất ít. Hàng năm xuất ngũ rất nhiều, những người này là đối tượng mà hắc đạo và công ty bảo vệ tranh đoạt, nhất là lão binh đã từng nhiễm máu trên chiến trường càng đắt hàng.

Giá của bọn họ rất xa xỉ, lại không nghĩ tới Vinh Tranh hắn lại đáng giá như vậy. Đắc tội người có địa vị cao có thể làm độc thủ sau màn mướn đám người này đến đối phó hắn.

Hôm nay tuyệt đối không có khả năng dễ dàng xong chuyện. Bọn họ làm việc lấy tiền, lại tuân thủ đức hạnh nghề nghiệp, việc không thành không bỏ qua. Tâm niệm Vinh Tranh nhanh chuyển, lạnh giọng hỏi: “Không biết mấy vị hôm nay mục đích là cho tôi một lần giáo huấn hay là muốn mạng của tôi?”

Ánh mắt nam nhân cầm đầu chợt lóe sự tán thưởng, nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Có thể chết trong tay mấy anh em chúng ta, ngươi cũng không oan.”

Lạc Trọng Anh nghe vậy lại lui về phía sau, khiếp đảm nói: “Tôi…tôi có thể đi được chưa?”

Nam nhân khinh miệt nhìn cậu ta: “Cút đi.”

Vinh Tranh nhìn Lạc Trọng Anh nhanh chóng biến mất, lại nhìn nhìn ngã tư đường không có ai, không giận lại cười: “Xem ra mạng của tôi thật rất đáng giá. Có thể nói cho tôi biết gã tiêu tốn bao nhiêu không?”

“Không nhiều, cố chủ yêu cầu đánh chết luôn, một trăm vạn đồng Liên Bang chỉ tính là mua bán nhỏ, cộng thêm tiện nghi xử lý thi thể.” Nam nhân giương cằm ra hiệu, vài người tiến lại gần. Phạm vi càng nhỏ lại, Vinh Tranh siết chặt nắm đấm, cảm thấy sáng tỏ là ai nhằm vào hắn.

Trừ kẻ làm việc cay nghiệt kia lại có ai sẽ bỏ ra chút tiền tài này, loại tâm tư này, năng lượng này, muốn đẩy hắn vào chỗ chết? Mà nay hắn nếu không chết ở chỗ này, chỉ cần hắn thoát chết, ngày sau sẽ tìm cơ hội trả lại hết thảy thù hận!

Tâm thần hắn ngưng trọng, dĩ nhiên không để ý những thứ khác, chăm chú nhìn động tác của mấy nam nhân.

Có nam nhân liên tục tới gần, tâm niệm Vinh Tranh nhanh chóng chuyển chuyển, chậm rãi lùi về ngõ nhỏ phía sau. Hắn không muốn hai mặt thụ địch, chỉ có nắm giữ địa hình mới tốt. Ba mặt là tường, đằng trước là lối ra bị chặn.

Từ cẳng chân rút ra dao găm mới mua, không nghĩ tới hiện tại lại là vũ khí duy nhất.

Hai nam nhân liếc nhau, phát lực mạnh nhào tới. Vinh Tranh xoay thân mình, kham kham tránh thoát, điện quang hỏa thạch chi gian(nhanh như chớp), đột ngột giương tay vung lên—-

Máu tươi văng khắp nơi, thân thủ thời gian này ma luyện ra cuối cùng cũng hữu dụng. Nhìn trên tay đồng bọn có mấy vết thương thấy được xương, nam nhân trầm mặc, khẩu khí biến thành cường ngạnh: “Một khi đã như vậy đừng trách anh em chúng ta ra tay ngoan độc, không lưu toàn thây cho mày!”

Vừa dứt lời cách đó không xa đột ngột truyền đến tiếng hô to: “Dừng tay!”