Phi Gien Hoàn Mỹ

Chương 5




Phù Chính không phải người nói nhiều, chỉ nói vài câu cổ vũ dẫn tới từng tiếng vỗ tay thật lâu, hiệu trưởng Rhoda vừa muốn tuyến bố lễ khai giảng chấm dứt, có người liều lĩnh đứng lên: “Phù thiếu tướng! Có thể hỏi ngài một câu hay không, chiến tranh giữa trùng tộc và con người đã kéo dài liên tục ba ngàn năm, chúng ta có thể tiêu diệt hết trùng tộc hay không?”

Vấn đề này mọi người rất quan tâm, hiệu trưởng Rhoda bất đắc dĩ ngồi lại, cũng đem lực chú ý đặt lên người nam nhân. Từ lúc xuất hiện, nhân vật được chú mục-Phù Chính, lại không cần nghĩ ngợi, không chút do dự nói: “Muốn triệt để tiêu diệt trùng tộc chỉ có một phương pháp.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung, Phù Chính chém đinh chặt sắt phun ra hai chữ: “Chiến đấu!”

“Chỉ có chiến đấu mới có khả năng đánh bại trùng tộc, chỉ có chiến đấu mới đoạt lại được gia viên, chỉ có chiến đấu mới bảo vệ được thân hữu. Ta tòng quân 12 năm, chỉ nhìn thấy đồng đội chết trận chưa thấy binh lính lùi bước, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, một khi lui về sau, bị tấn công chính là nhà của chính mình! Bị giết chết chính là người nhà mình! Chúng ta không có bất cứ lý do gì để lui lại, không có bất cứ lý do gì để làm đào binh!”

“Mỗi một quân nhân Liên Bang đều là anh hùng!”

Vừa dứt lời, màng tai chấn động, trần lễ đường như bị nổ tung, Vinh Tranh không kích động như người khác lại không thể không thừa nhận những lời này khiến nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức tòng quân giết địch. Một quả tim bang bang đập mạnh trong lồng ngực, hiển thị rõ sự tồn tại của nó, hai gò má ửng hồng, có cảm giác thân lâm kỳ cảnh. Tống Tử Võ một bên biểu hiện càng điên cuồng, mất lý trí mà hô to không ngừng.

Một ngày ở ĐHTH Liên Bang này là một ngày của Phù Chính. Trừ một số ít sinh viên không tham gia điển lễ khai giảng, người còn lại trong vườn trường bao gồm một ít thầy giáo trẻ tuổi đều cổ họng ám ách vài ngày, lên lớp có chút khó khăn. Vì thế hiệu trưởng Rhoda còn bảo giáo y viện đưa mỗi lớp một ít thuốc nhuận họng.

Ngồi ở vị trí cửa sổ trong phòng học, trong đầu Vinh Tranh cũng nhịn không được mà bồi hồi nhớ tới Phù Chình, người này phong thái bức người, Tống Tử Võ ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu gõ gõ đánh đánh trên bộ đàm thông tin cá nhân, không biết bận việc gì. Hắn ngẩng đầu nhìn người khác trong phòng học, tất cả đều chăm chú như đang nghe giảng bài.

Chế độ giáo dục thời đại này là năm năm, đại học không phân chuyên nghiệp, mỗi ngày sáu tiết các loại chương trình học, cũng không thi thố, chỉ bố trí tác nghiệp (thực hành), cuối kỳ dựa trên tác nghiệp để cho điểm cao thấp, thành tích lớn nhất cũng không ảnh hưởng đến đánh giá chung lúc tốt nghiệp, sau học kỳ I sẽ phát cho sinh viên bảng học chuyên ngành để bọn họ lựa chọn chuyên ngành mà mình muốn nghiên cứu.

Nếu sinh viên nào có thiên phú đặc biệt tại một phương diện nào đó, các giáo viên sẽ tranh đoạt riêng cho mình. Cũng bởi vậy gây ra không ít chuyện thú vị.

Đối với Vinh Tranh mà nói, “kiếp trước” hắn không học qua đại học, sinh hoạt gian nan cũng không có cơ hội tiếp thu giáo dục cao cấp. Sinh mệnh hơn hai mươi năm ngắn ngủi lại không đặc biệt hứng thú với chức nghiệp gì. Hiện tại đến nơi đây, từng ngành đều cảm thấy hứng thú, cũng hết sức nghiêm túc học tập, toàn tâm đầu nhập vào sinh hoạt sinh viên.

Tiết giảng này nói về tương lai thế giới có binh khí chiến đấu đơn binh, máy móc áo giáp, trên bục thầy giáo giảng giải không ít tư liệu cơ sở về cơ giáp và ngành tương quan với cơ giáp. Tại thế giới này đó là ngành công nghiệp mới phát triển rất lớn.

Loại binh khí chiến đấu này tuy rằng do quân đội không chế thế nhưng dân gian thường thường cao thủ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bởi vậy kế hoạch chế tạo hạch tâm cơ giáp còn trong tay quân đội nhưng những thứ khác ví dụ như bản thiết kế, loại hình điều phối, cơ sở duy tu đều lộ dần ra ngoài.

Làm một trong những đại học nhất lưu, ĐHTH Liên Bang tự nhiên cũng là nhóm mở ngành chuyên nghiệp này đầu tiên. Thế nhưng đối với người tâm tâm niệm niệm nghĩ muốn lên chiến trường như Tống Tử Võ, ngành chuyên nghiệp này là rượu độc không thể giải khát.

Hắn đầu tiên nghĩ thi tuyển quân giáo nhưng là vì nguyên nhân thân thể mà không thành công, lúc này mới lui lại mà chọn cách thứ hai, vào ĐHTH Liên Bang tính toán ra sức học ngành y, đợi quy mô chiến tranh lớn sẽ cùng nhau xin làm quân y.

Lúc phát động chiến tranh quy mô lớn có điều lệ, cơ hồ toàn dân chiến đấu, phàm là người có đủ khả năng không ai là không tham gia báo danh. Đó đã là một truyền thống của Liên Bang.

Mấy ngàn năm đến nay, nhân loại phát minh ra cơ giáp, đem vũ trụ thu vào lãnh địa, trùng tộc đã qua nhiều lần tiến hóa. Không sống thì chết, hai chủng tộc chiến đấu tới ngày hôm nay có lẽ sẽ tiếp tục tới mấy ngàn năm sau.

Thế nhưng bất kể thế nào, bọn họ không có khả năng dễ dàng buông tha đấu tranh, không thể giải hòa cũng vô pháp giải thoát. Chỉ có không ngừng đối kháng!

Giống như Tống Tử Võ quyết tâm báo thù vậy, cũng thành một trào lưu xã hội. Chung quy mấy năm liên tục chiến tranh, người chết trên chiến trường với trùng tộc không biết có bao nhiêu, mang tới đau thương cho vô số gia đình.

Tống Tử Võ tuổi trẻ khí thịnh, đương nhiên phẫn nộ dị thường, một khi hắn được gọi lên chiến trường, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa. Nhưng nếu là bất đắc dĩ, tất cả nhân loại đều sẽ cầm lấy vũ khí.

Về những thứ này, Vinh Tranh tương đối hiểu biết.

Chương trình học cơ giáp là một lĩnh vực mới, phi thường thú vị. Thầy giáo giảng bài là một duy tu sư cơ giáp cấp 8, là chức nghiệp cao cấp tại Liên Bang, ông nói về kinh nghiệm phong phú, thái độ ấm áp lại khơi được không khí trong lớp học, một tiết học trôi qua, tiếng chuông vang lên, rất nhiều người lưu luyến không rời mà cất dọn sách vở.

Mà người muốn lý giải chức nghiệp duy tu tương quan với cơ giáp cũng nhanh chóng vây lên, hỏi chút vấn đề. Vinh Tranh có chút động tâm, đến gần bên đó một chút.

Chỉ nghe vị thầy giáo kia đắc ý nói: “Ngành chức nghiệp này cần là nhân tài, không riêng chỉ có tri thức tương quan cơ giáp còn ít nhất phải là một cơ giáp khống chế sư sơ cấp, điều phối sư cơ giáp loại hình trung cấp, các loại tài liệu cơ giáp phải nhớ rõ vào tim, đọc làu làu, theo ngành chính tăng cấp, các chức nghiệp khác cũng nhất định phải tăng theo.”

“Ta hiện tại là duy tu sư cơ giáp cấp 8 cũng là khống chế sư cơ giáp trung cấp và điều phối sư cơ giáp loại hình trung cấp, không thì không có biện pháp ứng phó lúc cơ giáp trục trặc—-có rất nhiều thời điểm, duy tu sư cơ giáp muốn không chế cơ giáp cho dù không đạt được 80% sự đồng bộ thì cũng được 65% trở nên mới đủ tư cách” Ông kiên nhẫn giảng giải: “Tựa như người sửa chữa xe huyền phù cũng phải biết lái xe. Mà duy tu sư cơ giáp yêu cầu càng thêm nghiêm khắc.”

Có sinh viên hỏi: “Như vậy thưa thầy, ở phương diện gen có yêu cầu gì sao?”

“Phương diện này sao…..” Ông trầm ngâm chốc lát: “Hiện tại phần lớn người đều tiến hành ưu hóa gen, người gen thiếu hụt đã rất ít đi? Kỳ thật duy tu sư đối với thân thể cũng không có yêu cầu gì, chỉ là khống chế sư cơ giáp lại cần duy tu sư có thân thể khỏe mạnh, lúc  khảo sát hiệp hội sẽ kiểm tra tình trạng gen, nếu có bệnh trạng di truyền, ảnh hưởng sinh hoạt thì không được.” Ông lại nói đùa: “Còn nếu là người sửa xe, tất cả mọi người đều biết người ngồi xe lăn cũng có thể sửa, thế nhưng người tàn tật lại không thể khống chế cơ giáp, đúng chứ!”

Các sinh viên cười cười thiện ý, Tống Tử Võ lúc này ngẩng đầu lên, xoa xoa mắt, lười biếng duỗi eo nói: “Vậy thì không coi là vấn đề sao, hiện tại người tàn tật không bị quá nặng đều có thể trị liệu tái sinh thân thê, về phần gen thiếu hụt, còn có nhóm cha mẹ nào không cho con đi ưu hóa gen sao?”

Vinh Tranh bình tĩnh nói: “Có”

“A?” Tống Tử Võ nhất thời không phản ứng được, ngốc lăng nhìn hắn: “Cậu nói cái gì?”

Vinh Tranh nhợt nhạt lặp lại: “Người mang gen thiếu hụt, vẫn phải có.”

“Này….” Tống Tử Võ cào tóc, lộ vẻ không quan trọng: “Có liền có, dù sao cũng không phải tớ, cùng tớ không quan hệ. Hơn nữa tớ cũng không học duy tu cơ giáp cái gì đó, núp ở phía sau thì có ý nghĩa gì chứ? Tớ muốn đi học y, đến thời điểm có thể theo lên tiền tuyến. Hắc hắc, nói không chừng thời khắc khẩn cấp có thể xông lên tự tay giết vài con trùng.”

Vinh Tranh trầm mặc, chậm rãi thu dọn sách giáo khoa trên bàn. Tống Tử Võ lại đầy lòng hiếu kỳ: “Cậu nói những lời này đến cùng là ý gì? Ai, tớ nghe nói trong sinh viên năm nhất chúng ta có một gia hỏa trời sinh gen thiếu hụt, gen thiếu hụt còn có thể thi đậu ĐHTH Liên Bang.”

Hắn lải nhải không thấy Vinh Tranh có phản ứng gì liền nói thẳng: “Đoán chừng là muốn học chuyên nghiệp phổ thông để tìm công tác tốt, hiện tại công ty thông báo tuyển dụng đều phải kiểm tra sức khỏe, cái gì cũng không thể giấu.”

Nói tới đây, hắn còn thở phào lộ vẻ khoa trương, sờ ngực nói: “Hoàn hảo mẹ tớ sinh tớ ra làm gen ưu hóa luôn không thì thảm.”

Vinh Tranh vẫn im lặng không nói, lúc này chậm rãi hỏi: “Cậu cảm thấy, gen có thể quyết định hết thảy sao?”

Tống Tử Võ ngẩn người, cảm thấy trong lời nói của hắn có chuyện, suy nghĩ sâu xa, ngẩn ngơ.

Gen ưu hóa của hắn là cha mẹ lựa chọn lúc vừa sinh ra, nhóm cha mẹ luôn hy vọng điều tốt nhất cho bọn nhỏ, cũng không muốn con của chính mình thua ngay từ vạch xuất phát. Toàn bộ xã hội đều công nhận phương án gen ưu hóa, ý tưởng của cá nhân chỉ là phí công.

Cũng giống như ví dụ người tàn tật kia của thầy giáo. Có thể để con mình lớn lên khỏe mạnh, ai sẽ đi chọn “con của tôi có 80% khả năng là người mù”chứ!

Lời hắn nói chính là ý tưởng của hắn, chính hắn là gen ưu hóa giả, người bên cạnh hắn cũng thế, hắn cảm thấy gen ưu hóa giả ưu tú bao nhiêu, cũng hiểu được kẻ không được ưu hóa gen đáng thương yếu ớt bao nhiêu, trừ điều đó ra, không có chân chính suy xét thâm ý trong đó.

Trên sách lịch sử thời đại cũ từng có chuyện kỳ thị chủng tộc này, lúc ấy một vị da trắng nói rằng: “Tôi không phản đối đám người da đen các người cũng không có kỳ thị sắc tộc, thế nhưng xin mời không cần tiến hành ở khu dân cư của tôi.” Tương tự ở đây là: “Tôi không kỳ thị gen thiếu hụt giả, thế nhưng không muốn mình là gen thiếu hụt giả, cũng không muốn con của tôi cũng thế.”

Song phương đều không có sai, chỉ là lựa chọn cá nhân. Nhưng loại chuyện gen thiếu hụt này nếu gom tất cả lại mà đánh giá chung, đối với bọn nhỏ đã sinh ra là gen thiếu hụt giả là vô tội, bất công cỡ nào?

Lại sử dụng phương pháp tự nhiên khôn sống mống chết tàn khốc ngay từ lúc bắt đầu, dần dà, gen thiếu hụt giả chính mình cam chịu trước, nhận định chính mình không thể, sẽ không thành công. Toàn bộ xã hội cũng buông tha bọn họ.

Thế nhưng Vinh Tranh minh bạch, gen thiếu hụt bất quá chỉ là khởi điểm tương đối thấp mà thôi, tương lai phát triển như thế nào phải do tự mình phấn đấu, nỗ lực tranh thủ, gen ưu hóa cũng tốt, thiếu hụt cũng được, chẳng lẽ không phải đều là người sống sờ sờ ra sao? Thứ tiềm lực này không phải gen có thể quyết định.

Tống Tử Võ còn mơ mơ hồ hồ nghĩ đến tột cùng Vinh Tranh muốn thuyết minh cái gì, người sau đã đứng dậy đi đến trước mặt thầy giáo, lễ pháp mở miệng: “Thầy Mộ Dung, em có vài ý tưởng với chức nghiệp duy tu sư cơ giáp, thầy có thể đề cử mấy bộ sách nhập môn cho em được không?”