Phỉ Hoạn

Chương 6




Mà bên kia, trong Đốc quân phủ cũng có người đang tỉ mỉ tính kế.

Chiếm phần lớn thư phòng là một hàng dài ô cửa sổ chạm trổ hoa văn tinh tế được bài trí trên bức tường đối diện hoa viên, ngoài cửa sổ cây phong lá đỏ, cây tùng rợp vàng, cây bách xanh tươi, ở nơi xa cuối trời, ánh tà dương như ráng chiều rực rỡ mỹ lệ.

Hai tay nắm cơm nhỏ cầm quyển sách, rung đùi đắc ý lớn tiếng đọc bài: “Táp táp tây phong mãn viện tái, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xử khai.” ()  Âm thanh hài đồng thanh thúy, át cả tiếng ve mùa thu kêu râm ran ngoài cửa.

() Ào ào gió tây trong vườn trồng hoa cúc, nhị tàn hương lạnh bướm khó bay qua. Năm tới nếu ta làm chúa xuân, sẽ truyền cho hoa đào nở ở đây cùng một chỗ. (Bài thơ Đề cúc hoa — Hoàng Sào)

Lạc Vân Phóng vận một bộ trường sam rộng ở nhà, ngửa người ngã vào chiếc ghế bằng gỗ tử đàn rộng lớn, hai mắt nhắm chặt, như ngủ như không. Cùng với âm thanh ngâm nga lên xuống, đầu ngón tay trên tay vịn màu đen tím hơi hơi chuyển động. Ngón tay thon dài trên gia cụ tối màu càng trở nên nổi bật, trắng nõn như ngọc.

Hạ Minh khom người đứng cạnh thư trác, nín thở ngưng thần, khuôn mặt cúi xuống thật thấp. Cho dù một đường đi theo Lạc Vân Phóng từ kinh thành đến Lạc Nhạn xa xôi hoang vắng này, lại thêm có quan hệ huyết thống, trong mắt chúng quan lại ở Bình Châu và người ngoài, gã sớm đã là tâm phúc của Lạc Vân Phóng. Nhưng chỉ có bản thân gã rõ ràng, trước mắt vị biểu huynh ít lời lãnh đạm này, trong lòng gã vẫn luôn lo sợ bỡ ngỡ như lúc ban đầu gặp nhau, không chút nào dám ngẩng đầu cùng y đối diện.

Cho dù tập võ nhiều năm, hai tay y sớm đã bị cung đao trường kiếm tạo thành những vết chai mỏng, gia tộc quyền thế phú quý vẫn có thể dùng cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng con cháu trong nhà thành người có dung mạo chi lan (), toàn thân không nhiễm một hạt bụi trần. Con cháu gia đình bần hàn tầm thường như gã, ngày qua ngày hứng chịu mưa tuyết giá sương lao động vất vả, lòng bàn tay sớm đã bị dày vò đến huyết nhục mơ hồ, cho đến khi da mười ngón tay bị nứt, thô ráp như vỏ cây già chết héo bên đường núi.

() cỏ chi và cỏ lan, dùng để chỉ người cao quý.

Con trưởng của chính thất và con cháu bần hàn khác nhau như trời và đất.

Chỉ bởi vì xuất thân bất đồng, liền là mây bùn phân cách, bất công xiết bao.

“Tiếp tục.”

Ngón tay đang chuyển động đột nhiên hạ xuống, Hạ Minh ngẩn ra, chợt sợ hãi hoàn hồn. Tầm mắt không còn dám lưu lại, vội vàng cúi xuống nhìn mũi giày của mình.

Mười ngón tay Lạc Vân Lan cầm quyển sách càng chặt hơn, cẩn thận nuốt nước miếng một cái, âm điệu run run: “Phong hỏa thành tây bách xích lâu, hoàng hôn độc thượng hải phong thu...”

“Đổi bài khác.”

“……” Lạc đốc quân không thích xem hí kịch, thế là kéo đệ đệ vào thư phòng đọc thơ cổ. Khuôn mặt mập tròn trắng nõn bởi vì hồi hộp mà nổi lên hai vạt đỏ ửng, trên trán thấm một tầng mồ hôi. Thật nhanh giương mắt lén lút nhìn hai mắt nhắm nghiền như trước của huynh trưởng, Lạc tiểu công tử lại rụt rè mở miệng, “Thanh hải trường vân ám tuyết sơn, cô thành diêu vọng ngọc môn quan. Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá lâu lan chung bất hoàn.” ()

()Thanh Hải dải mây dài bao phủ núi tuyết, thành luỹ chơ vơ thấy xa xa là Ngọc Môn quan. Đánh hàng trăm trận trên sa mạc cát vàng này, mòn cả áo giáp, chưa dẹp tan giặc Lâu Lan thì chưa về. (Tòng quân hành (bài thứ tư) – tác giả Vương Xương Linh)

Một bài kết thúc, mới dám ngẩng đầu, đôi mắt tròn trịa đầy chờ mong nhìn về phía sau bàn học.

Lạc Vân Phóng khẽ giật giật cằm, lại không để ý tới mong đợi của nó, đầu ngón tay dừng trên tay vịn gõ nhẹ hai cái: “Bên phía Khiếu Nhiên trại, nghe được cái gì?”

Hạ Minh khom thắt lưng xuống thấp hơn, tầm mắt từ mũi giày nhìn về phía mặt bàn lớn rộng rãi, khó khăn chạm đến cái cằm tuyết trắng thon gầy của y mới dừng lại: “Giống như lúc đầu đã thám thính, tìm không ra chỗ kỳ lạ.”

Đại đương gia Yến Khiếu là do Điệp Đấu Thiên nhặt được. Bởi vì không phải thân sinh, cho nên cũng không quá hà khắc. Lúc nhỏ như dã hầu tử trên núi dưới núi nơi nơi chạy trốn, cả ngày dẫn đám hùng hài tử không có việc gì đi trộm cắp đánh nhau nháo loạn. Chuyện phiền lòng như hái nhà phía đông một quả dưa trộm của nhà tây hai quả táo không ít. Có thể nói đầu óc hắn linh hoạt, sau lưng lại có Diệp Đấu Thiên làm chỗ dựa, trong thành Lạc Nhạn không có ai không biết hắn. Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ chỉ cần tùy tay tìm một đứa trên mấy tuổi hỏi một tiếng, nhắc tới tiểu tử Yến gia trên núi Long Ngâm, mỗi đứa đều là thao thao bất tuyệt, há mồm chính là một câu “Hỗn tiểu tử họ Yến”.

Lạc Vân Phóng mở mắt ra hỏi: “Là khen hay là mắng hắn?”

Hạ Minh nhấp nhấp miệng, ngữ khí chậm chạp: “Hẳn là…. Là khen.”

Mặc dù là sơn phỉ, nhưng trong lòng dân chúng, Khiếu Nhiên trại lại có danh vọng cực cao. Cướp của người giàu chia cho người nghèo, diệt gian trừ ác, hành hiệp trượng nghĩa, người kể chuyện mỗi khi nhắc đến những chuyện giang hồ hào hiệp này, đều gọi bọn họ là hiệp phỉ. Hàng năm vào đêm trừ tịch, có người bao hết tửu lâu tốt nhất ở trong thành, mời quan quả (những người goá chồng hoặc vợ) bần hàn yếu ớt trong thành đến ăn cơm, hàng năm như thế, không sót một lần. Tuy rằng người đó chưa từng lộ diện, nhưng trong thành người người đều một mực khẳng định đó là Khiếu Nhiên trại —— có phú hộ còn thấy trong số bạc đặt tiệc rượu, nhận ra nén bạc nhà mình từng bị Khiếu Nhiên trại cướp đi.

“Ồ… Đây xem như là nghĩa tặc?” Lạc Vân Phóng nghe xong hừ nhẹ. Kẻ cướp cũng có cái đạo của kẻ làm cướp, xưa nay làm tặc cũng chia ra làm ba bảy loại, vào nhà cướp của khi nam đoạt nữ đã là mạt lưu (hết trào lưu), có chút lòng liền đặt ra quy tắc cái gì mà không ức hiếp phụ nhân và hài tử không ăn trộm của kẻ yếu, lại nhìn lên trên một chút liền để lộ ra mưu đồ càng lớn, uy thế, danh vọng, tôn vinh… Thậm chí.. Lòng dân. Hướng đến lòng dân, đến thiên đạo, kế sách đế vương chẳng qua là như thế, “Yến Khiếu này….”

Hạ Minh cúi đầu chờ câu kế tiếp, lại chậm chạp không thấy y mở miệng. Một lúc lâu, Lạc Vân Phóng lần thứ hai nhắm mắt lại, khóe môi thoáng nhếch lên lại trở về vị trí ban đầu: “Nói về những người khác.”

“Vâng.”

Bạch chỉ phiến (quạt giấy trắng) Điền sư gia, tục gia tính danh gọi là Điền Huyền, tự xưng trước kia ở kinh thành xuất gia làm đạo nhân, sau lại ở kinh thành ngốc không nổi nữa, liền một đường lên phía bắc kiếm ăn. Cuối cùng lại đi tới Bình Châu. Lúc đầu còn từng ở đầu phố mở quán làm thầy bói tính số mệnh cho người, mười quẻ mười lần không đúng, một ngày danh chấn Tây Bắc. Diệp Đấu Thiên nghe thấy việc lạ, ban ngày ban mặt trước mắt bao người mang người xuống bắt lão lên núi. Sau xuất hiện tin đồn rằng, Diệp Đấu Thiên mỗi khi có đại sự đều thích tìm lão tính một quẻ, sau đó mọi việc cứ ấn theo ngược lại với quẻ của lão, nhất định sẽ không sai. Năm này tháng nọ, lão cư nhiên hồ đồ trở thành đương gia sư gia Khiếu Nhiên trại.

“Ở kinh thành xuất gia?” Đầu ngón tay như có như không điểm điểm mặt bàn, Lạc Vân Phóng như có điều suy nghĩ, “Biết đạo quán nào không?”

“Cái này… Còn chưa có… Trong kinh thành, chúng ta hiện giờ….”

“Đi tra rõ ràng.”

“Vâng.”

Không nói tiếp, Lạc Vân Phóng như trước một bộ biếng nhác thanh thản chợp mắt. Hạ Minh liếm liếm môi khô, cúi đầu tiếp tục hồi bẩm: “Nhị đương gia Yến Phỉ là huynh đệ kết nghĩa của Yến Khiếu, tuổi không lớn, song võ công rất tốt, tại Khiếu Nhiên trại võ công của hắn đứng nhất. Hắn… năm đó là do Yến Khiếu mang theo cùng nhau lên núi.”

“A?”

Không đợi Lạc Vân Phóng đặt câu hỏi, Hạ Minh thẳng đáp: “Nghe nói, trước kia là chủ tớ.”

Yến đại đương gia cao lớn, thô kệch, nói không lựa lời, đã từng là tiểu thiếu gia được phú hộ nâng trong lòng bàn tay cẩn thận che chở. Không may cùng người nhà thất lạc, lưu lạc đến Tây Bắc. Hạ Minh không tự chủ được đưa mắt nhìn vẻ mặt ngây thơ của Vân Lan bên cạnh, tưởng tượng Yến Đại đương gia lúc nhỏ như nắm cơm trắng…. Nhất định cũng thích cười thích nháo thích làm nũng, vận một bộ cẩm y sáng màu diễm lệ thêu hình chó con giương mắt lăn tú cầu, đeo mạt ngạch () khảm dạ minh châu đỏ thẫm.

() đồ vật đeo trên trán.

Khuôn mặt bạch ngọc nhỏ nhắn, miệng củ ấu màu hồng, hai mắt như nước sơn, đôi chân củ cải. Vừa xoa thắt lưng vừa ngửa đầu, thanh âm non nớt cất tiếng dạy bảo: “Không cần ghen tị với gia, gia tốt các ngươi tu tám đời cũng không bì được. Thắt lưng tốt chân tốt thận càng tốt, khí lớn sức bền.”

Toàn thân giật mình một cái, cảnh tượng này không đúng cho lắm, Hạ Minh không dám nghĩ nữa.

“Yến Khiếu…” Đầu ngón tay Lạc Vân Phóng ở trên mặt bàn gõ càng nhanh, tựa như trăn trở truy tìm lại tựa như suy tính cái gì. Y nghiêng đầu, hai mắt sâu thẳm đen như mực thẳng tắp nhìn về phía Hạ Minh, mở miệng muốn nói, bỗng nhiên con ngươi chợt lóe, lại miễn cưỡng ngừng lại. Chỉ phất tay nói, “Đi xuống đi. Vân Lan, đệ cũng xuống đi.”

Nghẹn khí đứng ở một bên hồi lâu, nắm cơm nhỏ rốt cuộc thở phào một hơi, đoan đoan chính chính hành lễ, một chân vừa bước ra khỏi cửa, không thể chờ đợi mà chạy nhanh về hướng hoa viên.

Hạ Minh từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu, dư quang khóe mắt còn lưu lại rõ ràng vẻ mặt Lạc Vân Phóng vừa mới muốn nói lại thôi lúc nãy. A, cái gì biểu đệ, cái gì tâm phúc, trong lòng Lạc Vân Phóng, người có thể tin tưởng nhất ngoài Lạc Vân Lan cũng chỉ có một Chung Việt.

Tay nắm chặt thành quyền cẩn thận để sau lưng, Hạ Minh chậm rãi nâng mặt lên, vẫn là bộ dáng ôn hòa thân thiết: “Dạ. Biểu huynh cũng sớm nghỉ ngơi.”

Qua vài ngày, có người đặt trước cửa đốc quân phủ hai giỏ dưa hấu. Từng trái da xanh như ngọc, đầu cuống dưa còn lộ ra sắc xanh tươi mới. Ngay cả người qua đường không hiểu cũng đều nhìn ra được, đây là dưa mới hái xuống vào sáng sớm, mặt trời chưa nhô lên đã vội vàng đưa tới.

Trong giỏ còn kèm theo một tấm danh thiếp, một không viết thân thế gia đình, hai không báo họ gì tên ai, chỉ rồng bay phượng múa một chữ “Yến”, bút pháp cứng cáp, khí khái vạn phần, ung dung như nét chữ thêu trên chiến kỳ, cách xa mười dặm đều có thể nghe thấy một dòng cuồng bá mãnh liệt bốn phía.

Dưa Bình Châu mềm mại, nam tử trưởng thành hơi dùng sức một chút là có thể làm vỡ vỏ dưa. Hai giỏ dưa hấu được cẩn cẩn thận thận từ ngoài cửa mang vào, bước qua cánh cửa cũng tốn một phen công phu, hết hô “Nhẹ một chút”, đến la hét “Nâng chậm một chút”, lại gào to “Cẩn thận đừng để vỡ”, ồn ào ồn ào, tiếng huyên náo hỗn tạp, không nói hậu viện Đốc quân phủ, người ở cách ba con phố cũng đều biết —— Khiếu Nhiên trại Yến Đại đương gia mang hai giỏ dưa lớn đến cho Lạc đốc quân!

Trong nha môn Đốc quân, Lạc Vân Phóng vận một thân quan bào đỏ thẫm rũ mắt xem quân báo, ngay cả mắt cũng không nháy một cái: “Vứt đi.”

Hạ Minh là một người dễ mềm lòng, cau mày suy nghĩ, rối rắm nửa ngày, rốt cuộc dặn dò thủ hạ: “Đưa tay không đánh kẻ tươi cười. Chúng ta uyển chuyển chút đi.”

Vì thế trước cửa Đốc quân phủ mở một thiện đường, người ta bán cháo, nhà gã bố thí dưa hấu. Tin tức trong thành Lạc Nhạn truyền đi so với gió còn nhanh hơn, chỉ trong nửa ngày, người người tấp nập đến xem chuyện lạ.

Lạc Vân Lan dẫn vài bạn học trong học đường cùng nhau chơi đùa, vòng qua vòng lại xoay quanh sắp xếp ba hàng trước cửa nhà mình

Đến chạng vạng Lạc Vân Phóng hồi phủ, thưởng cho nó một gậy cùng chép phạt ba trăm trang chữ. Hạ Minh bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt.

Lại qua vài ngày, trước cửa Đốc quân phủ đặt một giỏ táo to. Quà lần trước bình thường, lần này cũng bình thường, cây táo trong sân các nhà kết trái đều là một loại giống nhau như vậy. Rửa cũng thật cẩn thận, trên vỏ ướt sũng vẫn còn treo bọt nước.

Điệu bộ mộc mạc lại lộ ra thân thiết, tựa như người bình thường sáng sớm thức dậy thấy trời đẹp, hái mấy quả táo mới trong viện nhà mình, bỏ vào cái giỏ thường dùng trong nhà, đem mời hàng xóm nếm thử trái cây tươi.

Lâu ngày tình cảm sâu đậm, trong lòng không còn khúc mắc, lễ nhẹ tình nghĩa nặng, thân thiết giống như bạn thân.

Trên giỏ trúc có phủ vải bông lam sắc, như trước một tấm danh thiếp tuyết trắng, một chữ “Yến” kim câu thiết hoa viết đến nhẹ nhàng khoan khoái tràn trề.

Hạ Minh không còn dám tự chủ trương, hai tay cầm danh thiếp một đường giục ngựa chạy đi tìm Lạc Vân Phóng.

Lạc đốc quân đang ở đại doanh ngoại ô thao luyện binh mã, nghe xong hồi báo, mắt phong cũng không liếc qua một cái: “Vứt.”

Tại kinh thành, trong Lạc gia phủ trạch, cũng có một cây táo to. Con cháu Lạc gia khi còn bé thường chơi đùa dưới tàng cây, đợi lớn hơn chút, liền trèo lên cây giơ gậy trúc hái táo ăn….

Tinh kỳ (cờ) phần phật, vó ngựa thanh thanh, đáng thương cho nét chữ tốt, chỉ chốc lát sau đã nằm im trong hoàng thổ không thể tìm thấy.

Khiếu Nhiên trại hai lần động tĩnh một lớn một nhỏ, một mực không tránh được ánh mắt sáng như tuyết của dân chúng thành Lạc Nhạn. Tửu quán trong ngõ trà quán bên đường, người người châu đầu ghé tai tụ lại đàm luận: “Không biết lần tới Yến Đại đương gia muốn làm cái gì?”

Kỵ binh man tộc không đến, sơn phỉ ngoài thành bị tiêu diệt chỉ còn dư lại một nhà Khiếu Nhiên trại, dân chúng thành Lạc Nhạn từng chịu đủ khổ cực chiến loạn giờ đây trải qua những ngày thái bình, không hiểu sao cảm thấy, nhân sinh thật đúng tịch mịch như tuyết a tịch mịch…

Sau đó, Yến Khiếu hắn, không có động tĩnh.

Qua nhiều ngày, trước cửa Đốc quân phủ sạch sẽ đến ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không có.

Mỗi ngày sáng sớm mở ra đại môn, nhìn ngoài cửa một đôi mắt thất vọng hoặc né tránh hoặc trực diện, Hạ quản sự thở dài.