Phỉ Hoạn

Chương 8




《Bình Châu chí》ghi lại rằng, Đại Lương Nguyên Khải cuối thu năm thứ tám, kỵ binh Cửu Nhung từ phương bắc vượt qua ải Võ Vương, tiến vào Thanh Châu, đến trấn Tê Hà ở Linh Châu, quấy nhiễu biên cảnh Bình Châu. May mắn châu phủ Bình Châu thành Lạc Nhạn không bị đụng đến, ba bốn trấn nhỏ gần biên thành bị đánh cướp, đoạt lấy vô số trâu bò dê ngựa, ngoài ra các phú hộ còn bị mất trộm tiền bạc, nhà cửa bị thiêu rụi.

Quân tình khẩn cấp, tri châu Bình Châu nghe qua hồi báo, bình tĩnh gọi sư gia đến: “Làm giống như trước, viết tấu chương, báo lên triều đình. Tấu chương cũng đừng tốn sức, cứ dựa theo năm trước, sửa số lượng lại.”

Quay đầu hớp một miếng nước, lại là vẻ mặt hiền từ mà an ủi Lạc Vân Phóng: “Hàng năm đều như vậy, không bàn chuyện này nữa. Đến, uống trà. Hai năm trước khi ta vừa mới đến cũng sợ hãi. Trải qua thêm hai lần, bảo đảm ngài cũng giống như ta.”

Lạc Vân Phóng chuyển tầm mắt nhìn về phía lão nha dịch đang chống gậy thủy hỏa (các nha sai thường cầm) ở cửa nha môn ngủ gà ngủ gật, khi lão nghe nói Cửu Nhung tới xâm lấn thì ngẩng đầu nhíu mày nhìn thoáng qua, miễn cưỡng đánh cái ngáp, xoay mặt lại tiếp tục ngủ.

Từ khi đánh mất ải Võ Vương, chuyện như vậy dân chúng Bình Châu đã tập mãi thành quen. Thát Tử không làm nông canh, hàng năm vào cuối thu đầu đông, đều tiến vào cửa ải cướp bóc một phen, lấy vật tư để dành qua mùa đông. Cửu Nhung, Quỳnh Lê, Tây Việt… đều chung một dạng, nhĩ phương xướng bãi ngã đăng tràng (), một thứ cũng không lưu lại. Dân chúng tránh trong hầm ngầm đếm đếm trên đầu ngón tay đem mười sáu bộ ở Tây Bắc ra mắng một lượt, đợi cho bọn chúng đã chất đầy xe rời đi, mới đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người, nâng dậy ngăn tủ bị đẩy ngã, chỉnh lý chỉnh lý, thu thập thu thập, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.

() Ngươi vừa hát xong, ta liền bước lên tràng: Cách nói thông thường dùng cho trương hợp đổi thay quyền lợi, thuộc loại châm biếm.

Lão nhân mập mạp làm quan hơn nửa đời người, lên tiếng một cái là một câu tiếp một câu, lanh lợi đến ngay cả Hạ Minh muốn chen miệng cũng không được: “Ngài vừa mới đến nên không biết, những năm đó, đừng nói vài cái trấn nhỏ ở biên cảnh, lão thủ lĩnh Cửu Nhung khi còn tại thế, năm nào lại không hô đánh hô giết, giục ngựa thẳng đến dưới thành Lạc Nhạn mới thôi! Năm tháng đó thật sự là….”

Lão là nấm mốc, mới có thể bị đưa tới Bình Châu làm tri châu. Đảm nhiệm chức tri châu Bình Châu đã lâu, lão không tin nhất chính là số mệnh, cẩn trọng cần cù thành thật làm ba năm. Khi Thát Tử qua xâm lấn, bụng lão đã to đến mức không thể lên nổi ngựa, lão cứng rắn cắn răng, gọi người đỡ lên lưng ngựa, một đường xóc nảy chạy đến biên trấn thị sát tình hình quân địch. Tuy rằng sau đó bị doạ đến khóc lóc nỉ non chạy về. Sau đó của sau đó, lại bị sơn phỉ ngoài thành chặn đường đánh cướp hù dọa một trận.

Tri châu đại nhân tính tình ngang bướng, dù vậy cũng chưa từng dập tắt hùng tâm tráng chí hừng hực thiêu đốt. Nhiều lần quanh co, trộm tìm đến Điền sư gia ở Khiếu Nhiên trại gieo quẻ, hỏi khi nào có thể đi, hồi kinh là không có hy vọng rồi, có thể rời đi Bình Châu là được. Điền sư gia rít một hơi thuốc, nói trong mệnh lão mang kim, nhất đẳng mệnh phú quý, tương lai có thể vào các làm thủ phụ.

Vẫn luôn đầy cõi lòng kỳ vọng lạc quan hướng về phía trước, tri châu đại nhân lúc này từ bỏ tâm tư, Bình Châu thì Bình Châu, không phải là hàng năm bị ức hiếp một hồi rồi thôi sao! Cắn răng một cái giậm chân một cái liền qua, coi như bị cường ép đi.

Đời sau có văn nhân nói rất hay rằng, nhân sinh chính là một hồi cưỡng bức, nếu trốn không được, vậy liền thành thật nằm thẳng mặc cho bị đùa giỡn đi. Tri châu đại nhân nếu may mắn đọc được, nhất định sẽ xem là tri kỷ.

“Ta nói thật, mấy năm nay xem như không tồi. Lão thủ lĩnh Cửu Nhung bên kia vừa chết, lưu lại chỉ toàn cô nhi quả phụ, mười sáu bộ ở Tây Bắc nắm được lợi thế đủ đường, vừa nhìn liền rõ chúng ta không bằng. Lúc này kỵ binh Cửu Nhung có thể một đường đến Bạch Lộ nhai,, hai năm trước, bọn họ ngay cả trấn Phong Diệp cũng không đến được.”

“Làm người, vẫn là hướng đến chỗ tốt mà nhìn….” Nhớ lại chuyện cũ, an ủi người trước mắt, tri châu đại nhân cảm khái sâu sắc, một bộ bản quan lòng dạ rộng lớn chỉ điểm hậu bối. Vươn tay muốn chụp mu bàn tay Lạc Vân Phóng, liếc mắt một cái liền chạm đến ánh mắt âm lãnh của y, đôi mắt nhỏ như hạt đậu của lão đột nhiên co rụt lại, hậm hực mà thu hồi bàn tay mập mạp, “Đại nhân nhậm chức tại Bình Châu chỉ mới một năm, chẳng những giải trừ nạn trộm cướp ở Bình Châu ta, mà còn uy chấn bốn phương, mùa đông này ngay cả Thát Tử Tây Bắc cũng không dám tuỳ tiện qua xâm lấn, quả thật là phúc của bách tính Bình Châu ta. Vì sao không dâng tấu thỉnh công lên triều đình? Nếu ngài ngại ngùng, hạ quan có thể làm thay.”

Lạc Vân Phóng còn đang suy tư những lời lão vừa nói: “Không cần.”

“……” Người trẻ tuổi, quả nhiên da mặt mỏng. Tri châu cười tủm tỉm chưa từ bỏ ý định, dằn xuống tính tình thành thật với nhau, “Một khi chuẩn tấu, là có thể hồi kinh lĩnh thưởng tạ ơn. Vừa vặn lại là dịp lễ mừng năm mới, Đại công tử cũng có thể về nhà một chuyến…..”

Công tử ca được nuông chiều từ bé, đến thâm sơn cùng cốc này, ngoài miệng cứng rắn, chỉ sợ trong lòng vẫn luôn nhớ nhà. Chỉ cần nhìn vào việc y là Lạc gia Đại công tử, tri châu đại nhân cũng rất muốn bán cho y vài phần nhân tình.

Nhưng không ngờ, sắc mặt Lạc Văn Phóng bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt một mảnh sương mờ: “Không cần. Cáo từ.”

Nói đi là đi. Không đợi tri châu giữ lại, y vén y bào đứng dậy, lập tức phẩy tay áo rời đi.

“Ai….” Tri châu muốn ngăn cũng không kịp nữa, đầy bụng hồ nghi nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của y, vừa nói về nhà liền nóng nảy như vậy?

Trên đường cái người đến người đi, thái bình vô sự. Xem bói, đoán chữ, bán bánh bao… Nên làm gì thì làm, không thấy nửa phần hoảng loạn.

“Tiền tài đều là vật ngoài thân, tính mệnh cả nhà già trẻ vẫn còn là được. Đừng so đo nhiều như vậy. Hoàng Thượng trong Kim Loan điện người ta còn bị mất nửa giang sơn, có thể không nuốt giận khóc không ra tiếng sao? Ngươi uất ức, người ta không phải so với ngươi càng oan uổng? Nhẫn không được? Nhẫn không được cũng phải chịu! Ngươi còn có thể đánh trở lại hay sao? Nếu là quốc công gia vẫn còn…. Ai nha mẹ của ta! Đại nhân…..” Trước của Đốc quân phủ có thể giăng lưới bắt chim, hai lão gác cổng nước miếng tung bay mà huyên thuyên. Bất chợt quay đầu lại nhìn thấy thần tình mây đen của Lạc Vân Phóng, sợ tới mức hồ lô đựng rượu trong tay cũng cầm không được, run run rẩy rẩy tránh sang một bên chờ đợi xử trí, nửa câu sau còn chưa kịp nói bởi vậy cũng không còn nữa.

Vẻ mặt Lạc Vân Phóng vẫn không thấy tốt hơn, vẫn một bộ sa sầm nghiêm mặt, giống như cột băng mà thẳng tắp đứng trước cửa nhà mình một hồi lâu: “Nếu vẫn còn Yến gia Hộ quốc công, trước cửa doanh ban ngày uống rượu, là tội gì?”

Y nhấn mạnh từng chữ thật chậm, một chữ một chữ như từ sâu trong cổ họng thoát ra. Hai người gác cổng sợ hãi cả kinh, vâng vâng dạ dạ không dám đáp lời. Yến gia từ triều đại khai quốc vẫn luôn canh giữ Tây Bắc. Người ở Tây Bắc đều biết, Hộ quốc công trị quân nghiêm khắc, rất ghét trong quân uống rượu.

Hừ nhẹ một tiếng, Lạc Vân Phóng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, lần thứ hai nhớ tới vấn đề mới vừa rồi ở quý phủ tri châu suy tư: “Ta muốn biết toàn bộ mọi chuyện ở Bình Châu hai mươi năm qua.”

“Vâng.” Hạ Minh gắt gao nện bước đi theo y, rũ mắt, tận lực che giấu kinh ngạc trong lòng, từ lúc Yến gia xảy ra chuyện, không còn ai dám trước mặt mọi người nhắc đến Hộ quốc công. Nhất là người Lạc gia…

Toàn bộ hoa cúc trong vườn đã qua thời điểm nở hoa, trước cửa sổ thư phòng là cây mai già vừa mới nhú vài nụ hoa đỏ tươi. Lạc Vân Lan giống như tiểu hoà thượng nghẹn khuất buồn khổ lại giận mà không dám nói, chống tay lên khuôn mặt như nắm cơm, gật gật đầu mà thì thào ngâm nga: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.” 

(Dường như qua một đêm gió xuân thổi về, ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ)

Một vị khách nhân vừa ghé qua phủ chợt nhìn thấy một cảnh này, nghẹn họng nhìn trân trân trong chốc lát: “Sở thích của đại nhân… Rất, rất rất đặc biệt a, ha ha ha ha ha…”

Đặc biệt muội muội ngươi! Ngươi mới đặc biệt! Cả nhà ngươi đều đặc biệt! Vốn bởi vì không thể ra ngoài chơi đùa mà một bụng rầu rĩ buồn bực, nắm cơm hung hăng trở mặt cho một cái xem thường, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn rầm rì mà niệm chú: “Hãn hải lan kiền bách trượng băng, sầu vân thảm đạm vạn lý ngưng.” 

(Trên biển cát, mênh mông làn băng trăm trượng, mây buồn ảm đạm ngừng tụ ngoài vạn dặm)

Một loại gạo dưỡng trăm loại người. Đây là người cùng người khác nhau. Giống Yến Đại đương gia, vị khách lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ Lạc gia ở chung cũng chưa hề có nửa điểm thất thố. Gã một phen kéo qua cánh tay Lạc Vân Lan, kẹp trong khuỷu tay, nắm mặt nhu đầu quẹt mũi, rất thành thạo quen thuộc giống như gã mới là thân ca ca của người ta. Hảo hảo một tiểu công tử ăn diện tinh xảo thật sự bị gã xoa nắn thành người diễn hí khúc không ai thích trốn trong góc phòng mới dừng tay: “Tiểu Vân Vân, còn đái dầm sao? Đừng nghe ca ca đệ, suốt ngày đọc mấy câu thơ không đứng đắn này. Chúng ta là đại lão gia, đọc mấy câu hoa hoa nguyệt nguyệt đó làm gì? Đến, hát bài 《Thập bát mạc》 huynh nghe một chút…..”

Không chỉ Lạc Vân Lan nghiến răng muốn cắn hắn, Hạ Minh cũng nhịn không được nhăn mặt ở trong lòng gào thét, ngươi bớt nói hai câu sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Sẽ chết sao? Còn có, ai cho ngươi vào?

Cái này gọi là trời sinh oan gia. Trước kia Yến gia cùng Lạc gia cũng không hợp nhau như vậy.

Vị khách khịt khịt mũi, thu lại vẻ mặt, ngược lại cùng Lạc Vân Phóng nói chính sự: “Đại nhân gọi thuộc hạ đến, không biết là vì chuyện gì?”

“Đi viết chữ, đừng lên tiếng.” Phất tay đuổi Vân Lan qua một bên. Liên tiếp mấy đêm khêu đèn đọc sách thâu đêm, quầng mắt Lạc Vân Phóng rõ ràng có vệt thâm nhàn nhạt, hai mắt phủ kín tơ máu nhưng vẫn sáng ngời có thần, “Mấy năm nay Thát Tử xâm lấn, đều là ngươi dẫn người đi xử lý?”

“Phải.”

“Nói một chút đi.”

Bạch Lộ nhai, trấn Phong Diệp mấy địa phương linh tinh Lạc Vân Lan chưa từng đi qua, nghe xong một lúc cảm thấy rất nhàm chán, trộm mở cái túi bên hông, lấy ra một viên kẹo đường nhét vào miệng.

Hồi lâu, vị khách đứng dậy cáo từ, Lạc tiểu công tử nhu thuận hiểu chuyện không vội vàng đứng lên đi theo. Thấy Lạc Vân Phóng tiễn khách xong quay lại, hai tay lập tức cầm lên quyển sách, tiếp tục gật gù đầu lớn tiếng đọc thuộc lòng: “Phân phân mộ tuyết hạ viên môn, phong xế hồng kỳ đống bất phiên.” 

(Tuyết chiều tối rơi bời bời ngoài của trại, Gió làm cho lá cờ hồng đóng băng không lay động)

Lạc Vân Phóng thong thả bước lại gần, không chút để ý mà lật xem đại tự (chữ to) nó mới vừa viết: “Kẹo, lấy từ đâu?”

Thanh âm ngâm nga im bặt. Lạc Vân Lan nửa hé miệng, chỉ cảm thấy một cỗ lạnh ý “xoạt” kề sát vào cổ. Ca ca này của nó có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ, phía sau đầu cũng mọc mắt, tiên sinh trong học đường hung dữ cũng không đáng sợ như vậy. Theo trực giác muốn lắc đầu: “Không…..”

“Nói dối tội thêm nặng.”

“Yến nhị ca cho.”

Đây gọi là người trong sạch giáo dưỡng ra hài tử thành thật. Nếu là Yến Đại đương gia, nhất định có thể nháy mắt to vô tội vụt sáng vụt sáng nhìn ngươi: “Kẹo gì? Không có a. Hắc hắc, huynh cho ta kẹo ăn? Có ý gì nha? Thích ta cứ việc nói thẳng. Ngại ngùng cái gì?”

Mày Lạc Vân Phóng gắt gao nhíu lại, đồng thời nhìn về phía Hạ Minh đang đứng cạnh cửa: “Ai?”

Hạ Minh không hé răng, trong lòng bỗng dưng có vài phần xót thương, Lạc Vân Phóng chỉ có một đệ đệ này, ai dám động vào chứ. Lúc này cũng không biết là ai không có mắt…

“Là… Là người trên núi Long Ngâm, Yến, Yến nhị đương gia.” Biết giấu không được, Lạc Vân Lan nhắm mắt, đơn giản kể hết sự tình, “Huynh ấy…. có đôi khi sẽ đến học đường tìm đệ.”

“Sách….” Hạ Minh nhịn không được tán thưởng ra tiếng. Không phải người một nhà sẽ không vào một cửa, lời này là để nói Yến Khiếu cùng Yến Phỉ, hai vị này đều muốn tìm đường chết.

Lạc Vân Phóng lại nhìn thoáng qua Hạ Minh, Hạ Minh vội vàng thu lại sắc mặt, đi ra cửa tìm thị tòng của Lạc Vân Lan hỏi.

“Tìm đệ làm gì?”

Ngữ khí huynh trưởng vững chắc, vẻ mặt Lạc Vân Lan co quắp: “Không, không có gì…”

“Đêm nay thêm hai trăm đại tự, không viết xong không cho ăn cơm.”

“Thật sự không có gì! Huynh ấy cho đệ vài thứ mang về… Chỉ một lần. Thật sự!” Tiểu hài tử nhịn không được bị dọa, đỏ mặt sắp khóc.

Lạc Vân Phóng ném tờ giấy trong tay, bừng tỉnh đại ngộ: “Hai hạp bánh trung thu là do đệ mang vào.”

Ngoại trừ Lạc Vân Lan, không ai có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của y.

Lạc Vân Lan hai mắt đẫm lệ mà xoắn xuýt đầu ngón tay: “Đệ trộm ăn một cái, không có độc, mới…..” Bánh trung thu thật ngon, vài năm trước khi phụ thân vẫn còn, cả nhà ăn tết cũng là bánh có hương vị này. Hai huynh đệ bọn họ đã thật lâu thật lâu không có nếm lại hương vị này rồi.

Nước mắt trong hốc mắt y đảo quanh, lại quật cường mà chậm chạp không rơi xuống. Người Lạc gia mi mày dài nhỏ, khóe mắt hơi hơi câu lên, trời sinh đã mang theo vài phần nhu mị phong tình, nhìn kỹ liền có thể nhìn ra ẩn giấu trong đó gian trá cùng giảo hoạt. Ánh mắt Lạc Vân Lan lại không giống phụ thân, mà là giống mẫu thân của nó, tròn tròn, linh động trong suốt, hồn nhiên ngây thơ.

Đây là đệ đệ cùng cha khác mẹ của y, cũng là người thân thiết duy nhất trên thế gian này, huynh đệ tình thâm, sống nương tựa lẫn nhau.

Thở dài một hơi, Lạc Vân Phóng vươn tay vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của nó, ngữ khí vô cùng nhu hoà: “Hắn còn nói gì với đệ?”

“Huynh ấy nói, ngày mồng tám tháng chạp huynh sẽ mang đệ lên núi Long Ngâm ăn cháo.” Lạc Vân Lan thút tha thút thít ngửa mặt lên đáp, bàn tay kéo kéo ống tay áo huynh trưởng. Yến nhị ca nói, trên núi Long Ngâm có một trù nương, từng làm thị nữ của thế gia gia tộc quyền thế ở kinh thành, chuyên làm các món ăn theo khẩu vị Giang Nam. Nếu một ngày nào đó nó có thể lên núi, nhất định sẽ kêu bà làm cá sốt chua ngọt ăn, “Ca, có phải thật vậy hay không? Ca sẽ mang đệ đi sao?”

Lạc Vân Phóng nhất thời không lên tiếng, Trung thu đêm đó, người nọ cũng vẻ mặt chắc chắn mà cười với y, nói phải đợi y lên núi Long Ngâm tìm hắn.

“Nói bậy.”

Tìm hắn? A, ngày nào đó nếu Yến Khiếu chết, y sẽ tự tay vì hắn thắp một nén nhang. Về phần hiện tại… Y cũng không có điên!

“Ngoan ngoãn đến trường đọc sách, nếu có lần sau, gia pháp xử trí.”

Chú thích: Những câu thơ mà Lạc Vân Lan đọc nằm trong bài thơ “Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh” – Sầm Than.