Phi Hữu

Chương 13




Chung Lý từ trong trạng thái ngọt ngào tăm tối, không còn hay biết gì mà tỉnh lại, chỉ thấy đau muốn chết, đầu óc nháy mắt sáng ra, vội nhịn đau mà ngồi dậy, thấy thằng kia đang nằm gối đầu kế bên say sưa ngủ, lập tức hít thở không thông.

“Mẹ nó mày ngồi dậy cho ông!”

Gã kia ôm lấy tay hắn, ngủ mê mệt, không thèm cục cựa chút xíu nào.

“Đứng lên mau!”

Chung Lý lay lắc tên Đỗ Du Dư đang ôm cứng tay mình dữ dội, đợi cho gã tỉnh là lập tức dần một trận.

Lay cả buổi trời Đỗ Du Dư mới có phản ứng, lầu bầu trong cơn ngái ngủ, ánh mắt mơ màng như người vô tội, miễn cưỡng thò tay ra chụp lấy đồng hồ, he hé mắt nhừa nhựa nói, “Còn sớm mà…”

Nhìn gã nhủi mặt vào trong gối, phơi tấm lưng trần ra ngoài chăn, bờ vai vì sợ lạnh mà rụt lại, tóc tai tán loạn, Chung Lý đang nộ khí xung thiên cũng phải chùn xuống vài phần.

Vốn dĩ muốn đánh chết gã, nhưng giờ nhìn gã bộ dạng ngây thơ nằm xoãi đấy, lại còn chui chui rúc rúc như thể mới bị chà đạp xong, cùng với tên cầm thú bị dâm ma nhập vào tối qua như hai người khác nhau. Nói không chừng hôm qua người bị trúng tà là hắn cũng nên.

“Này! Ngồi dậy nói chuyện mau!”

Đỗ Du Dư chỉ ậm ừ một tiếng, lại tiếp tục nhủi qua chỗ hắn, ôm chặt lấy cánh tay của hắn hơn.

“Móa! Buông tay ra!”

Chung Lý xòe nắm đấm thành bàn tay, một đấm có thể đánh gã lọi ba sườn, phụt máu ngay tại chỗ, vậy thì tát một cái giải hận cũng được, tối đa chỉ làm gương mặt gã sưng như bông bụp thôi.

“Lạnh quá…” Người kia mắt mở không lên mà run rẩy cuộn lấy chăn, trông hoàn toàn vô hại.

Chung Lý suy nghĩ cả buổi trời, nghiến răng nghiến lợi, chung quy cũng không nỡ đánh gương mặt kia dầu chỉ là một cái tát.

Đây đúng là trò cân não mà! Định kiến là cái rất khó thay đổi. Tỷ như âm nhạc, tỷ như Âu Dương. Người này cũng nằm trong số đó.

Dù hắn dần nhận ra rằng Đỗ Du Dư là kẻ vô tâm vô tình, không đủ nghĩa khí, tính nết cũng cổ quái, nhưng khi xuống tay lại chần chừ do dự, đành phải hừ một cái, rồi cất tiếng chửi rủa, “Đồ ba trợn đi chết đi!” nói xong rút tay về, dùng sức hất chăn vô mặt Đỗ Du Dư.

Đỗ Du Dư vẫn tiếp tục thoát xác trong giấc mộng, sau khi được úm trong bể chăn núi gối, liền thỏa mãn mà mất đi ý thức, ngay cả Chung Lý trước khi bỏ về đã đập bể không ít đồ quý giá gã cũng không hay biết gì.

Chung Lý ngồi trên xe điện ngầm đông nghìn nghịt quay về nhà, suốt đường đi hai tay không ngừng ôm lấy đầu, khó chịu gục mặt.

Hắn vô cùng mâu thuẫn. Phải chi chỉ là bị chó đớp một cái, hắn sẽ không phải lẩn quẩn mãi như vậy.

Nhưng Đỗ Du Dư là người hắn rất mập mờ, không biết khi nào lại trở nên biến thái mà làm chuyện bậy bạ, cứ tiếp tục như vầy rồi lại như vầy, không biết chừng nào mới hết nạn bị chó đớp.

Vì để diệt trừ hậu họa, tốt nhất hắn nên thiến quách Đỗ Du Dư.

Đang tưởng tượng cảnh cầm kéo ‘xoẹt’ một cái tiễn hàng họ của ai kia đi thật khiến người ta vô cùng hả hê, bỗng nhận thấy có một ông cụ đang đứng chống gậy phía trước, Chung Lý vội vàng đứng dậy nhường ghế cho.

Đứng thì không thể không ngó cái tivi, trên màn ảnh đang chiếu một đoạn video clip kinh điển từng phát muốn nhão băng. Đây là ca khúc nổi tiếng hai năm trước của Từ Diễn, có Đỗ Du Dư đang ngồi đệm đàn piano ở phía sau, nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt rũ xuống, khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng chết người, ngón tay uyển chuyển.

Chung Lý nhìn thấy, hai mắt đỏ như hai cục than cháy.

Thôi quên đi, hắn thật sự không nên xén hàng của Đỗ Du Dư, con người ưu tú như vậy mà bị tiệt giống thì hình như không được tốt cho lắm.

Hắn chỉ cần kiên trì giữ vững hai nguyên tắc lớn, một không say xỉn, hai không dao động, Đỗ Du Dư sẽ không làm gì được hắn.

Càng đàn ông bao nhiêu, càng phải dứt khoát tránh quanh co bấy nhiêu.

Thấy sắp về đến nhà, từ trên xuống dưới Chung Lý đều không thoải mái, thực sự rất chột dạ.

Chuyện như vậy, phải đối mặt với người thân nhất của mình, không chỉ mất thể diện, mà còn thấy hổ thẹn. Trước đây hắn cứ trách sao Âu Dương giấu nhẹm hắn, giờ thì hắn đã hoàn toàn thấu hiểu được cảm giác của người kia, không còn chút giận dỗi nào cả.

Nào ngờ lại đụng nhau ngay dưới lầu.

Âu Dương có vẻ như đang tính rời khỏi nhà để mua đồ ăn, thần sắc uể oải, trông thấy hắn liền xốc lại tinh thần, “Cậu về nhà rồi, tôi còn đang lo lắng vì không tìm thấy cậu. Dì đến thăm cậu kìa.”

“Oái!!”

Chung Lý một thân một mình đến Thiên Tân làm việc, má hắn thì ở lại quê nhà, mỗi tháng hắn gửi tiền sinh hoạt về, đảo một tuần lại gọi điện báo bình an, lễ tết giỗ quẩy thì khăn gói quả mướp về thăm má. Hiện tại lão phật gia nhà hắn tương đối yên ổn, chỉ sốt ruột chuyện hắn đã đầu ba đít chơi vơi mà còn chưa lập gia đình, cứ thúc giục lấy vợ, làm hắn mỗi lần về nhà luôn thấp tha thấp thỏm.

“Trong tủ lạnh hết đồ ăn rồi, tôi phải ra ngoài mua chút đồ, cậu về rồi thì vào chăm sóc dì đi, lát tôi về nấu cơm.” Hai người vẫn còn đang trong thời chiến tranh lạnh, Âu Dương đối với hắn vẫn có chút e dè.

“Đợi đã đợi đã.” Chung Lý nhất thời không biết làm sao, mới vừa cùng người kia làm xong chuyện như vậy, giờ bảo hắn phải đối mặt với má mình, tâm lý làm sao vững vàng cho nổi, “Tiểu Văn…”

“Ừ?” Âu Dương bị hắn giữ chặt lại, ngẩn người ra nhìn hắn như muốn nói lại thôi, bỗng hiểu ra, “A… tháng này cậu hụt tiền phải không?” Rồi sau đó mới mò mẫm trong túi nhét vào tay hắn, luyên thuyên nói, “Dì đến chơi, cậu nhất định phải chi tiêu, giờ đang kẹt thì cậu cứ lấy của tôi ra mà dùng, mật mã cậu cũng biết mà, rút nhiều một chút đưa dì đi chơi, để dì thấy khuây khỏa.”

Chung Lý lại không biết nói gì, đành phải nhận lấy, ừ một tiếng. Tuy hắn đã quen với Âu Dương hiền lành tinh ý lại có phần yếu đuối, nhưng chung quy vẫn thấy động lòng, không mở miệng nói được nữa.

Trong phòng khách, một bà cụ dáng người thấp bé gầy xọm đang lui cui thu xếp hành lý, Chung Lý ở phía sau bà lên tiếng, “Má à.”

“A, con về rồi.” Bà Chung cười đến nếp nhăn hiện đầy gương mặt, “Hiếm khi thấy con trách nhiệm như vậy, làm việc đã vất vả lắm rồi, còn thức khuya tăng ca. Má có mang lên hai con gà ướp muối, mới làm trước khi đi lên đây thôi. Gà này là ở quê nuôi thả vườn biếu lấy thảo, không bán đâu, ngon lắm đó, muốn ăn cũng được mà muốn hầm canh cũng được, đúng lúc con cũng cần tẩm bổ mà.”

Chung Lý vội dạ một tiếng rồi ngồi xổm xuống phụ bà dọn đồ. Bà Chung lên cùng túi lớn túi nhỏ mang theo không ít đặc sản, dùng túi nhựa kẻ caro xanh đỏ cùng với vải bố gói lại như bánh tét, muốn tháo ra hết cũng phải hụt hơi.

Bà vẫn tiếp tục lằng nhằng, “A Lý, ăn uống cũng không được tiết kiệm nghe chưa, nhìn mặt mày không có chút thịt nào. Đừng có ỷ còn trẻ mà thức khuya thức hôm, bệnh có ngày nghe chưa…”

“Má à, má yên tâm đi, con rất khỏe mà.”

“Còn nữa, chuyện kết hôn liệu mà lo cho xong đi. Con cũng đã ba mốt rồi, mà bạn gái còn chưa có…”

Chung Lý phản đối, “Đó là tuổi ta. Con mới có ba mươi à.”

“Người ta bằng tuổi này, con đã học đến trung cấp.” Bà Chung dỡ một túi lớn, “Phải rồi, hai ngày trước chú Tư mới mừng thọ sáu mươi tuổi, má có mang theo bánh mứt lên cho con này.”

“Chú Tư đã sáu mươi rồi!?” Chung Lý hơi giật mình, trong trí nhớ của hắn vẫn luôn là hình ảnh người đàn ông trung niên tráng kiện, cùng với hai chữ ‘ông già’ thật cách nhau cả cây số.

“Thì đó, chú Tư đã lên chức ông nội lâu rồi, má cũng ngoài năm mươi, con cũng lớn chừng này, thời gian đúng là không chừa ai cả.”

Tim Chung Lý đập mạnh và loạn nhịp, hắn bỗng ý thức rằng mẹ mình đã già rồi. Trước đây bà cũng từng là mệnh phụ phu nhân đẹp đẽ quyền quý, sau này gia cảnh sa sút, hai mươi mấy năm sống trong cảnh bần hàn thật quá vất vả, vết chân chim rồi nếp nhăn ùn ùn kéo tới, đi đứng cũng chậm chạp hơn, người cũng choắt lại.

Còn hắn thì một năm họa hoằn mới gặp bà đôi ba lần, lại vội vội vàng vàng, không hề phát hiện ra bà đã già rồi.

Chung Lý nhịn không được kêu lên, “Má.”

“A Lý, má có chuyện bàn với con.”

“Dạ.”

“Con chú Tư hiện đang làm ăn, kêu gọi mọi người góp cổ phần, lợi tức nghe đâu cũng cao lắm. Nếu con có tiền nhàn rỗi, đưa cho má mang về, phụ nó kiếm tiền lời.”

“Má à, không cần quan tâm đến chuyện này đâu.” Người đã lớn tuổi rồi, lo nghĩ chuyện đầu tư chỉ thêm nhọc người, Chung Lý đau đầu, “Chuyện kiếm tiền con làm được mà. Má có cần gì thì nói với con, con gửi về cho.”

“Má đủ dùng rồi, tiền con đưa má vẫn còn mà. Má là quan tâm cho mày, lớn tồng ngồng rồi, không có của để dành, con gái nhà ai chịu gả cho chứ. Má không giữ của cho mày, sau này mày cưới vợ phải làm sao? Ai, chỉ cần nghĩ đến chuyện này, lại thấy trong lòng không yên chút nào.”

“…”

“A Lý, chuyện ban nhạc ban nhiếc gì đó, hạn chế lại đi nghe chưa. Má biết mày thích, nhưng đâu có mài ra cơm ăn, lại còn tốn kém, mày sửa xe vất vả như vậy, kiếm tiền cũng không dễ, ở đó mà chơi mãi?”

Chung Lý không hé răng lời nào, dù là đàn ông lưng dài vai rộng, tâm tư đơn giản cũng không tránh được lúc xót mũi, ở trước mặt người mẹ luôn tằn tiện của mình, dường như sở thích tốn thì nhiều mà kiếm chẳng bao nhiêu có vẻ xa xỉ quá lố.

Đã nhiều năm như vậy, chính hắn cũng có lúc âm thầm suy tính, có nên tiếp tục đeo đuổi giấc mộng quá tầm với này hay không?

Một năm hai năm, tuy thành công chỉ là cái bóng xa xôi mờ ảo, bọn hắn vẫn có thể kiên trì. Ba năm bốn năm, năm năm rồi… lại mười năm… tuy chưa từng chùn bước, nhưng ít nhiều gì cũng nảy sinh hoang mang cùng tự ti.

Âu Dương vừa đi chợ về, lập tức đeo tạp dề lên lăn xả trong bếp. Bà Chung định vô phụ anh cũng kiên quyết ngăn lại, khuyên bà ra ngoài phòng khách tâm sự với Chung Lý, khiến bà Chung không tiếc lời khen ngợi thằng bé này hiểu chuyện.

Hai má con vừa lột vỏ đậu vừa xem tivi, nói chuyện phiếm thì chuông cửa vang lên. Chung Lý đi mở cửa, vừa nhìn thấy ai bên ngoài liền lập tức muốn đóng lại.

Gã đàn ông đang cười e lệ ngây thơ vô số tội đứng ngoài cửa, mặc áo khoác sậm màu dày cộm, gương mặt trắng trẻo thoạt nhìn rất sáng sủa, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, trông rất thánh thiện đàng hoàng.

Đến mười hai giờ trưa, người này rốt cuộc đã chịu thức.

“May quá, anh có ở nhà.”

“Không ở nhà thì ở đâu?” Chung Lý hơi cụt hứng, nghe giọng điệu tên này như thể hắn phải kiếm chỗ núp không bằng.

Đỗ Du Dư nhẹ nhàng nói, “Tôi thức dậy không thấy anh bên cạnh, nghĩ rằng anh hoảng sợ nên mới bỏ trốn.”

Chung Lý nổi đóa, cả giận nói, “Cái búa!”

Đỗ Du Dư nở nụ cười, “Không sợ là tốt.” nói rồi nghiêng người định vào nhà.

Chung Lý vội chắn lại, “Này, ai cho mà vào đấy. Hôm nay tôi không muốn cậu…”

“A Lý, có khách đến sao?”

Hai người liếc nhau một cái, Đỗ Du Dư đã nhanh cất cao giọng trước, “Chào bác gái, cháu là bạn của Chung Lý.”

“Ai da, trời lạnh như vậy, đừng đứng ở ngoài chứ, mau mau vào nhà ngồi.”

Chung Lý đành bó tay để cho người kia vào. Bà Chung không biết người trẻ tuổi này là ai, ra đón tiếp, thấy Đỗ Du Dư vẻ ngoài thanh tú lại nhã nhặn, ngoan ngoãn lễ phép, tạo thiện cảm cho người khác, chỉ ba giây sau đã thấy gần gũi hẳn.

“Ai tới vậy?” Âu Dương nghe tiếng động cũng có chút hoảng hồn, từ nhà bếp ló ra, thấy Đỗ Du Dư liền nói, “A, ra là cậu… lâu rồi mới thấy đến chơi, ở lại dùng cơm luôn đi.”

Chung Lý vội nói, “Ăn cái gì, làm gì có phần cho cậu ta. Với lại cậu ta ngồi chút là về liền hà.”

Âu Dương vốn người thành thật, liền đáp, “Không sợ thiếu đâu, tôi mua nhiều lắm. Đông người ăn sẽ vui vẻ hơn.”

Không khí trong phòng lúc này thật thuận hòa ấm áp, Chung Lý hận vì sao không đem chuyện xấu của Đỗ Du Dư ra kể cho Âu Dương nghe trước, hại hắn bây giờ phải ngồi trong góc tự kỷ.

Hắn không thèm nói chuyện với Đỗ Du Dư, Đỗ Du Dư cũng không để bầu không khí tẻ nhạt, vốn là người có khả năng giao tiếp tốt, gã cùng tán gẫu với bà Chung chuyện nọ chuyện kia, vừa nhẫn nại vừa gần gụi, khiến bà cụ vui vẻ hỉ hả ra nhiều.

Đỗ Du Dư chỉ cần muốn gây sự chú ý với người khác, tựa hồ như không bao giờ thất bại. Chỉ sau nửa giờ, đã được bà Chung coi như thím hàng xóm, cái gì cũng kể tuốt tuồn tuột, chẳng giấu diếm cái chi.

Cuối cùng vẫn nhai đi nhai lại chuyện trăn trở, “Ai, cháu xem A Lý nhà bác, mặt mũi coi được, tính tình cũng tốt, chỉ là không có bạn gái. Không hiểu sao lại không ai chịu để mắt đến nó?”

Đỗ Du Dư nghía sang Chung Lý cười không ngừng.

Chung Lý bị cái cười đểu kia làm cho mặt đỏ bừng, tim đập thùm thụp, đổ quạu mắng, “Cười cái rắm!”

Bà Chung liền răn đe, “Nói gì thế, ai lại nói chuyện với khách kỳ cục như vậy hả?” Rồi lại quay sang cười hiền từ với Đỗ Du Dư, “Cháu ngồi đó ngồi đó đi. Để bác bưng trái cây ra cho hai đứa ăn tráng miệng nhé.”

Bà cụ chậm chạp đi vào trong, để hai người kia bùm bùm chíu chíu với nhau. Đỗ Du Dư cũng không hở miệng, chỉ cười gian nhìn hắn khói trắng bốc lên đỉnh đầu.

“Đến đây làm gì!? Không có gì thì ăn cơm xong nhấn nút biến ngay!”

Đỗ Du Dư vẫn chăm chú nhìn hắn, dịu dàng nói, “Anh nói xem?”

Chung Lý như bị kiến đốt mông, “Nói cái gì chứ.”

Đỗ Du Dư cười bắt lấy tay hắn, thấp giọng nói, “Tôi chỉ muốn mặt đối mặt hỏi anh. Chuyện kia anh đã có câu trả lời cho tôi chưa?”

Bà Chung bưng một dĩa hoa quả được bổ miếng tươm tất ra, nghe câu đó vội hỏi, “Các con nói chuyện gì thế?”

Chung Lý hết hồn, vội hất tay Đỗ Du Dư ra, “Không có gì không có gì, chuyện nhỏ thôi. Nói má cũng không thích nghe đâu.”

Cố ý giấu diếm phụ huynh phải là chuyện không vừa. Bà Chung nhìn đứa con bình thường luôn nghiêm túc đàng hoàng của mình, lại nhìn vị khách sang trọng kia, không khỏi nghi hoặc lo lắng, “A Lý, con không làm chuyện gì xấu đó chứ?”

Chung Lý đích thực đã làm ra ‘chuyện xấu’, luống cuống nói, “Má à, má suy nghĩ nhiều quá, chỉ là bạn bè có chút vấn đề nhỏ thôi, má đừng quan tâm, thật ra…”

“…”

Chung Lý càng nói càng rối, Đỗ Du Dư mỉm cười nói, “Bác à, thật ra là vầy, Chung Lý không muốn nói sớm cho bác biết, nhưng cháu nghĩ sớm muộn gì cũng phải nói ra…”

Chung Lý cả đầu nổi đầy gân xanh, thét lên, “Khốn kiếp! Tên họ Đỗ kìa! Ông X mày…”

“Chung Lý rất tài hoa. Công ty đĩa hát của bọn cháu muốn mời anh ấy cộng tác.”

Đỗ Du Dư vừa nói xong, cả phòng lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau bà Chung mới sực tỉnh từ mộng ra, run rẩy hỏi, “Thế, thế, công ty của cháu là công ty thế nào?”

Đỗ Du Dư cười nhỏ nhẹ, “Chắc bác không quan tâm đến thông tin của công ty giải trí đâu, nhưng nghệ sĩ của công ty thì chắc quen với bác hơn, ví dụ như…” Chỉ một ngón tay lên đoạn quảng cáo tuyên truyền đang hot trên tivi, rồi chỉ luôn tấm áp phích treo trên tường, “Họ đều là người của công ty.”

Cho dù không biết nhiều về những thần tượng đang nổi, nhưng cũng hiểu được họ đều là ngôi sao lớn, bà Chung do dự nói, “Vậy cháu là…”

“Cháu là người chế tác.”

Bà Chung vẫn nửa tin nửa ngờ, “Ý cháu là, sau này A Lý nhà bác sẽ cùng làm chung với họ phải không?”

Chung Lý rất xấu hổ, “Má à, không phải vậy đâu. Cho dù có cùng một công ty, cũng phải chia ra làm năm bảy loại…”

Hắn nói vậy ngược lại khiến chút hoài nghi cuối cùng của bà Chung cũng bị đánh tan, mừng rỡ nói, “Vậy cũng khá lắm rồi. Con có chỗ dựa vậy là tốt rồi, má cũng không mong con được bằng như mấy người đó.”

Chung Lý càng bất an hơn, “Má à, không có đảm bảo đâu, cậu ta chỉ nói bừa thôi…”

Đỗ Du Dư cười cắt ngang hắn, “Bác yên tâm, cháu thật sự nghiêm túc…”

Đầu Chung Lý toát đầy mồ hôi. Còn bà cụ lại vì tiền đồ của đứa con trai mà vui mừng không ngớt.

“Sao hai đứa lại quen nhau vậy? A Lý đứa nhỏ này khờ lắm, trước giờ đâu có quen quý nhân như cháu…”

“Bác gái, bác không nhớ cháu sao?” Đỗ Du Dư cười nhẹ, “Cháu là Đỗ Du Dư đây mà, hồi tiểu học cháu chung lớp với Chung Lý, hai đứa cháu rất thân, thường hay chơi với nhau, bác còn làm bánh ngọt cho cháu ăn nữa.”

Bà Chung suy nghĩ một hồi, lại vui mừng, càng thêm yên dạ, “A, là cháu à, thật lớn quá rồi! Bác cũng nhận không ra, lại đẹp trai như vậy, giỏi giang nữa…”

Chung Lý thấy má mình vui như tết, không dám nói gì thêm, đau khổ đến mặt bí xị.

Trong lúc đó Âu Dương đã cặm cụi nấu nguyên một bàn thức ăn ê hề, còn có gà và lạp xưởng bà Chung xách từ quê lên nên bữa cơm vô cùng phong phú, bốn người vui vẻ ngồi dùng cơm với nhau.

Bà Chung không tiếc lời khen ngợi Âu Dương, ăn cơm xong liền nắm tay anh mà tỏ vẻ khích lệ, “Bác chưa thấy ai giỏi như cháu. Cháu mà là con gái thì bác đã bảo A Lý rước về làm dâu từ lâu…”

Nghĩ đến thân phận đồng chí của Âu Dương lại có chút kích động, Chung Lý cũng xấu hổ mặt đỏ bừng, Đỗ Du Dư ngồi đó chỉ lộ ra vẻ mỉm cười nói, “Đúng vậy, thật đáng tiếc. Hoặc giả Chung Lý là con gái cũng tốt, rất thích hợp để rước về…”

Chung Lý toàn thân đều bốc lửa, rối rít đuổi gã kia về, “Cậu cũng nên về đi, chẳng phải công việc bề bộn sao?”

Đỗ Du Dư cười nói, “Tôi không vội, vả lại chuyện của chúng ta vẫn chưa nói xong mà.”

“Chúng ta còn có gì để nói?”

Đỗ Du Dư nhếch môi lên cười với hắn. Chung Lý bị cười đến rét, hắn không muốn nói chuyện với Đỗ Du Dư trước mặt má hắn, chuyện này chỉ cần bị rò rỉ tí ti thôi cũng đủ chết rồi, vì thế bèn át giọng Đỗ Du Dư, “Chúng ta ra chỗ khác nói.”

Hai người vào phòng ngủ, Đỗ Du Dư tự nhiên ngồi xuống mép giường, Chung Lý lập tức cảnh giác, “Cậu ngồi lên giường tôi làm gì?”

Đỗ Du Dư lập tức cười, “Vậy mà mới nãy anh còn nói không sợ.”

“Sợ mốc gì!” Chung Lý đỏ mặt tức giận nói, “Tôi không thích người khác đụng vào giường tôi thôi.”

Đỗ Du Dư cười, “Ngồi chút xíu thôi mà. Anh phá hư nhiều đồ của tôi đến vậy, tôi cũng đâu so đo với anh.”

“Còn dám nói, chuyện này ai quá quắt hơn?”

“Được được, là tôi sai.” Đỗ Du Dư cười xòa, không chút cáu kỉnh, ôm lấy thắt lưng Chung Lý đang đứng trước mặt hắn, kéo hắn ngồi xuống, kẹp giữa đầu gối gã.

Chung Lý hoảng vía la, “Làm gì vậy?”

“Ngồi vậy nói mới tiện.”

“Tiện cái con khỉ! Mày…”

“Suỵt, đừng la lớn, bên ngoài nghe thấy đấy.”

Chung Lý đành trân người ngồi, bị cặp chân dài kia kẹp lấy.

“Tôi chỉ muốn ôm anh một cái, chứ có làm gì đâu.” Đỗ Du Dư ngọt ngào nói, “Anh đừng sợ tôi mà.”

Đáng tiếc Chung Lý hoàn toàn miễn nhiễm với cái gọi là rồ-măn-tịt, “Tôi sợ cậu từ khi nào phỏng? Còn nữa, cậu đẻ ra ở kho bom hay sao mà dám xạo sự với má tôi thế hả? Sau này tôi biết ăn nói với má làm sao hử!?”

“Tôi không nói chơi.” Đỗ Du Dư ôm chặt hơn, ngước lên nhìn hắn, “Tôi nói thật. Tôi muốn ký hợp đồng với anh.”

“…Hết chuyện giỡn rồi à…”

Đỗ Du Dư mỉm cười, “Anh già lẩm cẩm rồi sao mà lo tôi nói càn?”

“Lời của cậu có mấy câu đáng tin chứ?”

“Hảo hảo, tôi không đáng tin cậy.” Đỗ Du Dư vẫn cười, “Hôm nay tôi đến đây chỉ hỏi anh một chuyện thôi, anh chưa trả lời tôi mà.”

“Câu trả lời của tôi?” Chung Lý ngoái cổ lại mắng, “Trí thông minh đi vắng rồi hả, còn dám hỏi? Kiếp sau làm con gái đi rồi tính tiếp.”

Đỗ Du Dư vẫn khẽ cười, nhìn hắn, “Thật tình không đồng ý?”

“Vớ vẩn, không lẽ cậu đồng ý nằm xuống cho tôi đè?” Không đợi Đỗ Du Dư mở miệng, hắn đã vội nói, “Đừng đừng, cho dù cậu có đồng ý, tôi cũng không làm.”