Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 126: Tâm lạnh nhạt của vương (4)




Ngự Trì dừng trên đồng cỏ xanh tốt, móng trước đạp đạp lên một lùm cỏ tươi.

Hành vi kì quái của nó khiến cho Hữu Nhàn chú ý, nàng xoay người xuống ngựa.

Trực giác cho nàng biết, Ngự Trì dường như muốn nàng tìm thứ gì đó trong lùm cỏ đó.

Nàng cúi đầu, cẩn thận tìm kiếm, nhưng lại ngoài ý muốn tìm thấy một cái túi hương thêu bằng lông sói.

Tay run run nhặt lên, thật ra chỉ liếc mắt nàng đã nhận ra đây chính là cái túi nàng dùng lông đuôi sói thêu thành, tự tay nàng đưa cho hắn để mang theo bên mình.

Nhưng nàng vẫn là không kìm được nhìn lại một lần nữa, hi vọng rằng nàng nhìn lầm rồi!

Nghìn vạn lần nàng vẫn không ngờ tới, vị trí của nàng trong lòng hắn lại thấp kém tới vậy.

Nàng quý trọng coi nó như bảo vật, không ngờ lại bị hắn coi như một thứ cũ nát đem vứt bỏ ở nơi này.

Nếu không phải Ngự Trì đưa nàng tới nơi này, có lẽ nó sẽ mãi mãi nằm trong lùm cỏ hoang dại này, cô độc mãi không thấy được ánh mặt trời.

Chính nàng cũng sẽ vĩnh viễn không biết được hắn đối với nàng là có suy nghĩ như thế này. Nàng vẫn sẽ còn ngu ngốc đáng thương ngồi ảo tưởng hão huyền.

Nàng nắm chặt tay, dùng sức như muốn đem túi hương bóp nát, giống như muốn giữ chặt lấy những ảo tưởng trong lòng nàng xưa nay.

Lúc nàng ngước mắt nhìn lên, hắn đã đứng ở trước mặt nàng.

Hắn tới đây là vì đi tìm Ngự Trì, hắn cũng chỉ nhìn nàng một cái rồi quay người dắt ngựa đi, hoàn toàn không để ý tới nàng.

“Ta không phải tới tìm chàng, là Ngự Trì… dẫn ta tới”

Hữu Nhàn đứng phía sau hắn nhỏ giọng giải thích.

Nàng cúi đầu xuống, hốc mắt ửng đỏ, tay nhỏ bé khẩn trương túm chặt lấy góc áo.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trên trán nổi gân xanh phập phồng, nhưng vẫn thủy chung không nói gì.

“Ta… đi đây, tạm biệt…”

Nàng vội vàng cáo từ, nàng biết hắn khinh thường mình, có lẽ hắn ngay cả nhìn thấy nàng thôi cũng không muốn.

“Đứng lại! Ai cho phép ngươi rời đi?”

Hắn đột nhiên lên tiếng ngăn cản nàng, Hữu Nhàn ngừng lại bước chân, đầu cúi thấp hơn nữa, giống như tiểu hài tử chuẩn bị nghe giáo huấn.

“Chàng… có chuyện gì?”

Hắn nhíu mày,chính hắn cũng không hiểu nổi mình vì sao mở miệng gọi nàng quay lại.

Cả hai đều im lặng, bầu không khí trầm mặc giữa hai người lúc này có chút quỷ dị.

“Giang Hữu Hách tới tìm ta, nói sẽ ủng hộ phương án của ta, đổi lại ta phải đối xử tử tế vơi ngươi”

Hắn mặt không đổi sắc nói, ngữ khí bình thản tới mức lạnh lùng.

Hắn vốn không nghĩ sẽ nói cho nàng biết chuyện này, nhưng gọi nàng rồi hắn lại không biết phải nói gì, hắn giống như thật không muốn nàng rời đi.

“Vậy chàng… trả lời như thế nào? Đồng ý sao?”

Hữu Nhàn nhỏ giọng hỏi, sống lưng vì căng thẳng mà cứng ngắc, lòng bàn tay siết chặt túi hương bị hắt vứt bỏ.

“Đồng ý? A!” Hắn bậc cười thành tiếng “ Ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý hay không?”

Hốc mắt Hữu Nhàn đã đỏ hồng , nàng không dám ngẩng đầu, nàng sợ bị hắn nhìn thấy.

Nàng không muốn ở trước mặt kẻ khác lộ ra bộ dạng yếu ớt, nhu nhược, ở trước mặt hắn lại càng không muốn.

“Ta không biết”

Nàng thản nhiên trả lời.

“Không biết là có ý gì? Sau khi bị ta phát hiện ngươi hồng hạnh vượt tường, ngươi lại như thay đổi thành một người khác! Nói chuyện để ý một chút, ngươi nói cho rõ ràng, là ai nợ ai?”

Hữu Nhàn nhịn xuống chua xót đang trào dâng trong lòng.

Nàng lúc nào thì đối xử không thật lòng với hắn, hắn mới chính là kẻ không thật lòng với nàng.

Nếu hắn có một chút quan tâm tới nàng, cho dù chỉ là một chút thôi thì hắn cũng sẽ không vứt đi chiếc túi thơm này.

“Ngươi có biết nói hay không?”

Hắn đột nhiên tức giận gầm nhẹ, cố ý muốn nàng trả lời.

“Ta… ta thật sự không biết…”

Thân hình nhỏ nhắn của Hữu Nhàn vì sợ hãi co rúm lại.

“Ta nói cho ngươi biết, ta không cần ngươi mang mặt mũi của mình đi giúp ta làm bất cứ việc gì, ngươi là ngươi, ta là ta, ta không cần ngươi can thiệp vào việc của ta”

Hắn lạnh lùng tuyên bố, cả khuôn mặt hừng hực lửa giận…

Nữ nhân này từ đầu tới giờ, ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng mặt lên nhìn hắn, hoàn toàn không phải là dáng vẻ mong ngóng chờ đợi trước đây, điều này khiến cho tâm tình hắn thật khó chịu.

Hữu Nhàn toàn thân cứng ngắc, chết lặng đứng yên tại chỗ.

“Nghe thấy không?”

Hắn nóng nảy quát lên, hù dọa nàng.

“Nghe thấy…”

Hữu Nhàn run lên, cái mũi nhỏ nhăn lại, ủy khuất thấp giọng khóc thút thít.

Biểu tình khi bị khi dễ của nàng làm cho hắn ngẩn ra.

Quá quen thuộc, giống như hắn và nàng đã từng quen biết!

Đã không phải là lần đầu tiên, hắn đối với nàng xuất hiện cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Mà giờ đây loại cảm giác này ngày càng chân thực, giống như trước đây hắn đã từng nhìn thấy nàng như vậy.

Cảm giác không khí xung quanh rét lạnh, Hữu Nhàn bắt buộc chính mình thôi không khóc nức nở .

“Ta biết chàng cảm thấy ta rất phiền phức, ta bây giờ sẽ quay trở lại phòng, sẽ không đi loạn, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho chàng…”

Nói xong, Hữu Nhàn từ từ xoay người, chầm chậm chạy đi…

Tâm tình của hắn càng thêm khó chịu, khuôn mặt đanh lại, đôi mắt như chim ưng lợi hại ngay cả chớp cũng không có chớp mà nhìn theo bóng lưng ảm đạm buồn bã của nàng đang rời đi.

Hữu Nhàn ở trong phòng buồn chán nhiều ngày, nàng hiểu hắn sẽ không tới tìm nàng, lòng nàng cũng dần dần lạnh xuống.

Một Giang Hữu Nhàn hoạt bát hiếu động đã không còn nữa, vì tình mà khổ sở, nàng càng ngày càng trầm mặc ít nói.

Phúc vô song chí, họa vô đơn chí

Hôm nay, có một vị khách không mời mà đến tìm Hữu Nhàn.

“Vương phi nương nương, muội muội đến thỉnh an tỷ!”

Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng.

Đang đọc sách, Hữu Nhàn không khỏi giật mình. Giọng nói rõ ràng là nhỏ nhẹ, nhưng nàng nghe qua lại giống như giọng người đàn bà chanh chua.

Tử Ngọc đã ra ngoài làm việc, trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình nàng.

Ngọc nhi đáng ghét này lại chọn ngay thời điểm này tới gây sự với nàng sao?