Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 157: Rơi xuống: Bắt đầu có xung đột (2)




Edit : Anh Túc

Beta: Dực

Hữu Nhàn nhìn kĩ rồi tiến tới gần.

“Đại nương, chân của người bị thương sao?”

Hữu Nhàn đoán là chân vị đại nương đó bị thương, có lòng tốt hỏi thăm.

Vị đại nương đó liền ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt rất xinh đẹp.

Hữu Nhàn giật mình, ngạc nhiên trợn to mắt……..

Người trước mặt rõ ràng mặc đồ của những vị đại nương bốn mươi tuổi nhưng khuôn mặt thì nhiều nhất cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trên khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ thanh lệ xinh đẹp, có thể thấy được khi còn trẻ nhất định là một nữ tử mĩ mạo xinh đẹp.

Phu thân thở dài, không có khí lực chỉ gật gật đầu.

“ Haiz, bà già này đúng là không còn dùng được nữa rồi, khi nãy hái rau dại thì không cẩn thận trẹo lưng, không cẩn thân còn trẹo luôn cả chân”

Hữu Nhàn ngồi chổm hổm xuống xem xét thương thế của vị đại nương.

“Cũng không phải là vết thương nghiêm trọng, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi”

Từ nhỏ Hữu Nhàn đã rất hiếu động, xử lý những vết thương nhỏ thế này vốn rất đơn giản.

“Cảm ơn tiểu cô nương” Đại nương cảm kích nói.

“Không cần phải cảm tạ ta. Nhưng một đại nương đã lớn tuổi như người sao lại một mình lên núi lấy rau dại? Con cái của người đâu?”

Hữu Nhàn khó hiểu hỏi.

“ Con ta…”

Khuôn mặt vốn vui vẻ vì được nàng giúp đỡ, ngay sau khi nghe câu hỏi của Hữu Nhàn có chút tái nhợt, trong mắt xẹt qua một tia đau thương mất mát.

“ Ta không có hài tử, vốn vẫn sống một mình ở dưới chân núi. Trước kia vẫn có thể may vá quần áo kiếm chút tiền, nhưng hiện tại cũng khó có việc làm, chỉ có thể mỗi ngày lên núi kiếm rau dại.”

Chỉ vài câu nói đơn giản,vị đại nương này đã nói qua rất nhiều chuyện cũ chua xót.

Một tia nghi hoặc thoáng lướt qua trong mắt Hữu Nhàn, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.

“ Chân và thắt lưng của người đều bị thương, để ta cõng người xuống núi”

Hữu Nhàn nhiệt tình nói, dỡ cái sọt nhỏ trên lưng xuống, ý muốn cõng vị phu nhân xuống núi.

“ Này…sao có thể, một lão bà như ta sao dám để một tiểu cô nương cõng xuống núi.”

Đại nương trợn to mắt, liên tục xua tay từ chối.

Chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, sao bà có thể không biết xấu hổ mà làm phiền người ta?

Hữu Nhàn ngoái lại nhìn bà, thoải mái cười.

“Không có gì đâu đại nương, ta không còn nhỏ, đã sớm thành thân rồi, ta cũng rất khỏe. Hơn nữa người bị thương như vậy, không thể tự xuống núi.”

Đại nương trầm tư trong chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu nhận ý tốt của Hữu Nhàn.

“ Cái đó……..vậy cám ơn ngươi, ngươi thật sự là một vị cô nương tốt.”

Đối mặt với lời khen của vị đại nương nọ, Hữu Nhàn ngại ngùng cúi đầu xuống.

“ Chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

Chưa từng có một ai khen nàng, điều này khiến nang có chút không quen.

______________________

Dựa vào sự chỉ đường của đại nương, Hữu Nhàn mang bà về nhà của bà.

Nơi bà ở thật ra chỉ là một gian nhà tranh đơn giản, trên nóc nhà thậm chí còn có mấy chỗ hổng lớn nhỏ, mặt đất bên trong ẩm ướt, hẳn là thường ngày luôn bị gió lùa vào nhà.

Hữu Nhàn đặt đại nương ngồi yên, sau đó đi xử lý châm trĩ, bỏ vào nồi đun cách thủy.

Nhân lúc chim chưa chín, nàng sửa lại nóc nhà, còn thay đại nương quét tước nhà cửa.

‘‘ Cô nương tốt, nơi này vừa bẩn lại vừa lộn xộn, cô nương chỉ nhìn thôi cũng biết là người cao quý, không nên vì lão bà này mà đi làm những việc nặng nhọc như vậy.’’

‘‘Không có gì, những việc này ta vốn đã làm qua ’’

Hữu Nhàn nhớ khoảng thời gian nàng ở phòng bếp, thường xuyên làm những việc này, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì khó.

Đại nương nhìn Hữu Nhàn khen, đột nhiên lại nghĩ đến chưa có hỏi tên của nàng.

‘‘ Cô nương, cô nương tên gì ?’’

‘‘ Ta tên là Giang Hữu Nhàn, còn đại nương ?’’

‘‘ Ta họ Thích, tên là Nhược Lan’’

‘‘ Thích Nhược Lan ? Thật là một cái tên đẹp! Quả nhiên người cũng như tên , xinh đẹp như u lan’’

Hữu Nhàn nhắc lại ba chữ, đứng lên nói lại một lần, hưng phấn nói.

Đại nương nhẹ nhàng mỉm cười, giống như đang nhìn con gái của mình, hỏi :

‘‘ Nhìn ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, vậy đã thành thân rồi sao?’’

‘‘ Ân, ta năm nay đã mười sáu tuổi’’

Hữu Nhàn cười nhìn đại nương, tay vẫn tiếp tục quét rác.

‘‘Mười sáu tuổi ? ’’ Phu nhân ảm đạm hạ mí mắt, mắt đẹp nhuộm một tầng bụi, ý thức lâm vào mơ màng. ‘‘ Con ta năm nay hẳn cũng đã hai lăm.’’

Hữu Nhàn khó hiểu nâng mắt lên.

‘‘ Người không phải nói người không có hài tử hay sao ?’’

Phu nhân thật thấy có lỗi, lắc đầu.

‘‘ Kì thật lúc nãy ta đã gạt ngươi, ta có một đứa con trai nhưng đã rời khỏi nó từ khi nó còn rất nhỏ’’

‘‘ Nói vậy là người vẫn ở góa hay sao ?’’

Hữu Nhàn khó hiểu nhướng mày.

‘‘ Đúng la như thế, không sai. Từ lúc rời khỏi hắn tới giờ, ta vẫn luôn ở đây’’

‘‘ Đại nương, ta nghe không hiểu’’ Hữu Nhàn mê man nhíu mày lại ‘‘ Vì sao người bỏ đứa nhỏ của mình, lại một mình ẩn cư ở địa phương hoang vắng như vậy , có phải là có nỗi khổ nào đó không?’’

Đại nương u buồn nhìn Hữu Nhàn, không hiểu sao cảm thấy bản thân đối với tiểu cô nương này rất có duyên, vừa nhìn đã đặt biệt thích.

‘‘Đúng là có lý do, nhưng mọi chuyện rất phức tạp, không phải chỉ một hai lời là có thể giải thích. Mỗi lần, chỉ cần nghĩ tới thôi trong lòng ta sẽ đau đớn khó chịu. Nhưng đó đều là những chuyện cũ đã qua, hiện tại ta đã không còn muốn nghĩ đến, hiện tại ta chỉ nghĩ đến con trai ta, ta vẫn luôn luôn nhớ đến nó, trong trí nhớ của ta nó vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cũng không biết hiện tại nó lớn lên như thế nào………… là béo hay gầy, là cao hay thấp ? ’’