Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 167: Xung đột tăng lên (6)




Edit + Beta: Dực

nàng không nói tới việc trước đây thừa dịp phụ thân và ca ca không có ở nhà lão Vương Phi đã ngược đãi nàng thế nào.

Đằng sau cảnh tượng hào nhoáng…cuộc sống của nàng cũng không khác hạ nhân là mấy.

Ký ức ngày còn nhỏ, ngoại trừ cái ngày gặp hắn đó, một chút cũng không hề tốt đẹp.

Sự dày vò trong lòng nàng cũng không hề its hơn hắn.

Nỗi ám ảnh ngày còn nhỏ của hắn cũng khiến nàng bị ảnh hưởng cảm xúc.

Hắn nhíu chặt đầu lông mày.

“Đừng nói những lời vô ích với ta! Ngày mai chúng ta khởi hành về Vương Phủ, sau này tuyệt đối không được tới kho thóc phía bắc nữa.”

“Thuộc Phong!”

Hắn nói xong, mặc kệ Hữu Nhàn có gọi hắn lớn tiếng cỡ nào, hắn vẫn rời đi không quay đầu lại.

___________________

Màn đêm buông xuống, trong không gian vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, bụi tung mù mịt.

Cưới Ngự Trì rong ruổi, hắn ngửa cổ lên rts gào, từng đoạn ký ức lướt qua nhưng rất rõ ràng trong đầu hắn.

“Mẫu phi…bây giờ người muốn đi đâu? Không phải người nói sẽ chơi diều với con sao?”

Tiểu Thuộc Phong năm tuổi kéo tay Thích Nhược Lan, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm chặt tay bà.

Hắn luôn dính lyas mẫu phi rất chặt, thấy bà phải đi, cố chấp không cho bà đi.

Thích Nhược Lan ngồi xổm xuống, dung nhan tuyệt mĩ nở ra một nụ cười nhẹ, bà yêu thương vuots ve đứa con mới năm tuổi, trong mắt ánh lên sự dịu dàng vô bờ.

“Phong nhi, ngoan, bâu giờ mẫu thaanc ó chút việc phải đi, con ngoan ngoãn chờ ở trong phòng, đợi lát nữa mẫu phi sẽ tới tìm con.”

“Vậy, mẫu phi đã nói là phải giữ lời, không được nuốt lời.”

Tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng tiểu Thuộc Phong vẫn lưu luyến không buông tay Thích Nhược Lan.

Liếc thấy trên trán nhi tử đầy mồ hôi, Thích Nhược lan đưa tay dịu dàng vén mấy lọn tóc trước trán đã ướt đẫm.

“Biết rồi, Phong nhi ngoan của ta, ta đã bao giờ nuốt lời với con chưa?”

Nhưng thực sự thì bà không những nuốt lời, hơn nữa từ đó cũng chưa từng trở về.

Mà hắn biết việc này chính là nghe Thuộc lão Vương Phi nói ra.

“Đưa tiểu Vương Gia vào phòng ta, sau này hắn chính là nhi tử của ta.”

Thuộc lão Vương Phi mang theo hai ba nha hoàn, vừa vào phong đã amnhj mẽ ôm lấy tiểu Thuộc Phong đang chơi trong phong.

“Các người là người xấu, buông ra! Ta không phải nhi tử của ngươi! Ta là nhi tử của mẫu phi!”

Tiểu Thuộc Phong quật cường giãy giụa khỏi tay nha hoàn.

“Mãu phi của người đã bỏ trốn cùng với tên bổ củi rồi, không còn quan tâm tới ngươi nữa đâu.”

Thuộc lão Vương Phi nói thẳng.

Bà ta không hề để ý đến những lời nói như thế này sẽ tạo ra bao nhiêu viết thương đối với một đứa trẻ .

“Ngwi nói láo! Mẫu phi của ta sẽ không bỏ mặc ta!”

Tiểu Thuộc Phong mở to mắt trừng Thuộc lão Vương Phi.

“Phụ vương của ngươi đã để cho ngươi làm con của ta rồi, chẳng lẽ lại là giả? Không tin ngươi có thể đi hỏi phụ vương ngươi, hỏi rõ xem rót cuộc mẫu phi ngươi là cái loại nữ nhân gì.”

Thuộc lão Vương phi khinh thường mắng, rời mắt đi, sau đó liếc mọi người trong phòng một lượt.

“Sau này không một ai trong phủ được nhắc tới ba chữ Thích Nhược Lan nữa, rõ chưa?”

“Vâng…”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ trả lời, chỉ có ánh mắt không hề phối hợp phát ra từ đôi mắt của một đứa trẻ, ghi tại tát cả sự việc diễn ra trong lúc này