Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 175: Rơi xuống: Không dễ thụ thai (4)




“Hữu Nhàn, con đưa ta tới kinh thành, Phong nhi có biết không?”

Thích Nhược Lan vừa mới chuyển vào căn phòng mới, mặc dù ở gần nhi tử, trong lòng rất vui vẻ, nhưng vẫn không thể không lo lắng.

“Cái này…tạm thời hắn không biết!”

Hữu Nhàn cúi đầu.

“Vậy, lỡ hắn nghe người khác nói, nhất định sẽ nổi giận với con, xem ra ta nên đi thôi!”

Thích Nhược Lan nhíu chặt lông mày, trong lòng bất an.

Hữu Nhàn đè đôi vai không yên của Thích Nhược Lan lại, khuyên nhủ

“Người đừng như vậy, chỉ là tạm thời không cho hắn biết, chờ hắn bằng lòng chấp nhận người, ta sẽ nói cho hắn biết!”

“Nhưng, như vậy được không? Hắn hận ta như vậy…”

Thích Nhược Lan yên lặng cúi mặt.

“Bà bà, người đừng trách hắn, ta tin hắn không tuyệt tình như bề ngoài. Sở dĩ hắn kích động như vậy, ta nghĩ, là do hắn quan tâm tới người. Dù sao thì mẫu tử liên tâm, giống như ta và mẫu phi, dù bà đã qua đời chín năm nhưng ta vẫn nhớ tới bà.”

Hữu Nhàn miễn cưỡng nhếch môi cười.

Thích Nhược Lan giật mình, lập tức gật đầu.

“Mong là như vậy! Đúng rồi, con và Phong Nhi không có chuyện gì chứ, sắc mặt con không tốt lắm!”

Thích Nhược Lan chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của Hữu Nhàn, cảm thấy nàng không ổn lắm.

“Không có gì!”

Hữu Nhàn hạ tầm mắt xuống, khẽ lắc đầu.

“Không đúng, trước đây cả ngày lúc nào con cũng vui vẻ, hôm nay nhất định có chuyện.”

Thích Nhược Lan tỉ mỉ dò xét nàng.

“Thực sự không có gì!”

Hữu Nhàn né tránh nói.

Thích Nhược Lan lo lắng nhìn nàng.

Lần này ta cảm thấy con không giống với trước đây, có phải là mâu thuẫn tiểu lưỡng khẩu (*) với Phong nhi không?”

(*) vợ chồng son

Hữu Nhàn ngẩng đầu nhìn Thích Nhược Lan rồi lại lắc đầu.

Sau đêm đó hắn không quay trở lại.

Vấn đề lúc đó của bọn họ không chỉ có thế.

“Con không nói gì như vậy, là muốn trong lòng bà bà lo lắng sao? Đứa nhỏ này, cái gì con cũng thể hiện trên mặt, lẽ nào con lại có thể giấu được ta sao?”

Thích Nhược Lan kéo tay Hữu nhàn, yêu thương nắm lấy lòng bàn tay nàng.

“Bà bà…thực xin lỗi!”

Trong lòng Hữu Nhàn đau xót, từ sau khi mẫu phi qua đời, chưa từng có ai quan tâm nàng như bà bà.

Tuy rằng phụ vương và ca ca cũng yêu thương nàng, nhưng tình thương của phụ vương và ca ca không giống vậy, không thể thay thế được tình thương của mẫu phi, cũng không thể thay thế được sự quan tâm của trượng phu.

“Sao lại xin lỗi ta? Con vẫn rất tốt mà!”

Thích Nhược Lan nhướn mày không hiểu.

Hữu Nhàn vội lau nước mắt.

“Không tốt, ta chẳng làm được gì tốt cả!”