Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 183: Rơi xuống: Say đắm (3)




Edit + Beta: Dực

Người ngoài nếu không hiểu gì về võ thuật sẽ không biết chỉ trong khoảng thời gian một cái nháy mắt bọn họ đã dùng rất nhiều chiêu thức, lực đạo dũng mãnh đủ để khiến một người bình thường dính một quyền cũng có thể mất mạng.

Thuộc Phong và Chúc Kiếm Khác cùng lùi lại, trong lúc đánh bất ngờ, Chúc Kiếm Khác bị Thuộc Phong đánh trúng một quyền

Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, dựa vào bản lĩnh ổn định lấy lại trọng tâm.

Trước mặt mọi người dần lộ vẻ thất thế, mày kiếm anh khí của Chúc Kiếm Khác nhíu lại, hai tròng mắt nheo lại biến hóa một cách kỳ lạ.

“Thuộc Phong! Cẩn thận!”

Cuối cùng Hữu Nhàn vẫn không thể kiềm chế được, nàng đứng lên, giống để ý đến lễ tiết hét lớn về phía Thuộc Phong.

Thuộc Phong quay về hướng tiếng gọi theo bản năng.

Bắt lấy thời cơ, Chúc Kiếm Khác tung một quyền, Thuộc Phong phục hồi lại tinh thần đã không kịp tránh, nắm đấm giáng mạnh xuống bên má hắn, tơ máu tràn ra từ miệng vết thương.

“Thuộc Phong!”

Hữu Nhàn hoảng hốt, gương mặt thanh lệ đột nhiên tái xanh.

Thuộc Phong bị đánh trúng một quyền, nàng còn cảm thấy đau đớn hơn là nàng bị đánh.

“Kém cỏi!”

Thuộc Phong hướng lên trên gắt một tiếng, hung hăng quyệt vết máu vừa chảy ra, đôi mắt thăm dò Chúc Kiếm Khác.

Hừ, dám đánh lén hắn, thật đúng là không muốn sống nữa rồi!

“Ầm!”

Lúc hắn chuẩn bị đánh trả thì phán quan lại ra hiệu nghỉ giải lao.

“Thuộc Phong! Chàng có sao không?”

Hữu Nhàn nóng lòng chạy tới nơi nghỉ ngơi ở dưới võ đài, kéo ống tay hắn hỏi.

Thuộc Phong trừng mắt nhìn nàng.

“Ngươi nói không có sao?”

Đều là do nữ nhân này làm hại, nếu không phải nàng đột nhiên kêu tên hắn, thì hắn cũng không đến mức phân tâm bị người ta ám toán rách cả miệng.

Hữu Nhàn nhíu chặt mày tự trách, đôi mắt đẫm nước nhìn vết thương của hắn, đối với lời trách làm ngơ của hắn, bộ dạng đau lòng của nàng giống như che trở báo bối quý giá của mình.

“Xin lỗi, đều tại ta không tốt…”

Nàng kiễng mũi chân lên, nói nhẹ bên môi hắn.

“Phong…còn đau không?”

Nàng dịu dàng hỏi nhỏ, giọng nói mềm mại, giống như không nhìn thấy những ánh mắt chú ý xung quanh.

Cử động thân mật như vậy, nếu là người không biết rõ ràng tình hình, nhất định sẽ cho rằng cặp phu thế Thuộc Phong Hữu Nhàn đang ân ái, tình như keo sơn.

Yết hầu Thuộc Phong chuyển động, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, vốn đang một bụng đầy tức giận, chỉ bằng vài lời nói nhỏ nhẹ của nàng mà trong chớp mắt đột nhiên biến mất gần như hoàn toàn.

Hữu Nhàn nhíu mày lại thấy hắn lâu không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Nhất định là rất đau phải không?”

Nàng không mong hắn đáp lại, chỉ muốn tự hỏi thôi.

Ngón tay thon dài ngọc ngà cẩn nhận chạm vào vết thương kết tơ máu của hắn, liền đau lòng.

Bị ngón tay hơi lạnh của nàng chạm vào, Thuộc Phong tránh mặt sang một bên theo bản năng.

Hữu Nhàn đột nhiên ngẩng lên, trong đôi mắt to hiện lên sự bi thương.

Hắn, không thích nàng chạm vào —

Đôi tay nhỏ bé khựng lại trong không trung nửa khắc, cuối cùng cũng thất vọng chậm rãi thu tay về.

Thuộc Phong lúc này lại nhíu chặt lông mày, dường như là cùng lúc đó nắm lấy cổ tay nàng, ấn những ngón tay mềm mại của nàng lên khóe môi mình.

“Cũng tạm, không quá đau!”

Giọng hắn rất thấp, ngữ điệu dễ nghe, giống như là cổ độc vậy.

Lúc này hắn dịu dàng với nàng như vậy, khiến nàng nhất thời choáng váng.

“Thật…thật không?”

Hữu Nhàn nỉ non, lo lắng hỏi.

Bàn tay to ấm áp của hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Đương hiên, hơn nữa ta nhất định sẽ thắng!”

Ngữ khí của hắn rất chắc chắn khi trả lời nàng, thậm chí còn cong khóe mắt tà mị.

Không hiểu sao, nhìn nàng, hắn lại cảm thấy tận sâu trong đáy lòng có một cảm giác ấm áp chạy qua.

Đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh giống như có năng lực vô tận, lại có thể khiến trái tim đã sớm đóng băng của hắn trở nên ấm áp.

“Ta nói ta sẽ thắng! Ngươi tin không?” Hắn đột nhiên hỏi.

Hữu Nhàn kinh ngạc nhìn hắn, lại tiếp tục choáng váng không hiểu nhu tình của hắn.

“Chàng nói gì ta cũng tin!”

Đây vẫn luôn là câu trả lời của nàng.

Hắn hài lòng, khóe miệng nổi lên ý cười.

Mà một màn triền miên này cũng thu hết vào trong mắt một người nào đó.

“Thời gian nghỉ ngơi đã hết…Mời Thuộc Vương Gia và Chúc Tướng Quân trở về vị trí.”

Phán quan gõ một tiếng trống to, lớn giọng hô.

“Thuộc Vương Gia, đắc tội!”

Chúc Kiếm Khác khom người bày thế, lập tức nhảy về phía Thuộc Phong đánh úp, muốn dùng chiêu “Tiên phát chế nhân” trong “Xuất kỳ bất ý” (*)

(*) Túc là khống chế người khác trong lúc đối phương không để ý.

Tim Hữu Nhàn lập tức nhảy lên tới tận họng, nàng dùng tới một trăm hai mươi phần lực chú ý tới diễn biến, một khắc cũng không dám rời.

Thuộc Phong biết trước Chúc Kiếm Khác sẽ dùng chiêu này nên thoải mái nghiêng người tránh.

Sau một trận ác chiến, hai bên vẫn đang giằng co, cả hai đều đã bị thương, nhưng vẫn bất phân thắng bại.

“Thiên Giới, nếu hai người họ vẫn bất phân thắng bại thì đều phong là Ba Đồ Lỗ cũng được. Dù sao thì võ nghệ của họ cũng đều xuất sắc như nhau, thêm một Ba Đồ Lỗ nữa đối với Thiên Vũ triều chúng ta cũng không phải là quá tệ. Cũng không nhất thiết phải phân định thắng bại, khiến cả hai cùng bị thương.”

Ân Sương đã mang thai nhiều tháng quấn lấy cánh tay Hoàng Đế tướng công, ghé vao lồng ngực hắn nũng nịu nói nhỏ vài lời.

Long Thiên Giới nhíu đôi mày anh tuấn lại, nhìn ái thê trong lòng, hạ giọng kiên trì giải thích.

“Nhưng Ba Đồ Lỗ là phong điển được cử hành từ rất lâu rồi, từ trước đến nay chỉ có một người có tư cách nhận vòng nguyệt quế thôi!”