Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 204: Rơi xuống: Đánh vào lòng đố kỵ (3)




Edit + Beta: Dực

Vô số những giải thích về nàng và Chúc Kiếm Khác, rốt cuộc cũng khiến Thuộc Phong nhịn không được mở miệng hỏi Tần Tương, nhưng sắc mặt khi nhắc tới lại cố ra vẻ lơ đãng.

“A? Ai cơ?”

Thuộc Phong đột nhiên hỏi, khiến Tần Tương không hiểu gì ca.

Thuộc Phong trừng mắt nhìn Tần Tương.

“Còn ai nữa? Là nữ nhân ngốc nghếch họ Giang đó!”

Hắn cố ý tự nói ra.

“A!” Tần Tương giống như vừa tỉnh mộng “Nô tài cũng không biết nữa!”

“Tại sao ngươi lại không biết?”

Hắn đột nhiên lớn giọng, Tần Tương không hề có chuẩn bị gì bị hù sợ.

“Nhưng nô tài thực sự không biết rõ lắm…”

Tần Tương nhíu mày, thầm nghĩ —

Hành tung của nương nương người còn không biết thì làm sao hắn biết được đây? Sao bây giờ lại đi hỏi hắn vậy?

“Ngu xuẩn! Ngay cả chuyện này cũng làm không xong, nuôi ngươi có ích gì?”

Thuộc Phong tức giận quát, Tần Tương nửa tỉnh nửa mê ăn trọn ngọn lửa giận vô danh này.

“Đúng…đúng…Vương gia dạy rất đúng. Nhưng nếu Vương Gia đã nghĩ như vậy sao không tới Tĩnh Di viện xem xem, như vậy không phải sẽ biết những gì muốn biết sao?”

Tần Tương vẫn còn thấy buồn bực, tại sao hai ngày nay vương gia không tới phòng của vương phi mà lại ngủ ở thư phòng, hoặc là về tẩm điện của mình, hiện tại có lẽ Tần Tương đã nhận ra hai người họ nhất định là đã cãi nhau…

“Dựa vào đâu? Nàng xứng để bổn Vương nể mặt mũi vậy sao?”

Thuộc Phong nhướn mày, bộ dạng giống như tiểu hài tử đang hờn dỗi.

Tần Tương thấy vậy vẫn khuyên.

“Biết đâu nương nương rất muốn giảng hòa với người, nhưng không dám tới, hay là người cứ tới trước, tiện thể hóa giải mâu thuẫn.

Thuộc Phong nhíu chặt lông mày, không nói gì.

Có nên chủ động tìm nàng không? Có nên không?

__________________________

Cuối cùng không kìm chế được sự quấy phá của tiềm thức, sau khi ầm ĩ một trận, hắn lại tới Tĩnh Di viện một lần nữa.

Lúc hắn tới Hữu Nhàn đã đi thăm Thích Nhược Lan rồi, Thuộc Phong ở trong phòng đợi nàng.

“Lại đi tìm tên họ Chúc kia phải không?”

Vừa thấy Hữu Nhàn hắn đã hỏi trực tiếp.

Hắn vốn đã có loại suy đoán lộn xộn này, từ trước đến nay hắn chưa từng nhẫn nại, lại càng không thể nhịn được.

“Không…ta tới chỗ bà bà.”

Lúc đầu Hữu Nhàn còn hơi hoảng sợ, thậm chí trong lòng có chút mừng thầm.

Nhưng câu đầu tiên hắn nói lại liên quan tới Khác ca ca, khiến lòng nàng nguội lạnh, nên ngữ điệu mới hờ hững như vậy.

Thuộc Phong trừng lớn mắt, nhìn nàng không chớp.

“Cái bộ dạng nửa sống nửa chết đó là để cho ai xem vậy, bên cạnh ngươi có thêm một nam nhân lại khó chịu vậy sao? Mấy kẻ bám đuôi cũng có thể kéo lên được đến trời rồi đấy!”

Hắn không phân rõ phải trái lại quát nàng.

Hữu Nhàn che dấu bi thương trong mắt nhìn hắn.

“Ta không muốn cãi nhau với chàng, nếu như chàng cứ khăng khăng nghĩ như vậy, thì ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa.”

Nàng hờ hững không nhìn mặt hắn nữa, loại cảm giác bị đè nén này thực sự quá khó khăn, nó xé rách lòng nàng, nàng chỉ có thể ép mình không được nhìn thẳng.

“Tùy?” Hắn đột nhiên nhướn mày “Đây là thái độ của ngươi?”

“Ta không có thái độ đó!”

Hữu Nhàn buồn bã, bị tổn thương.

Nếu nói cái gì cũng là sai vậy thì nàng sẽ hoàn toàn không mở miệng.

“Ngươi không có thái độ đó là thái độ gì? Nói cho ta xem?”

Hắn tức giận, ép nàng phải nhìn vào mình.

“Ta không biết!”

Răng nàng mím lấy đôi môi cánh hoa, kiên trì không để mình nói thêm gì, để hắn nói những lời không bằng chứng khó nghe như vậy, khiến cõi lòng nàng tan nát.

“Không biết đáp án cho dù mấy ngày nay ngươi đã suy nghĩ?”

Hắn nheo đôi mắt điên cuồng lại, ánh mắt sắc bén giống như muốn đâm thủng linh hồn của nàng.

Hữu Nhàn quật cường, vẫn tránh mặt sang một bên nói

“Lời ta nói chàng vốn đã không tin, vậy chàng còn muốn ta nói gì? Nhiều lời không bằng không nói.”

“Phải không, hay là cảm thấy bây giờ đã có tên họ Chúc kia ở đây, có người làm chỗ dựa cho ngươi, nên dám chống đối ta?”

Thuộc Phong tiến gần lại bóp mặt nàng, con ngươi phóng ra ngọn lửa rừng rực gần như muốn thiêu cháy nàng!

Đột nhiên một ý nghĩ tà ác xuất hiện trong đầu.

“Vậy ta quyết định, nếu Ngọc Nhi hạ sinh hài tử, sẽ phong nàng ta làm Trắc vương phi, sẽ trực tiếp uy hiếp tới địa vị của ngươi, ngươi cũng không nói gì sao?”

Hữu Nhàn đột nhiên quay sang, trong lòng hắn cũng căng thẳng hơn —

Hắn rất muốn biết phản ứng của nàng!

Hữu Nhàn nhíu chặt mày, đôi mắt to sợ hãi phủ đầy sương mù nhưng vẫn nhìn thẳng hắn một lúc lâu, vẻ mặt lãnh đạm chết lặng nhìn ra khoảng không vô định.

“Tất cả đều do vương gia làm chủ, người muốn làm thế nào thì làm như vậy!”

Nàng gọi hắn là vương gia, nói rõ khoảng cách giữa nàng và hắn, là mối quan hệ xa cách.

Thuộc Phong nổi gân xanh, nắm tay siết chặt lại tới mức các khớp xương trắng bệch.

Lúc này hắn tức giận tới mức hận không thể bóp chết nàng ngay lập tức!

“Ta sẽ để nhi tử của nàng ta làm tiểu vương gia, kế thừa vương vị của ta!”

Hắn trừng nàng, hung hăng nói, khẩu khí rất nóng nảy!

“Vậy mong vương gia thay ta chúc mừng Ngọc Nhi!”

Hữu Nhàn vẫn một mực không nhìn hắn, phân nửa thái độ lạnh lùng này là bởi vì trái tim đã đóng băng, một nửa là bởi vì bụng của nàng không có thể tranh giành được, không thể để ý mà đố kỵ được. Cho dù không phải là nhi tử của Ngọc Nhi, thì nàng cũng vĩnh viễn không có khả năng!