Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 222: Rơi xuống: Nản lòng thoái chí (3)




Edit + Beta: Dực

Ngu ngốc bao lâu nay tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý miễn cưỡng không có được kết quả.

Vấn đề là có những thứ không phải muốn theo đuổi là có thể theo đuổi, nhưng có nhìn ra vấn đề này hay không lại là chuyện khác.

“Vậy nên?”

Con ngươi đen của Thuộc Phong càng thêm âm trầm, khuôn mặt tuấn tú co giật “vậy nên” hai từ đó nói ra khỏi miệng, giống như bật ra theo bản năng.

“Chúng ta ngay cả một mối quan hệ cũng không có, nếu chàng muốn nhân dịp này hủy nó đi ta cũng không từ chối, thành thân với người chàng thích, so với ta vẫn tốt hơn.”

Nàng bắt đầu tháo chiếc nhẫn cỏ đuôi chó ra, nắm lấy tay Thuộc Phong, đặt chiếc nhẫn cỏ đã tháo sắp hết ra vào tay hắn.

“Này, chàng làm đi.”

Nói xong, nàng lạnh lùng rút khỏi tay hắn, như là lời tạm biệt cuối cùng.

Sắc mặt hắn trở nên rất khó coi, không hề chớp mắt nhìn thẳng vào mặt nàng, mắm tay xiết chặt dị thường.

Đột nhiên hắn dùng sức kéo thẳng cây cỏ ra ném xuống hồ nước.

Dưới mặt nước yên tĩnh nổi lên một vòng rung động, sau đó cây cỏ đuôi chó bị hồ nước nuốt mất, biến mất trên mặt hồ yên tĩnh..

Ánh mắt Hữu Nhàn dao động, sắc mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái đi đến cực hạn.

Nàng đã hiểu rõ, khuôn mặt má lúm đồng tiền xinh đẹp trở nên ảm đạm không còn chút máu.

Khuôn mặt anh tuấn của Thuộc Phong cũng vặn vẹo, nóng nảy rống giận với nàng.

“Muốn, thì mau đi đi! Thấy mặt ngươi là ta đã cảm thấy chán ghét, sớm cút khỏi tầm mắt của ta là ta thấy vui rồi!”

Nói xong, hắn liền quay đầu giận dữ rời đi.

Hữu Nhàn dại ra, nhìn bóng lưng rời đi của hắn —

Chia ly thế này, nên là vĩnh viễn đi…

“Quận chúa…”

Tử Ngọc bất an nhìn sắc mặt nàng, thấp giọng kêu.

Mà Hữu Nhàn giống như đã cách ly với thế giới bên ngoài, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía bóng lưng Thuộc Phong rời đi, một lúc lâu lại một lúc lâu…

__________________________

Nơi nào Hữu Nhàn có thể trở lại, nơi đó chỉ có thể là Giang vương phủ.

Trước đây lão vương gia và Trúc Tâm khuyên nàng về nhà ở một thời gian thế nào nàng cũng không muốn rời xa Thuộc Phong tìm cách từ chối, mà bây giờ không ai lên tiếng lại đột nhiên trở về, không khỏi khiến cả bàn cơm kinh hãi.

“Nhàn nhi, gần đây nghĩ thế nào mà lại bớt thời gian trở về vậy? Không phải con vẫn luôn nói muốn cùng với tướng công ở cùng một chỗ sao?

Lão vương gia thấy ái nữ, liền sai người mau đi lấy một đôi bát đũa, trong lòng vui vẻ nhưng ngoài lời lại có chút chua chua.

“Hữu Nhàn, mau ngồi xuống ăn cơm đi! Muội đến cũng nên nói sớm một tiếng, chúng ta đều dã ăn sắp xong rồi, nếu không thì có thể chờ muội về cùng ăn rồi!”

Trúc Tâm ôm nữ nhi ngồi xuống, vui vẻ kéo tay Hữu Nhàn cùng ngồi.

“Nàng nên chăm sóc mình cho tốt trước đi, đã mang thai còn ôm hài tử đi tới đi lui, muội ấy không có thai, thân thể rất nhẹ nhàng, không cần nàng phí sức.

Hữu Hạo yêu thương ái thê, tùy hứng chọc cười.

“Sao chàng lại có loại bộ dạng này vậy, làm trò trước mặt Hữu Nhàn…”

Trúc Tâm bất đắc dĩ liếc Hữu Hạo một cái, thẹn thùng đỏ mặt.

“Vậy thì sao? Nàng cũng không phải là lần đầu mang thai! Hài tử cũng đã sinh cho ta hai đứa, còn e lệ cái gì?”

Hữu Hạo không để ý nhướn mày, cánh tay dài vươn ra, ôm sát lấy eo Trúc Tâm.

“Hữu Hạo!”

Trúc Tâm ngược đỏ cả tai, hờn dỗi.

“Ha ha!”

Tâm tình Hữu Hạo rất tốt, quay sang cười to với Trúc Tâm, biểu tình xấu hổ của nàng khiến trong lòng hắn ngọt ngào.

Hữu Nhàn ngẩn ra, vô thức nhìn về phía bụng dưới của Trúc Tâm, thực sư đã nổi lên rõ ràng.

Tẩu tẩu đã mang thai lần thứ ba rồi, hai lần trước đều đã sinh cho Giang vương phủ một nam một nữ, bây giờ đã sắp sinh đứa thứ ba, mà nàng ngay cả một cơ hội mang thai cũng không có…

Phụ vương và ca ca đều biết chuyện này, thế nên ca ca mới chắc chắn nói nàng không có hài tử.

“Tẩu tẩu, tỷ cứ ngồi đi, không cần để ý tới ta!”

Hữu Nhàn lẳng lặng nói, cũng không nói gì với Hữu Hạo.

Nếu là nàng trước đây thì chắc chắn sẽ rất oán giận, nhưng hiện tại, một câu nàng cũng không nói, chỉ yên lặng ngồi xuống, yên lặng giống như không tồn tại.

“Hữu Nhàn, sao Thuộc Phong không tới cùng muội?”

Trúc Tâm gắp cho Hữu Nhàn chút thức ăn, bộ dạng tươi cười hỏi thăm.

“Phải rồi, Thuộc Phong đâu?”

Chỉ có Hữu Hạo là bĩu môi không thèm quan tâm tới vấn đề này.

“Chàng….” Hữu Nhàn dừng lại một chút, miễn cưỡng cười ra miệng “Gần đây chàng hơi bận, không rảnh ở cùng ta, nên ta về nhà vài ngày!”

“Thì ra là như vậy, sau này bảo Thuộc Phong tới đây đi, trước đây khi con chưa thành thân hắn còn chạy tới Giang vương phủ tìm chúng ta, sau khi con thành thân rồi thì chẳng thấy đến nữa!”

Lão vương gia không nghĩ ngợi nhiều, ngửa đầu uống cạn một ly rượu, tin là thật thuận miệng hỏi.

“Dạ… phải…”

Hữu Nhàn gục đầu xuống trả lời như tiếng muỗi kêu.

“Công công… đừng uống nhiều như vậy.”

Trúc Tâm mỉm cười dịu dàng nhắc nhở.

“Ừm! Được được được, không uống, không uống! Có con dâu tốt như vậy làm tri kỷ, so với nữ nhi có tướng công quên cha tốt hơn nhiều!”

Lão vương gia sang sảng cười to, sau đó gặp một đũa thức ăn cho Trúc Tâm.

“Mới mang thai, ăn nhiều rau xanh một chút, rất tốt cho thai nhi.”

Lão vương phi cũng tự múc một chén tổ yến nhỏ đưa cho Trúc Tâm.

“Ăn tổ yến bồi bổ cũng tốt, ta đặc biệt bảo hạ nhân nấu đấy.”

“Đa tạ công công, bà bà.”

Trúc Tâm cung kính gật đầu cảm ơn, vẻ mặt hạnh phúc vô cùng.