Phi Thường Độc Sủng: Nữ Nhân Của Tàn Bạo Vương Gia

Chương 229: Rơi xuống: Vô cùng đau đớn (2)




Edit + Beta: Dực

Nàng lần lượt thực hiện từng lời hẹn, mà hắn lại không nhớ tới lời ước hẹn này.

Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp được thay bằng khuôn mặt mĩ lệ trưởng thành ngay sau đó trong đầu hắn, dường như muốn xé rách trái tim hắn.

Nàng một mực yên lặng nhìn theo hắn suốt mười một năm.

Mà hắn lại không biết, bản thân hắn lại không biết hưởng thụ một tình yêu lâu dài như vậy.

Lại còn nghi ngờ nàng, ghét bỏ nàng!

Hắn thật đúng là tên khốn nạn nhất! Cũng là kẻ ngu không ai bằng!

“Bây giờ ngươi đã biết chưa? Biết muội muội ta đối với ngươi như thế nào chưa?! Ngươi chút cho ta, Giang vương phủ chúng ta không tiếp đón loại bại hoại như ngươi!”

Hữu Hạo trừng lớn đôi mắt nảy lửa, nhìn thẳng vào Thuộc Phong vẫn đang ngây người, hận không thể lập tức đánh hắn một trận, xả giận thay Hữu Nhàn!

“Hữu Hạo, chàng đừng kích động, Thuộc Phong cũng không muốn như vậy!”

Trúc Tâm kéo Hữu Hạ lại để tránh hắn có hành vi quá khích.

“Nếu muội muội của ta có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt ngươi tuẫn táng theo!”

Hữu Hạo nhìn Trúc Tâm, nắm chặt tay lại, gắng sức kiềm chế lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn còn dữ tợn rống lên.

Mà một câu “có mệnh hệ gì” của Hữu Hạo khiến Thuộc Phong từ trong hỗn loạn đột nhiên tỉnh táo lại.

Thuộc Phong trừng to mắt, một tay nắm chặt lá thư, không thể chậm trễ nữa, xoay người chạy ra khỏi Giang vương phủ.

Cây ngô đồng đó, ngay ở sườn núi phía sau Thuộc vương phủ.

Nữ nhân ngốc, lại muốn dùng cách này để kết thúc mạng sống của mình!

Nhưng hắn không cho phép nàng thực hiện kế hoạch!

Chuyện cũ của bọn họ vẫn còn chưa xong, vẫn còn rất nhiều điều hắn phải hỏi rõ ràng, hắn nhất định sẽ không cho nàng cơ hội chạy thoát, kiếp này đã định bọn họ dây dưa không ngừng!

Hắn phi ngựa như tên bắn lên sườn núi, từ xa đã trông thấy lá cây ngô đồng vàng phiêu tán.

Hắn xoay người xuống ngựa, trong lòng ập đến một nỗi sợ hãi vô cùng lớn, cho dù là năm xưa Thích Nhược Lan đột nhiên biến mất hắn cũng không sợ hãi như vậy.

Ngưng thở, hắn bước tới gần —

Tự nói với bản thân một vạn lần, nàng không làm sao hết, có lẽ chỉ là một trò đùa dành cho hắn, không chừng nàng đang cười ha ha dưới gốc cây, giống như đêm trong sơn động đó, nhìn thấy hắn là nhào vào trong lòng hắn.

Nhưng, ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng.

Lúc hắn tới dưới gốc cây ngô đồng, nàng nằm yên tĩnh trên vũng máu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt hoàn toàn đối lập với màu đỏ tươi của máu, máu nơi cổ tay vẫn chảy không ngừng, ngón áp út bên tay phải quả nhiên vẫn đeo chiếc nhẫn cỏ đuôi chó, bàn tay nắm chặt, giống như đang giữ cái gì đó…

Con ngươi hắn đột nhiên trừng lớn, cảnh trước mắt giống như một mũi kiếm đâm thẳng vào mắt hắn

“Nhàn nhi!”

Hắn ngửa đầu hét dài một tiếng, đầu gối nặng nề quỳ rạp xuống trước gương mặt trầm tĩnh như đang ngủ của Hữu Nhàn.

Đầu gối va chạm vào mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.